Yêu Là Chuyện Không Hề Dễ
Chương 35 : Hoàng tử gió ( p1 )
Truyền thuyết kể lại rằng ...
Vào đêm trăng tròn hằng tháng , hoàng tử gió sẽ xuất hiện . Chàng ngồi dưới gốc liễu và thổi sáo một bài nhạc , dịu nhẹ , êm đềm , nghe mà xao xuyến . Khúc nhạc như câu dẫn người người , nghe một lần sẽ nhớ mãi . Âm thanh như tiếng gió , lúc cao lúc trầm ...
Bóng đêm mông lung soi lên tà áo trắng và khuôn mặt đẹp như một thiên sứ , khiến chàng trở nên đẹp hơn bội phần . Thử hỏi có cô gái nào nhìn thấy mà không ngây ngất .
Xung quanh chàng , rừng hoa thủy tiên bắt đầu nở rộ trong đêm . Chàng sẽ cười , nụ cười rạng rỡ . . .
Xin chào ! Chàng nói . Và đó là hoàng tử gió , mê hoặc lòng người ...
****************************************************************
Nghe nhảm nhí không =....= Haiza , sao An lại có thể kể truyện nhạt nhẽo như vậy chứ ???
Thấy sao ? Cả trường này đang lùng sục hằng đêm hơn 1 tháng rồi để tìm nhân vật huyền thoại đó đấy . An khoanh chân ngồi trên giường , vỗ vỗ vai tôi .
Mặt tôi không một tia cảm xúc : Bớt hư cấu đi !
An bĩu môi : Gì chứ ? == Thật đó . Có 1 tốp sinh viên nhìn thấy hoàng tử gió rồi , họ nói đẹp trai lắm ! Có cô cũng từng thấy , phụt máu mũi ngất tại chỗ đấy .
Tôi ngả người xuống giường : Mấy người điên rồi , thật nhảm nhí ...
An phụng phịu : Thật là ....
Tôi liếc mắt qua khuôn mặt bánh bèo của nó , nhổm dậy , cười tươi : À , để tao kể cho mày nghe truyền thuyết này hay không kém .
An mở to mắt nhìn tôi : Gì á ???
Tôi hít một hơi , từ từ kể : Truyền thuyết kể lại rằng , vào đêm trăng tròn hằng tháng , nếu nghe thấy tiếng chó sủa thì mau chạy đi , bởi vì hoàng tử chó đã xuất hiện . Chàng chính là hậu duệ của người sói đến tìm chủ quán thịt chó đã giết hại người yêu mình là 1 con chó cái ghẻ lở ...
Bốp An không để tôi nói hết , liền dùng gối đập vào đầu tôi : Ai cho mày xuyên tạc lung tung hả == ???
Tôi ôm đầu , cười phá lên . An cáu : Mày không tin hả ? Hoàng tử gió có thật mà .
Tôi le lưỡi : Truyền thuyết làm gì có thật .
An gật đầu chắc nịch : Tao nhìn thấy chàng rồi , tao chính là cô nàng xịt máu mũi đó .
Tôi được phen kinh ngạc : Hả ?
Mặt cô nàng mơ mơ mộng mộng : Phải . vào một đêm trăng tròn , tao đã nhìn thấy chàng . ôi chao ! ! ! Thật đẹp trai , tiếng sáo trầm bổng...
Tôi nhếch mép : Có khi nào mày nhìn thấy ông bảo vệ không ? Ông ấy thổi sáo hay lắm ! Ông ấy cũng hay đi tỉa hoa ban đêm mà .
An dùng gối đập liên tiếp vào đầu tôi : Ông bảo vệ 70 tuổi rồi nghe chưa == Ông ý mà đẹp trai à ???
Tôi được trận phá lên cười , vội xua tay : Thôi thôi ! Bỏ qua mục hoàng tử gió gì gì đó đi . Mày nhận được poster và cd chưa ?
An ngưng tay , gật đầu : Rồi , bán cũng được 5 triệu đấy .
Tôi mở to mắt : Mày bán sao ? 5 triệu ? Wow , 5 triệu ư ?
An mỉm cười : Ừ ! Chỉ cần rao bán trên mạng là được , fans Vũ Lâm đông lắm đó ~ Mới đăng có 1 ngày mà tận 345 người đặt mua kia .
Mắt tôi sáng lên : Chỉ cần bán đồ của thần tượng dù là cái gì cũng được giá phải không ?
Cô nàng gật đầu : Ừ ! Bán cho bọn fans cuồng ấy .
Mắt tôi sáng lên rực rỡ . Phải rồi ! Sao tôi không nghĩ tới sớm nhỉ ? Tôi hoàn toàn có thể kinh doanh đồ của Vũ Lâm ah~
An liếc mắt nhìn tôi , cau mày dò xét : Mày có ý đồ gì ?
Tôi lắc đầu , cười xòa : Có gì đâu . ^^ "
Ừm , mày ở trường bao lâu ? An nhìn tôi , có chút mong đợi .
3 ngày 2 đêm . Tôi đáp .
Sao ? Có chút thất vọng thoáng qua trên khuôn mặt cô nàng : Nhanh vậy sao ?
Nhận ra sự khác thường của An , tôi vội gặng hỏi : Sao vậy ? Tao bận mà , mày biết đấy , công việc của tao rất tốn thời gian ah~ Vừa đáp máy bay từ TP.HCM về , tôi vội vã đến trường luôn vì bây giờ là thời gian Vũ Lâm luyện tập chuẩn bị thu MV mới , không cần phải chạy tới chạy lui cạnh anh ta .
An chống cằm , nhìn xa xăm : Ba mẹ tao bắt tao đi Mĩ du học .
Tôi suýt té khỏi giường : Cái gì ?
Thì đó , bố tao cần trên tay kết quả học tập của tao , quát Không hát hò gì nữa , học với hành chả ra sao . Mày chuẩn bị sang Mĩ du học đi . An nói , giọng nhẹ tênh .
Tôi nuốt nước bọt : Qua đấy học cái gì ? Mày có biết tiếng anh đâu !
Học làm người mẫu , thôi cũng được , tao cũng thích . An cười như không .
... Tôi im lặng , mếu mặt : Bao giờ mày đi ?
5 ngày nữa . An đáp : ngày kia tao nộp đơn xin thôi học .
Tôi buồn bã , muốn òa khóc quá đi ! Vội dùng gối đập phát vào đầu nó : Không được ah~ Từ giờ tao chơi với ai hả ?
An không né , cười to nhìn tôi : Mày cứ làm như tao đi luôn không bằng , 2 năm nữa , tao-nhất-định-sẽ-về . Chúng ta có thể giữ liên lạc qua điện thoại mà .
Tôi chạy lại , ôm lấy nó , rưng rưng : Hic ! Tao sẽ rất nhớ mày á T__T
An vội gỡ tay tôi ra , cười cười : Buông ra con điên này , mày bệnh à , sến súa thế không biết =]
Tôi bất chấp bám dính vào người nó , mày mới bệnh ý con hâm à , hic ...
An cốc 1 cái lên đầu tôi , giọng dịu dàng : Làm sao tao có thể quên mày được hả ? Con điên này , tao cũng sẽ nhớ mày lắm đấy . .. .
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
47 chương
50 chương
12 chương
34 chương




