Edit: Cỏ   Nói là bôi thuốc, nhưng khi ngón tay Tiêu Trần Mạch thăm dò vào huyệt nhỏ mềm mại của Tạ Thanh Anh, chẳng bao lâu sau đã bắt đầu hư hỏng.   Hắn cẩn thận lướt qua mọi nơi bên trong vách tường của nàng một lần, sau đó ngẩng đầu lên khỏi giữa chân nàng, khàn giọng hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa?”   Giữa ban ngày, hai chân Tạ Thanh Anh mở rộng, nơi riêng tư bị ánh mắt sáng rực của hắn nhìn chằm chằm, nàng đã đỏ mặt vì xấu hổ từ lâu.   Nàng nhỏ giọng nói: “Sao có thể nhanh như vậy?”   “Ừm ~” Tiêu Trần Mạch gật đầu, có chút tiếc nuối nói: “Sớm biết vậy đêm qua trẫm đã làm nhẹ hơn, nhưng nhìn nàng dưới thân trẫm quyến rũ như vậy, thật sự không thể khống chế được.”   “Hoàng thượng ~” rõ ràng là một chuyện đáng xấu hổ như vậy, nhưng lại bị hắn cố ý dùng giọng điệu hờ hững nói ra, Tạ Thanh Anh xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm kẽ hở chui xuống, nàng cắn môi nói, “Đừng nói nữa.”   “Ồ ~ Thanh nhi thẹn thùng ư?” Tiêu Trần Mạch mỉm cười trêu chọc.   Tạ Thanh Anh mím môi, không được tự nhiên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.   Nhìn thoáng qua mới phát hiện vừa rồi hắn quá gấp gáp, ngay cả cửa sổ cũng quên đóng lại.   Nàng nhất thời hối hận, không biết tiếng ngâm vừa rồi của nàng có bị ai nghe thấy không.   Tạ Thanh Anh vội mặc quần vào, dịu dàng nói: “Hoàng thượng đói bụng không? Thiếp bảo bọn họ làm bữa trưa.”   “Quả thật đói bụng. Nhưng trước khi dùng bữa, nàng phải giúp trẫm cho nó ăn no trước.”   Nói xong, ánh mắt hắn liếc xuống bụng dưới của mình.   Tạ Thanh Anh nhìn theo mắt hắn, chỉ thấy cách trường bào, nơi đó của hắn đã sớm nhô cao, dựng lên.   Hai má nàng lập tức đỏ ửng, miệng lưỡi khô khốc.   “Hoàng thượng…”   Nàng cố tình kéo dài giọng nói, muốn hắn buông tha cho nàng, hoặc ít nhất cũng đợi đến ban đêm.   Ai ngờ Tiêu Trần Mạch nhíu nhíu mày, ý vị thâm trường nói: “Trẫm rất tò mò Thanh nhi đã học được những gì từ Xuân cung đồ!”   Tên này!   Tạ Thanh Anh có chút bất đắc dĩ.   Mấy ngày trước không biết ai vì chuyện này mà nổi một trận lửa, bây giờ lại còn mặt mũi đề cập đến?   Tuy nhiên oán thầm thì cũng chỉ là oán thầm, nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi cẩn thận bôi thuốc nàng, vì thương tiếc cơ thể nàng mà cố nhịn của hắn, Tạ Thanh Anh vẫn mềm lòng.   Vì vậy, nàng đỏ mặt nói: “Vậy hoàng thượng dựa vào đi.”   Nói xong, nàng lại đưa một chiếc gội dựa tới, để Tiêu Trần Mạch lót lên.   Sau khi hắn nằm xuống, hai chân mở rộng, nôn nóng nhìn nàng chằm chằm, lúc này Tạ Thanh Anh mới hít một hơi thật sâu, ngồi xổm xuống trước giường, từ từ cởi quần lót của hắn ra.   Đêm qua lúc hai người hoan ái, quần lót của hắn vẫn còn dính dịch thể, lốm đốm loang lổ, mang theo mùi hương nồng nặc, lúc này đã được thay sạch sẽ, hẳn là đã về điện Thừa Quang thay lại.   Cự long của hắn vẫn thô to hùng dũng như cũ, gân xanh vờn quanh, to như cánh tay của đứa trẻ sơ sinh.   