Xanh thẳm
Chương 11 : Xanh thẳm
Chương 11
Ba tiết tự học buổi tối thứ sáu tuần này đối với Lam Đinh - thành viên của nhóm giúp đỡ lẫn nhau mà nói, một ngày giống như một năm.
Hết tiết thứ ba, hai người ngồi bàn trước vừa thu dọn túi sách, vừa ai oán: "Ba tiết tự học buổi tối này, một giọt nước tôi cũng không uống nổi, nhưng hiện giờ chẳng những không thấy đói, mà ngược lại còn thấy hơi no."
"Đúng vậy, tôi cũng thế."
"Có lẽ là hương khí của thức ăn cho chó đấy."
"Sớm biết nhóm hỗ trợ là như vậy, tôi sẽ không tham gia, tôi không xứng."
"Không sai, đây chính là giết chết cẩu độc thân mà."
"Haizz, đi đi."
Cách đó không xa, vị trí của Lạc Trạm và Lam Đinh cơ bản có thể nghe thấy rõ.
Lam Đinh không rõ nguyên nhân, chỉ mơ hồ cảm giác được chủ đề của đối phương có liên quan đến mình, nhưng cũng không biết mấy lời đó đến cùng là có ý gì.
Lạc Trạm biết, nhưng anh giả vờ không nghe thấy.
Lam Đinh là người không thích quan tâm đến chuyện vụn vặt, không nghĩ ra thì không nghĩ nữa. Cô thu dọn sách vở xong, theo thói quen cầm điện thoại trong túi, chuẩn bị nhận tin nhắn của chú lái xe mỗi ngày đều đến trường đưa đón cô đi học.
____ Lam Đinh sờ soạng không thấy.
Sau đó mới nhớ ra, điện thoại của mình đã bị người nào đó tịch thu bởi vì cô chụp lén vào tiết thể dục hôm nay.
"Lạc Trạm." Nhớ tới hôm nay "Chụp lén", cô gái nhỏ hơi ngượng ngùng, bất an quay qua chỗ khác: "Có phải điện thoại di động của em còn ở chỗ anh không..."
"Ừm." Trước giờ buổi tối tan học về nhà, Lạc Trạm đều không mang sách bút, cho nên chuông vừa reo lên, anh chỉ ngồi yên chờ cô gái nhỏ, vẫn luôn chờ đến lúc này.
Đạt được ý đồ, thiếu niên lười biếng cười lên: "Hỏi làm gì, muốn về?"
Lam Đinh gật đầu.
"Không được." Lạc Trạm bình tĩnh cự tuyệt: "Hôm nay anh nói như nào?"
Cô gái nhỏ nhíu mày lại, im lặng mấy giây rồi mới nhỏ giọng hỏi: "Nhưng ở trường học thực sự có rừng cây nhỏ sao?"
Lạc Trạm lặng yên.
Anh đúng là không nghĩ tới vấn đề này.
Lam Đinh thừa thắng xông lên, âm thanh bình tĩnh nhưng không lớn: "Lúc ăn cơm tối em đã hỏi, không có. Em biết anh đang trêu em, nên anh trả lại điện thoại cho em đi."
Nói xong, cô gái nhỏ còn xòe hai bàn tay trắng nõn ra, đưa đến dưới mí mắt Lạc Trạm.
"..."
Nhìn đầu ngón tay trắng thuần, khóe mắt Lạc Trạm căng lên.
Mấy giây sau, anh đứng dậy.
"Trả lại cho em cũng được, nhưng dù sao cũng là em chụp lén anh, cũng không thể không nhận được một cái giá chứ?"
"Giá?"
"Ừm."
"Giá... gì?"
"Đi theo anh."
Nói xong lời này, Lạc Trạm xoay người đi trước, cũng không quay lại mà đi về phía cửa sau của lớp học, dường như không hề lo Lam Đinh có đi theo không.
Lam Đinh không kịp phản ứng, ngồi tại chỗ run lên hai giây, cho đến khi thân hình cao lớn đã bước vào hành lang, cô mới hoàn hồn, vội vàng cầm túi sách lên đuổi theo.
Các học sinh sốt ruột muốn về nhà, trên hành lang đã không còn ai.
Lam Đinh từ trong phòng học đuổi theo, nhìn thấy thân hình Lạc Trạm đi đến hàng lang bên kia. Ánh trăng sáng ngoài cửa sổ, bóng lưng của anh nhìn... có chút cô đơn.
