Edit: Cỏ   Từ xưa đến nay, có nữ tử khi nào nghe mình được phong hậu mà không vui mừng tạ ơn?   Thế nhưng Tạ Thanh Anh lại có phản ứng gì?   Tiêu Trần Mạch chỉ nghĩ là mình nghe nhầm, hắn hỏi lại lần nữa: “Nàng vừa nói gì?”   Tạ Thanh Anh cắn cắn môi, rời khỏi lòng ngực hắn quỳ xuống đất, nghiêm túc nói: “Hoàng thượng, Tạ Thanh Anh không có tư cách làm hậu, xin ngài hãy chọn người khác.”   Tiêu Trần Mạch nhìn người đang quỳ trên mặt đất, rõ ràng một khắc trước hai người vẫn còn lưu luyến triền miên, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, giữa hai người dường như cách cả biển trời, rất khó chạm đến nhau.   “Tạ Thanh Anh. Nàng hối hận rồi sao?” Hắn hỏi với ngữ khí lạnh lùng.   Từ lâu hắn đã biết nàng không phải người ham vinh hoa phú quý, bảo tọa phượng ấn của hoàng hậu là vinh hạnh tối cao đối với bất kỳ nữ tử nào trong thiên hạ, nhưng Tạ Thanh Anh nàng chưa từng để vào mắt.   Suy cho cùng, bên ngoài bức tường cung cấm là thế giới rộng lớn vô vàn.   Còn bên trong lại là lồng giam được đúc bằng hoàng kim.   Điều này Tiêu Trần Mạch hắn vẫn luôn hiểu rõ hơn bất cứ ai.   Bỗng nhiên Tạ Thanh Anh lắc đầu nói: “Hoàng thượng, Thanh Anh không hối hận, đêm qua Thanh Anh đã nói, nguyện ở trong cung bầu bạn với hoàng thượng một đời. Chỉ là…”   Trong đôi mắt nàng có nỗi đau đớn sâu sắc và cảm giác ghét bỏ chính bản thân mình.   “Chỉ là cái gì?”   “Hoàng thượng, người đừng hỏi nữa, Thanh Anh không thể nói.”   Tiêu Trần Mạch nghiến răng.   Tiểu nữ tử này, quả nhiên là khắc tinh trời sinh của hắn.   “Nói đi, trẫm thứ cho nàng vô tội.” Hắn thản nhiên nói, giọng điệu mang theo uy quyền không thể cự tuyệt của bậc quân vương.   Thấy hắn như vậy,Tạ Thanh Anh xoắn xuýt một lúc, sau đó mới tiếp tục nói: “Chỉ là, kể từ khi thành lập triều Đại Dận đến nay, tất cả các thế hệ hoàng hậu đều có tài đức vẹn toàn, mẫu nghi thiên hạ, làm tấm gương tốt cho nữ tử khắp thiên hạ, nhưng Thanh Anh đã không còn trong sạch, thật sự không còn mặt mũi nào để xứng với chức vị cao…”   Những gì nàng nói sau đó, Tiêu Trần Mạch đã không còn nghe lọt.   Giờ phút này trong đầu hắn chỉ có câu nói vừa rồi của nàng văng vẳng bên tai.   Không còn trong sạch…   Nàng nói nàng không còn trong sạch…   “Tạ Thanh Anh!”   Tiêu Trần Mạch tức giận đến hai mắt đỏ ngầu, hắn lập tức đứng dậy, cánh tay dài vung lên, hất hết gối trên giường rơi xuống đất, nhìn người con gái vẫn đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng hỏi: “Nam nhân đó là ai?”   Hôm đó lúc bọn họ làm ở ngoài thành là lần đầu đầu tiên của Tạ Thanh Anh, như vậy thì là vào thời gian sau khi hai người tách ra.   Là ai? Rốt cuộc là ai?!   Chẳng lẽ là… Thẩm Bân?   Trong nháy mắt, ý muốn giết người lóe lên trong lòng quân chủ Đại Dận.   Đang lúc tức giận, lại nghe Tạ Thanh Anh lo lắng nói: “Không phải Thẩm công! Là một tên thích khách, Thanh Anh không biết hắn tên gì, cũng không biết lai lịch của hắn ra sao.”   Nói xong, vẻ bối rối hiện rõ trên mặt nàng, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, òa khóc nức nở.   “Hắn đã dùng sức với thiếp hết hai lần, một lần là trong phòng tắm ở điện Ngọc Lộ, một lần nữa là trong phòng ngủ của thiếp. Hắn rất mạnh, thiếp không phải là đối thủ của hắn, vốn muốn chết cho xong, nhưng thiếp không yên lòng người nhà, sợ họ sẽ làm tổn thương hoàng thượng. Vì vậy thiếp vẫn luôn nhẫn nhục, chỉ mong lúc nào đó sẽ bắt được hắn.”   Nghe nàng nói xong, Tiêu Trần Mạch giống như một quả bóng xì hơi, lửa giận cũng biến mất gần như không còn.   Không chỉ biến mất mà giờ hắn còn đang âm thầm chột dạ.   Đêm qua sau khi giao hòa, hắn đã quên mất chuyện hai lần trước giả trang thành người khác đến dụ dỗ nàng.   Nhưng không ngờ rằng nàng lại thẳng thắn như vậy, chính miệng kể lại với hắn.   Trong lúc nhất thời trong đầu Tiêu Trần Mạch lướt qua vô số suy nghĩ, muốn nói cho nàng biết mình chính là tên thích khách kia, thế nhưng lời đến bên môi vẫn không dám nói ra.   Bọn họ vừa mới làm hoà, hắn không muốn nàng vì vậy mà lại oán trách mình.   Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không thể nghĩ ra cách nào khác.   