Thiên Thiên nằm thoải mái trong ngực ai đó an an ổn ổn ngủ một giấc đến sáng không mộng mị gì. Đến sáng 9h cô mới tỉnh chỉ thấy bụng sôi vì đói, xuống nhà thấy hai con đã đi học còn Mặc lão gia cùng Mặc phu nhân đi thăm người bạn nào mới về nước. Thiên Thiên ngồi ăn sáng xong lại nhìn ra ngoài sân cô thấy mình như trở thành chim hoàng yến chỉ ăn rồi ở trong lồng. Ăn xong cô quyết định đi đến nhà giam thăm người ba kia dù sao cũng về nước cũng lên đến xem ông ta một chút. Thay quần áo xong cô gọi tài xế của Mặc gia đưa đến nhà giam Yến Thành. Lần đầu cô đến đây cũng cảm thấy trại giam canh giác chặt chẽ kín cổng cao tường không thể nhìn vào trong được. Cô vào nói tên Hàn Quang Thanh cùng chứng minh mình là con gái xong bảo vệ trại mới dẫn cô vào. Thiên Thiên ngồi hai tay để lên bàn mắt nhìn xung quanh. Chờ năm phút mới thấy một người đàn ông tóc hoa dâm khuôn mặt mệt mỏi bước từ trong đi ra. Hàn Quang Thanh nhìn thấy Thiên Thiên ông như con sư tử lao về phía cô hét _ Mày, con tiện nhân vì mày mà tao phải vào đây. Nếu mày lấy con trai thị trưởng thì tao sẽ không phải chịu khổ đến nông nỗi này, sao mày không chết theo mẹ mày đi. Nếu tao biết có đứa con gái như mày lúc mẹ mày sinh mày ra tao đã bóp chết rồi _ Haha. Tôi đến đây để xem ông sống thế nào chứ không phải để cho ông nhục mạ tôi. Đừng trách ai mà ông nên xem lại bản thân mình nếu ông không tham ô công quỹ thì liệu có phải bị bắt không? Vợ ông kìa Triệu Mỹ Cầm đang là vợ lẽ của người ta hai đứa con gái cưng của ông chắc bây giờ cũng lấy đại gia rồi sao vẫn chưa bao lãnh cho ông ra haha _ Mày... thật nuôi ong tay áo nuôi cáo trong nhà mà.. mày đến đây làm gì? Hàn Quang Thanh không thích cô ghét bỏ hỏi _ Tôi đến để nói với ông là quả báo của ông đến rất nhanh. Để xem nào năm nay ông cũng 50tuổi hai mươi năm tù 70tuổi chậc chậc lúc đó liệu ông còn sống không ta. À quên nói cho ông nữa tôi đã lập gia đình và có hai đứa nhỏ rồi cũng may lần đó tôi không nghe lời ông để nay mới có thể sống cuộc sống sung sướng đến vậy _ Mày lại lấy thằng nhà quê nào đó gì hừ, tao cho mày sướng mà không biết sướng chắc thằng chồng mày lo ngày hai bữa cơm đã làm mày thấy thỏa mãn, mày y như mẹ mày _ Ông nói vậy cũng được dù sao thoát được ông một người ba cùng một người mẹ ghẻ lúc nào cũng muốn bán tôi cũng còn khá hơn mà ông biết chồng tôi là ai không? _ Là ai? Hừ không phải thằng già nào chứ? _ Tôi sợ tôi nói không lại sợ phát ngất mất Thiên Thiên kích thích ông _ Mày thử nói xem _ Ồ! Vậy ông có biết Mặc Thời Khiêm không? _ Mặc Thời Khiêm là thằng nào... a.... ý... mày là tổng giám đốc Mặc thị Hàn Quang Thanh nuốt nước bọt nói _ Haha ông đoán đúng rồi đó, ông khiếp sợ lắm đúng không? Cũng may trước hôm hôn lễ với Hoàng Minh Hạo tôi lại say rượu qua đêm với Thái tử tập đoàn Mặc thị thật là duyên