Nghĩ đến đồ vật to như thế này mà có thể đâm vào bên trong tiểu huyệt nhỏ bé của nàng, Tạ Thanh Anh không khỏi âm thầm tặc lưỡi, cảm thán cấu tạo cơ thể của nam nữ thật sự tuyệt diệu.   Cự long trước mắt dường như có thể nhận người, Tạ Thanh Anh vươn tay khẽ chạm vào, nó lập tức vui sướng nảy lên lòng bàn tay non mềm của nàng để lấy lòng.   “Thanh nhi ~” Tiêu Trần Mạch tựa trên gối, cười nói: “Nó rất thích nàng đấy.”   “…”   Tạ Thanh Anh vuốt lên vuốt xuống cự long vài chục lần, đặt hai túi tinh hoàn to bằng quả trứng vào lòng bàn tay nhẹ nhàng nắn bóp, Tiêu Trần Mạch bắt đầu thoải mái rên rỉ.   “Thanh nhi ~” Hắn ấn đầu nàng về phía cự long, giọng nói khàn khàn: “Hôn nó đi ~”   Chuyện này vừa cảm thấy xấu hổ vừa thân mật, Tạ Thanh Anh thật sự vẫn có chút không thể tiếp nhận được.   Lần trước ở trong ngự thư phòng, nàng bị ép buộc nên đành chịu, nhưng hôm nay, hiểu lầm của hai người đã được hóa giải, sau khi nói đồng ý, ý nghĩa đã khác.   Nàng cố gắng mở cái miệng nhỏ đỏ tươi của mình ra to nhất, ngậm lấy quy đầu của hắn, nuốt xuống từng ngụm một.   Khi ngậm được một phần ba, trong cổ họng bỗng dưng dâng lên cảm giác buồn nôn vô cùng mãnh liệt.   “Khụ khụ khụ ~” Tạ Thanh Anh vội vàng nhả cự long đã ngậm vào ra, đỏ mặt ho khan liên tục.   Tiêu Trần Mạch vừa thấy đã nhanh chóng cúi xuống vỗ nhẹ lên lưng nàng, nhíu mày nói: “Nàng có bị thương không? Nếu không thoải mái thì không làm nữa.”   Bất kỳ nam nhân nào cũng không thể không thích khoái cảm được nữ nhân mình yêu mến dùng môi lưỡi liếm láp, thế nhưng nếu chuyện này làm nàng khó chịu, thì hắn có thể bỏ qua. Tiêu Trần Mạch dứt lời, chuẩn bị mặc quần lót trở vào.   “Hoàng thượng,” Tạ Thanh Anh vội vàng đè tay hắn lại, đỏ mặt nói: “Không sao đâu, Thanh nhi chỉ là hơi không quen.”   Nơi đó của hắn vẫn dữ tợn như cũ, rõ ràng là đang ham muốn.   Hắn lại là Tiêu Trần Mạch, là hoàng đế của Đại Dận, rõ ràng có thể có vô số nữ nhân, nhưng vẫn muốn vì nàng mà chịu đựng.   Hắn đã hôn chỗ đó của nàng hai lần.   Một lần là lần đầu tiên của hai người ở nơi hoang vu, Tạ Thanh Anh còn có thể lấy lý do hắn đang sốt cao, nhưng còn đêm qua, đó là khi hắn đang vô cùng tỉnh táo.   Hắn là thiên tử lại nguyện ý vì chuyện nam nữ với nàng mà không màng đến thân phận, để nàng có được khoái cảm mãnh liệt nhất, vậy thì tại sao nàng không thể?   Những hình ảnh và thoại bản lúc trước từng nhìn thấy trong cung đồ lại lần lượt xuất hiện trong đầu Tạ Thanh Anh, nàng suy nghĩ một lúc, sau đó lại cúi đầu xuống.   Trước tiên Tạ Thanh Anh mở to miệng, duỗi đầu lưỡi ra liếm láp quy đầu của hắn và lỗ tròn nhỏ, đến khi nó chảy ra thứ chất lỏng trong suốt, nàng mới chậm rãi ngậm toàn bộ cự long vào.   “Ưm ~”   Trên chiếc giường cẩm, Tiêu Trần Mạch thoải mái phát ra tiếng hừ nhẹ sảng khoái.   Âm thanh này cổ vũ Tạ Thanh Anh, khiến nàng dâng lên cảm giác cực kỳ thỏa mãn, nhất thời lá gan cũng dần trở nên lớn hơn.   