Cảm giác hoảng hốt xua tan một tia chần chừ cuối cùng trong lòng Lam Đinh. Cô không do dự nữa, ôm chặt túi sách bước nhanh theo sau.
Cô không biết có phải Lạc Trạm tức giân không, chỉ biết anh dường như không định chờ mình.
Cặp chân dài kia mang lại ưu thế không cách nào thay đổi, cho dù Lam Đinh luôn chạy chậm theo, nhưng vẫn không đuổi kịp, chỉ nhìn thấy Lạc Trạm không quay đầu đi đến đầu cầu thang, sau đó ngoặt vào chỗ ngoặt hành lang.
Chỗ ngoặt kia mười phần lờ mờ, nhưng Lam Đinh không hề nghĩ ngợi, vội vã đuổi theo.
Vừa vượt qua chỗ ngoặt, thị lực chưa hồi phục hoàn toàn nên chỉ nhìn thấy lờ mờ. Lam Đinh chần chừ bước chân, không đợi cô mở miệng gọi Lạc Trạm thì cánh tay đột nhiên bị nắm chặt.
Sức kéo mạnh mẽ bên cạnh ập tới.
Lam Đinh chấn kinh: "Lạc ___"
"... Xuỵt."
Tiếng nói yên lặng mang theo ý cười quen thuộc, kêu cô đừng sợ hãi.
Phanh.
Sau chỗ ngoặt hành lang, cánh cửa phòng nước khép lại, thanh âm vang vọng, làm các học đi trên cầu thang còn chưa kịp rời đi quay đầu lại nhìn.
"Tiếng gì vậy?"
"Phòng nước đó, chắc có người đi lấy nước."
"Nhưng vừa rồi, hình như hướng bên kia là Lạc Trạm ban một, dường như còn có một nữ sinh đi cùng anh ấy nữa?"
"Lạc Trạm? Ha ha, làm sao có thể? Anh ấy hận không thể cách người khác giới vây quanh mười mét, chắc chắn cậu nhìn nhầm."
"Cũng có thể..."
Tiếng bước chân trên cầu thang trở nên yên tĩnh hơn.
Sau cửa phòng nước, Lạc Trạm thu hồi sự chú ý. Anh cúi đầu, nhìn Lam Đinh bị mình chắn trong một góc phòng nước.
Cô gái nhỏ yên lặng mím môi, đến thở mạnh cũng không dám.
Lạc Trạm mỉm cười, rũ mắt xuống: "Bảo em đi theo, em liền đi theo thật, không sợ anh làm chuyện gì đó với em sao?"
Lam Đinh nghĩ rồi lắc đầu.
Lạc Trạm nói: "Nếu anh là người xấu, vậy thì vừa rồi em đã bỏ qua cơ hội kêu cứu duy nhất rồi."
"Anh không phải người xấu."
Gần như Lạc Trạm vừa dứt lời, Lam Đinh cũng ngay lập tức phản bác. Lúc nói, lông mày tinh tế của cô còn nhăn lại, tựa như rất bất mãn với giả thuyết này, cho dù là anh nói.
Lạc Trạm khẽ giật mình, nhưng rất mau lấy lại tinh thần, khóe mắt rũ xuống, độ cong ôn nhu người khác chưa từng nhìn thấy.
"Vì sao tin tưởng anh như vậy, bạn học mới? Không phải chúng ta mới quen không lâu sao?"
"..."
Trong mắt Lam Đinh lộ ra cảm xúc do dự.
Trải qua một phen giãy dụa cùng chuẩn bị, cuối cùng Lam Đinh lấy hết dũng khí, ngẩng đầu: "Thật ra em ____"
Lời nói còn chưa dứt, cô liền thấy Lạc Trạm lấy chiếc di động kia ra.
Phần đoạn nói sau của Lam Đinh không thể không nuốt trở lại, cô đưa tay, nhận lấy điện thoại: "Cảm ơn..."
"Anh đã cài đặt một phần mềm nhỏ vào điện thoại di động của em." Lạc Trạm tùy ý nói.
Lam Đinh run lên, ngẩng đầu: "Phần mềm gì?"
"Một trợ thủ giọng nói thông minh, là anh cùng mấy người bạn năm trước nghiên cứu, vốn định đưa cho..." Lạc Trạm dừng lại, ánh mắt phức tạp nhìn Lam Đinh.