phận đúng không? A quên mất anh ấy rất rất nhiều tiền tôi chỉ ăn và tiêu tiền cũng thấy mệt Hàn Quang Thanh nghe cô nói ông nuốt nuốt nước miếng, ánh mắt thay đổi nhìn con gái mỉm cười nói _ Thiên Thiên a, ta dù gì cũng là ba của con. Con bảo con rể bảo lãnh cho ba ra ngoài được không? Trong này sống qua ngày thật không dễ dàng. Người ta biết ba là ba vợ mà lại ở trong tù chẳng phải người mất mặt là hai đứa sao? _ Chậc chậc để tôi suy nghĩ xem nào, ông nói cũng đúng _ Dĩ nhiên ba muốn tốt cho vợ chồng con thôi Hàn Quang Thanh trong lòng cười lạnh nghĩ con gái ông thật ngu ngốc nhưng ngoài mặt ông vẫn dịu dàng nói _ Ừ vậy cảm ơn người ba như ông quan tâm đến người mang tên con gái như tôi đây. Mà rất tiếc tôi cũng không muốn ông ra ngoài vì tôi thấy ông liền thấy chướng mắt, ông hãy tự bảo trọng nhé nói xong cô đứng dậy muốn đi _ Mày.... dù gì mày cũng mang họ Hàn mày là con gái tao, tao là ba mày sao mày có thể thấy chết không cứu. Uổng công tao đã nuôi mày khôn lớn _ Chính vì tôi mang họ Hàn lên mới đến thăm ông và tôi cũng thấy mình bị sỉ nhục vì cùng mang họ ông. _ Mày sống bất hiếu với ba mày như vậy mẹ mày dưới hoàng tuyền có biết chắc cũng không yêu thương mày nổi _ Mẹ tôi nhìn thấy tôi làm sẽ cảm thấy tôi làm rất đúng vì bà biết người chồng mà bà yêu thương là một kẻ không ra gì phản bội tình yêu của bà một cách bỉ ổi. Và mong ông nhớ đừng lên nhắc tên mẹ tôi vì ông không xứng đáng được nói tên bà nói xog không để ông nói câu gì Thiên Thiên bước ra ngoài. Đi lang thang trên đường qua tiệm hoa cô mua một bó hoa ly vàng mà lúc sống mẹ cũng trồng trong sân nhà. Gọi tài xế đưa đến khu nghĩa trang ngoại thành chạy xe mất một giờ đồng hồ. Thiên Thiên xuống ôm bó hoa đi giữa trời nắng nóng đi qua hai con đường đến một ngôi mộ màu trắng trên bia mộ là một người phụ nữ với nụ cười dịu dàng nhìn về phía trước. Thiên Thiên đặt bó hoa lên ngồi mộ cô quỳ xuống bàn tay xoa xoa ảnh của mẹ. Tự nhiên cô lại bật khóc nói _ Mẹ ở dưới đó có lạnh không? Đã bao lâu con không đến thăm mẹ, mẹ có trách con không? Ông ta nó đúng phải không mẹ con thật bất hiếu. Cuộc sống của con từ ngày mẹ ra đi con thấy mình sống cũng không có ý nghĩa nhiều khi con cũng muốn buông xuôi đến một thế giới với mẹ nhưng con biết mẹ sẽ buồn nếu con không tôn trọng khi được sống, mà mẹ ơi con muốn khoe mẹ một tin vui giờ con lại có đứa bé mẹ được làm bà ngoại rồi đó, hai đứa bé rất dễ thương. Đợi một thời gian nữa con sẽ dẫn hai đứa đến gặp mẹ nhé mẹ. Gần sáu năm qua con đi khỏi nơi này đến nơi xứ người, con đã thực hiện được ước mơ của mình. Mẹ yên tâm nhé con sẽ sống thật hạnh phúc sẽ không để ai tổn thương con. Con sẽ chân trọng cuộc sống mẹ ban tặng cho con. Cảm ơn mẹ đã cho con nhìn thấy ánh nắng mặt trời, mẹ hy sinh tất cả chỉ đổi lại ánh bình minh cho con.