Boss độc sủng vợ yêu
Chương 38
Thiên Thiên mất đi sự ấm áp cô giật mình mở mắt ra nhìn sang bên cạnh thấy bên cạnh lún xuống đã lạnh đi chứng tỏ một điều người bên cạnh cô đã dậy được một lúc, cô nghĩ mọi ngày anh có dậy một tí lại vào phòng ôm cô ngủ nay đi đâu mà mãi không thấy vào, cô mặc kệ nhắm mắt vào ngủ mà nằm mãi không thấy buồn ngủ nữa cô kéo áo ngủ dậy đi sang phòng bên cạnh xem hai đứa nhỏ ngủ có đạp chăn không.
Đúng là số phận trớ trêu với cô, nếu như cô không mở cửa ra ngoài có thể không nghe thấy điều cô không muốn thấy, vừa đi được hai bước chân cô đã nghe thấy phòng đối diện âm thanh mập mờ phát ra. Cô lại gần cánh cửa ấy thì nghe rõ hơn một giọng nữ rên rỉ nói
_ Thời Khiêm nhẹ một chút, em không chịu được...a...
Đau em...a...ư.
Thiên Thiên chỉ nghe thấy tiếng của nữ nhân chứ không nghe thấy giọng nam đáp, nước mắt cô tự nhiên lại rơi. Cô không nghĩ tới mình bị sao mà lại rơi nước mắt cô chỉ biết mình bị phản bội. Cô tự cười bản thân mình cô cũng như con rối xoay quanh anh ta. Anh ta coi mình như những nữ nhân khác. Cô lau nước mắt đi về phòng của hai con, Thiên Thiên mở cửa phòng con trai ra thấy Eva đang ngủ say giấc, cô ngồi vuốt ve khuôn mặt của cậu bé. Khi con trai cô thức nó hay mang vẻ mặt lạnh lùng trưởng thành sớm hơn tuổi của nó nhưng lúc này thấy con ngủ cô mới cảm thấy sự non nớt trên mặt của con. Thơm váo má con một cái cô nói nhỏ
_ Mẹ lên làm gì bây giờ, mẹ không chịu được sự phản bội. Mẹ biết khi các con sống cùng ba trong ánh mắt của các con tràn ngập niềm vui cùng hạnh phúc. Nhưng giờ bản thân mẹ lại không muốn sống trong sự phản bội của ba con, mẹ không muốn mình dùng chung chồng với người khác. Các con hãy tha thứ cho mẹ được không? Một mình mẹ cũng sẽ lo được cho các con mà không cần người đàn ông đó nước mắt cô lại rơi cô vuốt ve mặt con trai một lúc mới đứng dậy đi ra khỏi phòng sang phòng Lisa. Nhưng cô không biết sau khi cô đóng cửa Eva đã mở mắt ra đau lòng nhìn mẹ gạt nước mắt đóng cửa.
Thiên Thiên sang phòng Lisa đắp chăn cho con bé, thơm vào má con vài cái mới đứng lên đi vào phòng.
Nằm trằn trọc mãi không sao ngủ được mà quanh quẩn bên tai là những tiếng mập mờ vang lên bên phòng đối diện khi cô nghe được. Thiên Thiên tự quyết định cho bản thân, thầm nghĩ bản thân cũng may mắn khi chưa kết hôn cùng người đàn ông này. Sau hôm nay ai cũng không thể ngăn được cuộc sống của mẹ con cô. Nằm đến 6h sáng Thiên Thiên dậy gấp quần áo của mình vào vali cô sang phòng con dọn dẹp đồ đạc vào vali nhỏ. Để hai cái một lớn một nhỏ cạnh góc tường xong cô vào phòng tắm, tắm một cái cho thoải mái nay cô chỉ thay một chiếc áo sơ mi cùng quần jean đi vào đôi giày thể thao màu trắng nữa là hoàn hảo. Ngồi trước bàn trang điểm nay Thiên Thiên đánh mắt cực sắc và màu môi cũng đỏ hơn mọi ngày. Đứng lại nhìn mình trong gương lần cuối cô mới mở cửa bước ra ngoài.