Nàng cố nén khó chịu cầm lấy vật khổng lồ kia, có gắng ngậm tới cổ họng.   Quy đầu đã đến nơi sâu nhất, nhưng một phần ba cự long vẫn còn thừa bên ngoài.   “A ~”   Tạ Thanh Anh vừa cố gắng để thở vừa dùng sức để mút.   Nước bọt óng ánh chảy dọc theo khóe miệng của nàng, làm ướt đám rừng rậm của hắn.   Trong hơi thở của nàng, tất cả đều là hương vị của hắn.   Khi nàng liếm mút phun ra nuốt vào, xương chậu và hai túi trứng của hắn cũng liên tục đập vào mặt vào cằm của nàng.   “Ưm ~ Thanh nhi ~ Rất thoải mái ~ Mở miệng thêm chút nữa ~ Đúng ~ Chính là như vậy ~”   Tiêu Trần Mạch nhẹ nhàng ấn đầu nàng, thỉnh thoảng lại hướng dẫn.   Vừa nghĩ tới vật nóng hổi của hắn đang cắm vào trong miệng Tạ Thanh Anh, chiếc lưỡi thơm tho của nàng đang liếm láp quy đầu của hắn, Tiêu Trần Mạch kích động đến nỗi xương cụt tê dại.   Sau khi ngậm vào một lúc, khóe miệng Tạ Thanh Anh đã mỏi nhừ, động tác cũng vô thức chậm lại.   Tiêu Trần Mạch đương nhiên cảm nhận được, hắn đứng dậy ôm nàng ngồi trên giường mềm mại, mình thì đứng trên mặt đất, đỡ lấy cự long chậm rãi cắm vào miệng nàng, thẳng lưng di chuyển.   “A a ~ Ưm ư ~”   Theo động tác ra vào của hắn, Tạ Thanh Anh phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ không rõ.   Bây giờ nàng quả thật cũng không mấy dễ chịu, nhiều lần cảm giác không thể thở nổi nữa, thế nhưng bên dưới vừa mới bôi thuốc của nàng lại không ngừng tiết ra dâm thủy, cực kỳ ngứa ngáy.   Trước đây không phải Tiêu Trần Mạch chưa từng được nữ nhân nào dùng miệng hầu hạ, thế nhưng đối với hắn đó chẳng qua chỉ là phát tiết dục vọng. Còn đối với những nữ nhân kia thì cũng chỉ là muốn dùng chuyện này để nhận được sự sủng ái và phong hào cao hơn của hắn, đôi bên trao đổi mà thôi.   Hôm nay thì khác, hắn có thể cảm nhận được tình cảm của Tạ Thanh Anh.   Nàng thật sự muốn làm cho hắn thoải mái.   Nhìn khuôn mặt ửng hồng của nàng, cái miệng nhỏ cũng cố gắng mở ra lớn nhất, để vật nóng của hắn có thể ra vào, còn cố gắng không để răng làm hắn bị thương, Tiêu Trần Mạch vừa cảm động lại đau lòng. Hắn nhanh chóng ấn đầu nàng ra vào mấy chục cái, mạnh mẽ xoa nắn ngực nàng, sau đó nhanh chóng gầm nhẹ một tiếng bắn ra.   Sau khi lau rửa cho hai người, hắn ôm Tạ Thanh Anh ngồi trên giường lần nữa, dịu dàng nói: “Nàng chuẩn bị một chút, ngày mai nàng về Tạ phủ trước, sau đó chờ đợi chiếu thư của trẫm.”   Lý do để nàng sống ở điện Ngọc Lộ nhưng lại không cho nàng bất kỳ phong hào nào, chính là vì muốn cho nàng thứ cao nhất.   Chỉ có hoàng hậu trong cung mới có đủ tư cách để nắm tay kề vai hắn, đứng trên đỉnh mây.   Tiêu Trần Mạch vốn cho rằng sau khi nói những lời này Tạ Thanh Anh sẽ kinh ngạc, sẽ nghệt mặt ra, sẽ hoảng sợ.   Nhưng ngàn vạn lần không ngờ tới, người mới vừa rồi còn mềm mại nằm trong ngực hắn đột nhiên cứng đờ, một lúc sau, nàng ngước mắt lên nói với hắn: “Hoàng thượng, ngài không thể phong thiếp làm hoàng hậu.”