Kết hôn sai lầm
Chương 32 : lau bụi chuyện xưa
--- Điều anh sợ là, anh theo đuổi, cô lại không đồng ý trở về bên cạnh anh---
_______________
Trong xe,Âu Vũ Thanh vẫn ôm cô không buông, Hạ Tiểu Tinh giãy giụa mãi cũng không tránh được, cánh tay anh vẫn đặt trên người cô, ôm chặt lấy cô, dường như đang tính xem từ cao trung đến bây giờ đã trôi qua bao nhiêu năm rồi.
Một lúc sau anh mới nói: "Em thích anh hơn 10 năm rồi."
Hạ Tiểu Tinh vẫn chìm trong mông lung bỗng khinh thường nhìn anh, biết anh có thể không thấy nhưng cô cũng không nhìn anh như vậy nữa. Cô thích anh 10 năm rồi. Anh mới thích cô được bao nhiêu ngày? Nếu so ra, thật không công bằng chút nào.
Cô châm chọc: " Anh còn có thể nhớ được em, em nên cảm ơn ông trời"
" Anh đương nhiên phải nhớ em chứ! Anh vẫn luôn hối hận khi ấy quên hỏi em học lớp nào, tên gì, sau đó anh mới có thể đòi lại áo của anh được". Âu Vũ Thanh cười, anh thu tay về lại nói tiếp:
" Em à, mùa hạ đó, anh chỉ có hai cái áo đồng phục thôi, em sau đó cũng không trả lại anh, hại anh không có áo để thay, chỉ còn lại một cái, mẹ anh mỗi tối đều phải giặt giúp anh. Hôm sau anh mặc đi học thì áo vẫn còn ẩm, em có biết cảm giác mặc rất khó chịu không?. Em tại sao lại không trả áo cho anh thế?
Hạ Tiểu Tinh trầm mặc một lúc mới trả lời: " Chỉ có một cái áo thôi, sao em phải trả chứ, anh không biết đi mua cái mới sao."
" Anh đi mua rồi nhưng không còn size của anh".
" Đáng đời"
" Anh có lòng tốt cho em mượn áo, em còn nói vậy". Âu Vũ Thanh nói, cuối đầu muốn hôn cô, cô xoay mặt tránh đi, anh lại hôn nhẹ lên mặt cô rồi hỏi: " Cái áo ấy, em còn giữ không?"
" Em đã vứt đi từ lâu rồi", cô lại ngọ ngoạy nói: “ Để em về nhà, em mệt cả ngày rồi, mai là ngày mở phiên tòa vụ án của ba em, em muốn dậy sớm chút"
Nhưng cô vẫn không thoát được, anh vẫn ôm chặt cô không buông.
Anh hôn lên môi cô: " Ngày mai anh cùng em đi tòa án"
Hôn rồi lại không nỡ rời khỏi môi cô, đôi môi mềm mại ấy anh chỉ muốn chiếm lấy để khắc lên nụ hôn vừa sâu vừa dài, cảm giác giờ đây trong anh chính là hận không thể nuốt luôn vào lòng. Sớm biết mong muốn như vậy, anh nguyện ý yêu cô từ thời khắc đầu tiên gặp gỡ, chỉ do anh quá ngớ ngẩn, hạnh phúc mà anh nắm giữ trong tay 3 năm, 3 năm cổ ở bên canh anh tới hôm nay anh mới muốn liều mạng theo đuổi cô.
Bây giờ điều anh sợ là, anh theo đuổi cô, cô lại không muốn trở về bên cạnh anh.
Anh cứ như vậy cảm thấy chính mình đã lướt qua cô rồi, hơn nữa bước tiếp theo đây cũng không do anh quyết định, cảm giác ấy khiến tim anh loạn nhịp, càng lúc càng nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Lúc này, trong đầu anh dường như họa lên một bức tranh sinh động.
Giống như bức tranh sơn dầu của hoa sĩ Nga-Levitan*, trên tấm vải hoang lạnh cô đơn, hiện hữu một con đường hằn lên những vết bánh xe, đường chân trời rất thấp nhưng lại kéo dài vô tận, còn có tầng mây trùng trùng điệp điệp, hoặc như có ánh nắng xuyên qua những tầng mây, hoặc như chẳng có đâu ánh nắng, chỉ là bóng đêm ngập lối.
Mà anh bắt đầu từ chính con đường ấy nắm lấy tay Hạ Tiểu Tinh, anh muốn dắt cô đi về phía trước mà cô lại do dự không muốn cất bước cùng anh. Anh nắm lấy cánh tay cô, càng duỗi lại càng xa. Bởi vì anh đang đi, cô lại dừng bước, khoảng cách giữa bọn họ càng ngày càng xa, cuối cùng cũng đến lúc không thể duỗi thêm chút nào nữa, khi ấy, dù cho anh có không muốn thế nào, cũng đành phải buông tay cô.