Hắn âm thầm thở dài, cũng không thể quan tâm đến chuyện khác được, vội vàng đỡ Tạ Thanh Anh lên khỏi mặt đất, vừa lau nước mắt cho nàng vừa dịu dàng nói: “Vừa rồi giọng điệu của trẫm quá nặng nề, nếu là bị người khác ép buộc thì đó không phải là lỗi của nàng.”   Khuôn mặt Tạ Thanh Anh đẫm nước mắt, đôi mắt đầy nước sáng long lanh khiến người khác muốn yêu thương, nghe Tiêu Trần Mạch nói xong, nàng không còn tự trách mình, nhưng chuyện sau nàng vẫn vô cùng kiên quyết như cũ.   “Mặc dù không phải lỗi của thiếp, thế nhưng thiếp cũng không còn mặt mũi nào đứng ở trong cung.   “Chuyện này…”   Tiêu Trần Mạch nhíu mày suy nghĩ, thật ra trong lòng đã đảo lộn.   Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm nhận được cái gọi là “Lấy đá đập chân mình.”   Ngày đó, sao hắn có thể làm ra chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy?   Đường đường là vua của một nước, vì tức giận với nữ tử của mình mà lại giả trang người khác đến trộm hương, việc này một khi truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ làm toàn dân trong thiên hạ cười nhạo.   “Ài…” Tiêu Trần Mạch không nhịn được lại thở dài lần nữa, hắn ôm Tạ Thanh Anh dịu dàng dỗ dành: “Việc này không có người ngoài biết được, không sao cả. Nếu như nàng vì lý do này mà không làm hoàng hậu, vậy hoàng tử của chúng ta sau này làm sao kế tục hoàng vị?”   Hoàng…   Tạ Thanh Anh đỏ mặt.   Nàng nhỏ giọng nói: “Chuyện này vẫn còn sớm.”   “Không sớm đâu,” Tiêu Trần Mạch nói: “Trẫm đăng cơ đã năm năm, đến nay hậu cung vẫn chưa có người thừa tự, mấy năm trước bởi vì quốc sự nhiều việc nên vẫn có thể miễn cưỡng lấp liếm cho qua, gần đây đã có lão thần dâng thư.”   Tạ Thanh Anh nghe vậy, không khỏi tặc lưỡi, nàng cũng đã đọc nhiều sử ký của tiền triều, biết rằng đối với quân vương việc kế ngôi là chuyện vô cùng quan trọng.   Nhưng đối với Tiêu Trần Mạch, Tạ Thanh Anh luôn cảm thấy hắn vẫn còn rất trẻ, hai chữ phụ thân vẫn cách hắn rất xa.   Suy nghĩ một lúc, Tạ Thanh Anh khẽ cười nói: “Mỹ nhân trong cung của hoàng thượng nhiều như vậy, trong bụng vị phi tần họ Hứa kia nói không chừng đã có tiểu hoàng tử rồi đấy.”   Nàng vừa dứt lời, lại bị Tiêu Trần Mạch u oán liếc nhìn, hắn thản nhiên nói: “Trẫm đã hai năm chưa từng sủng hạnh vị phi tần nào trong cung, Thanh nhi đang nguyền rủa trẫm bị người khác cho đội nón xanh à?”   “Hoàng thượng, ý ngài là…?”   Tạ Thanh Anh nghe vậy, nhất thời trái tim chấn động mãnh liệt, nhìn hắn bằng ánh mắt khó tin.   Sao có thể như thế được?   Đêm qua nàng mới tự mình trải nghiệm, chỗ kia của hắn vô cùng khỏe mạnh, kích thước kinh người, hắn cũng không có bệnh kín.    Từ xưa tới nay thực sắc tính dã, nhân chi đại luân. (*)   (*) Nghĩa là chuyện ham muốn ăn uống và tình dục là bản năng của con người.   Ngay cả nàng là một nữ tử cũng bởi vì hiếu kỳ mà tự mình an ủi, càng không nói đến hắn còn có nhiều phi tần như vậy, những người đó đều là thiếp thất danh chính ngôn thuận của hắn.   Nhưng Tiêu Trần Mạch cũng không cảm thấy xấu hổ khi nói đến việc này, ngược lại hắn muốn cơ hội lấy lòng nàng. Hắn hôn lên chiếc mũi nhỏ của nàng một cái, thẳng thắn thừa nhận: “Không sai, bởi vì trẫm yêu nàng nên không muốn chạm vào bất kỳ người nào khác.”   Hắn đang nói gì.   Đôi mắt của Tạ Thanh Anh bỗng nhiên trừng mở to.   Hắn vừa mới nói đã gần hai năm không lâm hạnh hậu cung, bây giờ còn nói là bởi vì yêu nàng.   Thế nhưng…   “Hoàng thượng, nhưng khi đó thiếp là nam tử mà!”   Nói về điều này, Tiêu Trần Mạch lại có chút tủi thân.   Hắn cắn lên đôi môi nhỏ của nàng, oán trách nói: “Tất cả đều là tại nàng! Nếu nàng sớm bộc lộ thân phận, trẫm tội gì phải cấm dục lâu như vậy!”   Những lời này khiến Tạ Thanh Anh xấu hổ, nàng không dám nhìn vào mắt hắn, lông mi rũ xuống nói: “Thiếp sợ nói ra hoàng thượng sẽ trị Tạ phủ tội khi quân, hoàng thượng ngài là một đấng minh quân, sẽ luôn công bằng chấp pháp, chưa từng làm việc vì tình riêng.”   Câu này thật ra cũng rất xuôi tai, Tiêu Trần Mạch nhíu mày, vui vẻ cười nói: “Vì nàng, trẫm làm hôn quân một lần thì có sao?”