7h sáng Mặc phu nhân cùng Mặc lão gia đang ngồi phòng khách uống trà đọc báo, thấy Thiên Thiên xuống hai ông bà cùng ngẩng mặt lên nhìn cô mỉm cười nói
_ Thiên Thiên con xuống đây, đói bụng hay sao mà lại dậy sớm thế. Thời Khiêm vẫn đang ngủ sao? Mặc phu nhân vô tư hỏi con dâu
_ Chắc anh ấy vẫn đang ngủ, con xuống đây muốn nói rõ một chuyện với hai bác
_ Chuyện gì mà nghiêm trọng vậy con? Mặc lão gia thấy cô nghiêm túc ông cũng không hiểu lên hỏi
_ Hôm nay con sẽ dẫn Eva và Lisa đi
_ Hả? Tại sao? Con và Thời Khiêm không phải sắp kết hôn sao?
_ Con vốn tính là như vậy, dù gì không có tình yêu nhưng con sẽ cố để cho Eva và Lisa có một gia đình hoàn thiện đủ ba và mẹ. Nhưng sự thật nó không như con mong muốn, con không chấp nhận một người đàn ông phản bội mình. Xin hai bác thứ lỗi cho con, sớm muộn gì hai bác cũng có cháu nội vậy lên hai đứa nhỏ này sẽ đi với cháu
_ Là sao? Ai phản bội con, Thời Khiêm sao? Đứa bé gì? Mặc lão gia cùng Mặc phu nhân suy nghĩ quay vòng vòng đều không hiểu được sự việc gì xảy ra.
_ Hai bác có thể đi đến phòng đối diện của anh ấy là rõ không phải sao? Thiên Thiên không nóng không lạnh cầm tách trà lên uống một ngụm nói.
Mặc phu nhân đầu muốn nổ tung, một dự cảm xấu trong lòng bà, bà nhìn chồng mình hai vợ chồng đứng lên gấp gáp đi lên cầu thang. Đúng lúc này Eva và Lisa cũng tỉnh dậy đang đi xuống lầu thấy ông bà nội gấp gáp đi đến phòng Diệp Lung Linh. Eva hai mắt chớp nhoáng cậu bé dụ dỗ em xuống nhà với mẹ. Lisa đồng ý đi xuống trước Eva đi theo ông bà đến căn phòng kia.
Mặc lão gia tay run run không dám mở cửa ông sợ điều ông đang suy nghĩ thành hiện thực, ông sẽ mất đi con dâu cộng thêm cháu ông cũng sẽ không bên ông nữa. Mặc phu nhân bên cạnh lo lắng không ngớt bà hẩy chồng ra mở cửa đi vào. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt bà là quần áo tất cả đều ở dưới đất, trên giường là hai thân hình ôm nhau ngủ. Mặc phu nhân sợ hãi ngồi bệt xuống đất. Mặc lão gia tức đến muốn thổ huyết ông quát to một tiếng
_ Thằng súc sinh mày dậy ngay cho tao
Eva nhìn cảnh quần áo cùng hai người ôm nhau một chỗ thằng bé cau mày không nói gì đi ra khỏi phòng đó xuống lầu một.
Thời Khiêm bị tiếng quát to tỉnh dậy, anh mở mắt ra nhìn mọi thứ xung quanh. Tiếp đến Diệp Lung Linh cũng giật mình tỉnh dậy thấy trước mặt là Mặc lão gia cùng Mặc phu nhân cô a một tiếng kéo chăn trùm kín đến hết cổ mình. Thời Khiêm mở mắt nhìn ba mẹ lại nhìn quần áo dưới đất sau đó nhìn người phụ nữ bên cạnh anh giật mình không hiểu xảy ra chuyện gì thì đã thấy ba mình quát lên
_ Mày đang làm cái gì hả? Mày có vợ có con còn muốn qua lại với Lung Linh. Tao nhìn sai mày rồi.
_ Con...con mẹ thật thất vọng về con mà Mặc phu nhân vừa tức vừa lo lắng.
Thời Khiêm nghĩ đến đêm qua lúc mình đang ngủ đến lúc xuống uống nước anh nghĩ đến bình nước kia. Không nói một lời anh xoay người bóp cổ Diệp Lung Linh quát
_ Cô đã làm gì trong ly nước hôm qua tôi uống
_ A... anh thả em ra đau quá Thời Khiêm. Diệp Lung Linh bị bóp cổ cô thả tay xuống một chút lộ ra một đống ấn kí mà Thời Khiêm để lại đêm qua.
Mặc lão gia tức đến mức đấm cửa một cái đi ra ngoài, Mặc phu nhân cũng thất vọng đi ra theo.
Truyện khác cùng thể loại
26 chương
9 chương
10 chương
230 chương






