Boss độc sủng vợ yêu
Chương 54
Cả phòng họp mọi người đều vểnh tai lên muốn nghe xem đầu dây bên kia nói gì với Tổng giám đốc, mà cái bọn họ nhận được là chỉ thấy Tổng giám đốc đứng lên đi lại gần phía cửa sổ đứng đó nói vài câu rồi cúp điện thoại sau khi quay người lại mặt không còn lạnh lùng như khi họp nữa, tuyên bố nghỉ họp trước khi ra khỏi phòng còn không quên dặn mọi người làm lại kế hoạch ngày mai đưa lên.
Tất cả mọi người trong phòng họp đều lau mồ hôi thở dài nhẹ nhõm, mọi người ai lấy cũng thấy biết ơn cuộc điện thoại kia đã cứu giúp bọn họ thoát khỏi cái chết. Bình tĩnh lại mọi người thì thầm bàn tán tò mò không biết sếp nói chuyện với ai. Trịnh Bình trưởng phòng Marketing thò đầu nhìn về cánh cửa hỏi
_ Có phải vừa là bà chủ gọi điện cho ông chủ chúng ta không? Gần đây tôi nghe nhiều tin đồn về nhà thiết kế Thiên Thiên từ Paris về lắm, bên trên phòng thiết kế cùng phòng sản xuất còn nói tổng giám đốc mình có hai đứa bé rồi
_ Tôi cũng nghĩ như anh vậy, chậc chậc boss là người cứng ngắc vậy mà khi phu nhân gọi điện lại dịu dàng như nước thật chưa thấy sếp như vậy bao giờ
_ Tôi muốn gặp thiếu phu nhân để đi theo sau ôm bắp đùi
_ Anh cút đi, ai chẳng muốn
Cả phòng họp anh một câu tôi một câu bàn tán mãi mới chịu dừng mỗi người về phòng làm việc của người đó.
Không như mọi người căng thẳng làm lại bản báo cáo sợ boss sờ đến, Mặc Thời Khiêm ngồi trên xe hai mắt hiện lên đầu ý cười, anh cảm thấy quãng đường hôm nay rất dài đi có nhanh đến mấy vẫn chậm. Nhớ lại lời cô nói trong điện thoại
_ Alo
_ Anh đang làm gì thế? Có bận không?
_ Có việc gì sao?
_ Tôi có chuyện muốn nói với anh
_ Em nói đi anh nghe
_ Nếu anh không bận thì về đưa tôi đi khám thai xong đi cục dân chính đăng kí kết hôn
_ Thật anh không tin vào tai mình những gì nghe được.
_ Thật, đăng kí kết hôn trước sau khi đứa bé được chào đời chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ. Nếu anh bận thì một mình tôi đi khám thai cũng được còn đăng kí kết hôn bao giờ anh rảnh thì mình đi
_ Hiện tại anh cũng không có việc gì cả, đợi anh 20phút anh về đưa em đi khám trong lòng anh đang sướng như điên, cuối cùng thì cô cũng đồng ý đi cục dân chính và hơn nữa anh sắp được nhìn thấy cục cưng của bọn họ.
Thời Khiêm nhớ lại anh mỉm cười hạnh phúc, về đến biệt thự vừa đi vào phòng khách đã thấy cô mặc một chiếc váy dài đến đầu gối màu vàng nhạt, tóc được buộc cao lên trông nhìn đáng yêu chết người anh bỏ áo sang một bên tiến lên ôm cô vào lòng cúi đầu hôn lên trán cô một cái anh thì thầm nói
_ Em thật đẹp
_ Hừ, tôi đẹp từ bé rồi không cần anh khen
_ Anh không ngờ em mặt dày như vậy đó, để anh nhớ xem ngày trước gặp em tại quán bar trông em không xinh được như bây giờ
_ Vậy sao anh còn ngủ với tôi
_ Chẳng phải tại em quấn lấy anh không thả sao?
_ Nếu lúc đó anh đẩy tôi ra chắc Eva và Lisa là con của người khác cũng nên ha
_ Em đang mơ sao? Chỉ có anh mới là ba của con em và là người đàn ông của em thôi
_ Bớt tự nhận đi, có đi không muộn rồi
_ Tất nhiên, mời phu nhân ít khi Thời Khiêm trêu đùa cô.
Hai người đi đến bệnh viện, viện trưởng bệnh viện thấy Mặc Thời Khiêm ông tự mình ra nghênh đón, chào hỏi rồi dẫn hai người đi đến phòng xét nghiệm máu.
Thiên Thiên đã từng khám thai bên Paris nên cũng không kì lạ gì, cô ngồi xuống đưa tay cho bác sĩ lấy máu. Lấy đầy một ống máu xong Thiên Thiên theo chỉ dẫn của bác sĩ đi lấy nước tiểu. Trong lúc chờ đợi kết quả xét nghiệm máu, y tá dẫn hai người đến phòng siêu âm. Bác sĩ đứng lên chào hỏi với Mặc Thời Khiêm cùng Thiên Thiên xong mới nhắc Thiên Thiên nhẹ nhàng nằm xuống kéo váy lên siêu âm bụng. Thiên Thiên kéo váy lên cho bác sĩ khám. Thời Khiêm hồi hộp nhìn bác sĩ rồi theo ánh mắt của bác sĩ anh nhìn lên chiếc màn hình tivi, mới đầu chỉ thấy màn hình đen trắng chẳng có cái gì nhìn, anh cau mày không hiểu bác sĩ muốn xem cái gì. Một lát có hình màu cam trắng hiện lên một khối nho nhỏ anh lại càng cau chặt mày thêm không hiểu hình bé xíu đấy là cái gì anh quay lại nhìn Thiên Thiên chỉ thấy cô mỉm cười nhìn cái hình đỏ đỏ nhỏ xíu trên màn hình kia. Anh vẫn không hiểu chỉ tay vào màn hình hỏi cô
_ Cái kia là cái gì vậy?
_ Con anh Thiên Thiên liếc mắt nhìn anh trả lời.
_ Con anh, sao nó bé xíu vậy? Không nhìn ra thành hình thù gì luôn
_ Anh bị ngu sao? Nó mới được một tháng lấy đâu ra thành hình cho anh nhìn Thiên Thiên khinh bỉ nhìn anh một cái rồi lại nhìn màn hình tivi
Truyện khác cùng thể loại
811 chương
93 chương
37 chương
78 chương
23 chương
17 chương
60 chương
71 chương