Đối mặt mấy giây, anh cười cười, rũ mắt xuống: "Được rồi, hiện giờ dùng không quá khó, là một hướng dẫn thông minh, ngày thường cũng có thể sử dụng."
Lam Đinh từ bất ngờ chuyển thành kinh ngạc, sau đó lại không thể che giấu niềm vui: "Là phần mềm anh nghiên cứu ra sao?"
"Ừm."
"Gọi là gì?"
Lam Đinh vừa nói vừa mở giao diện trên điện thoại, cái nhãn phần mềm cũng nhảy vào mắt cô.
Hai chữ nhỏ màu trắng hiện lên ô biểu tượng.
【 lạc lạc 】.
Lam Đinh bỗng dưng bất động.
Mấy giây sau, cô mới lấy lại tinh thần, mờ mịt ngẩng đầu: "Anh đã... biết rồi?"
"Ừm."
"Lúc nào..."
"Buổi tối hôm em đến trường học."
"Hả, sớm vậy sao?" Tim Lam Đinh đập chậm nửa nhịp, đỏ mặt: "Vậy anh, anh vẫn luôn giả vờ không biết sao?"
"Anh không." Lạc Trạm không nhanh không chậm nói: "Là em vẫn cho rằng anh không biết."
Lam Đinh cúi đầu xuống: "Cho nên bắt đầu từ tối hôm đó, thái độ của anh đối với em biến hóa lớn như vậy... Em còn tưởng rằng, ban ngày tâm tình của anh không tốt."
Lạc Trạm bất đắc dĩ: "Vì sao không muốn nói cho anh?"
"..."
"Không phải đã nói, muốn anh chờ em sao?"
Lam Đinh khẽ giật mình, ngẩng đầu.
Bảy năm trước, giọng nói của cô dường như trở về một lần nữa, trở về căn phòng nhỏ chứa đầy ánh trăng.
【 Anh chờ em một chút. 】
【 lạc lạc. 】
Vành mắt Lam Đinh từ từ đỏ lên: "Em, em hơi sợ."
"Sợ cái gì?"
"Sợ, anh không thích Lam Đinh, sợ anh chán ghét em của hiện giờ."
"..." Lạc Trạm khẽ giật mình, sau đó thở dài: "Chỉ cần là em, mặc kệ em biến thành bộ dạng gì, anh cũng sẽ không chán ghét. Anh đã từng nói, chỉ cần em trở về, anh vẫn sẽ luôn cung phụng em, quên rồi sao?"
Lam Đinh nén nước mắt, dùng nước lắc đầu: "Không có. Em chưa."
Trong mắt cô gái nhỏ đầy nước mắt, thấm vào tim Lạc Trạm, từ từ bành trướng khiến lòng anh đau xót.
Anh khẽ thở dài, đưa tay lên sờ đầu Lam Đinh, sau đó anh chỉ chiếc điện thoại trong tay cô: "Gọi nó một tiếng."
Lam Đinh giật mình, cúi đầu: "Gọi cái gì?"
"Nó là quà tặng cho em, em phải biết nó gọi là gì."
Không khí yên tĩnh mấy giây.
Cô nhẹ giọng gọi: "Lạc Lạc."
Màn hình điện thoại bỗng dưng sáng lên.
Âm thanh điện tử mang theo chút từ tính, cùng với tiếng nói trầm thấp ôn nhu gần trong gang tấc bên tai cô, cùng nhau vang lên trong căn phòng nho nhỏ.
"Anh đây."
Thân thể Lam Đinh cứng đờ.
Nước mắt của cô cũng không nhịn được nữa, từ từ dâng lên trong hốc mắt đỏ bừng.
"Lạc Lạc, em rất nhớ anh..."
"..."
Lạc Trạm im ặng than thở, anh đưa tay ôm cô vào trong ngực, sau đó nắm chặt cánh tay.
"Anh vẫn luôn ở đây chờ em, Nhiễm Nhiễm."
"Anh chưa từng rời đi."
Tác giả có lời muốn nói: Phiên ngoại "Đừng khóc" đến đây là hết.
Chúc Nhiễm Nhiễm của chúng ta cùng chó Lạc Trạm ở thế giới song song, vui vẻ hạnh phúc, vĩnh viễn không tách rời.
Editor: Cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ, hẹn mọi người trong những dự án tiếp theo. Mọi người có thể tìm đọc phần 1 là "Đừng khóc" nhé.
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
10 chương
6 chương
20 chương
23 chương
79 chương