Cảm giác bất an này bắt đầu giày vò anh.
Ví như trên con đường ấy, cuối cùng chỉ còn duy mình anh, vậy phía trước chắc chắn là mây đen giăng mờ khắp lối, giữa khung trời bao la này, không có Hạ Tiểu Tinh tô lên ánh sáng đều sẽ biến thành địa ngục.Cuối cùng anh cũng ý thức được nỗi đau này.
Rồi trên con đường cô độc ấy, sẽ đưa anh đi về nơi đâu? nó sẽ có điểm cuối chứ? nếu có điểm cuối ấy ở đâu, nếu như không có, anh phải làm thế nào.
Lúc hiểu rõ mọi chuyện, giống như có một gáo nước lạnh dội vào mặt anh khiến anh tỉnh ngộ, con đường có điểm cuối hay không, mất đi cô, anh cũng không cần thiết khám phá nữa.
Từng dòng suy nghĩ dồn dập xuất hiện, anh chỉ muốn ôm cô thật chặt không buông.
Đến khi môi không dễ gì mới có cảm giác thỏa mãn, lòng anh lại cháy lên mong muốn khác. Rời khỏi môi cô, anh vẫn nhìn cô, cô vẫn tựa vào lồng ngực phập phồng của anh, điều chỉnh lại hơi thở, chốc lát, cô ngước mặt lên: " Để em về nhà" Cô nói với anh, nghĩ rằng anh hôn đủ rồi.
Anh lại thấy không đủ, chỉ cảm thấy càng muốn, lại ôm chặt cô, anh nhìn cô chăm chú, dường như nhìn không rõ gương mặt, chỉ cảm thấy hồn phách như bị đôi mắt đen láy hút sạch.
Màn đêm che lắp dục vọng trong mắt anh, nhưng lòng anh lại nhen nhóm một ngọn lửa.
Người anh, tim anh đều muốn cô, từ lúc tỉnh ngộ anh yêu cô, vẫn chưa một lần có được cô.
Bây giờ tiến vào trong cô, cảm giác ấy chắc chắn sẽ không giống trước, anh ôm không phải là một người phụ nữ mà là linh hồn của anh.
Hạ Tiểu Tinh cuối cùng cũng cảnh giác được có gì không đúng, Âu Vũ Thanh ôm cô không chịu buông, anh không lên tiếng, chỉ nhìn cô mặt đối mặt, cách một khoảng rất nhỏ mà cô chỉ thấy được mắt và mày anh, nhưng lại nhìn không rõ ý anh.
Hai người trong khoảnh khắc ấy đều nín thở, một lúc sau, Âu Vũ Thanh nói: ” Anh đợi không kịp nữa rồi."
Cô trầm mặt không nhúc nhích, muốn hiểu rõ ý anh, lại đưa tay đẩy anh ra: " Tối lắm rồi em muốn về“ Cô đẩy hết sức.
Âu Vũ Thanh bắt lấy tay cô: " Em còn muốn anh đợi bao lâu"
Cô thoát không khỏi anh, đành im lặng.
Cô suy cho cùng cũng thoát không khỏi mối quan hệ với anh, luôn cảm thấy nợ điều gì đó. Có lẽ lý trí của cô bây giờ xem không rõ tình cảm của cô. Vì lẽ đó mới không mê mẫn như trước, cũng không nồng nhiệt như trước, nhưng là lý trí khiến cô bớt đi sự nồng nhiệt lúc trước, là tình yêu của cô vơi đi? Hay là tình yêu của Âu Vũ Thanh vẫn không đủ thỏa lòng cô, cô vẫn đang hoang mang.
Tâm không thể quay về như xưa, người, cô cũng muốn giữ khoảng cách.
Đợi không được câu trả lời của cô, Âu Vũ Thanh bỗng nhiên đè cô lên ghế, nhìn xuống trầm giọng nói: " Anh muốn em! Hạ Tiểu Tinh, đừng để anh đợi quá lâu, anh sắp mất hết kiên nhẫn rồi." giọng anh hơi khàn.
Anh lại một lần nữa kiềm chế bản thân, anh gần như muốn cô ngay trong xe này, anh biết nếu anh ép cô, cô cũng không cự tuyệt nổi anh, chỉ Âu Thanh Vũ bây giờ đã không nỡ đối xử với
<img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20200307/kethon.png" title=" Lau bụi chuyện xưa" data-pagespeed-url-hash=396043043 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
355 chương
108 chương
58 chương




