Vinh diệu của anh
Chương 28
Vậy mà cuối trận cô cũng được tam sát tuyệt thế!
Kiều Tinh Tinh gỡ tai nghe xuống, kích động đứng lên. Chỉ có điều có lẽ do quá vui mừng, cô đã quên bản thân mình đang mang đôi giày cao gót 10cm, nhất thời đứng không vững nên loạng choạng ngã.
Khán giả còn chưa kịp kinh hô thì đã thấy Vu Đồ ngồi ngay bên cạnh cô nhanh tay đỡ lấy.
Máy quay phim nhanh chóng bắt trọn khoảnh khắc này. Quay cũng quay xong rồi, vậy mà còn dừng cận cảnh hai người bốn mắt nhìn nhau vài giây.
Vu Đồ không buông tay ra ngay, "Chân không sao chứ?"
Kiều Tinh Tinh phản ứng lại chậm mất nửa nhịp, "... Không sao."
Vu Đồ buông tay ra.
Kiều Tinh Tinh một mặt đang rất vui vẻ, một mặt thì muốn che dấu sự xấu hổ của mình nên chạy lại ôm đồng đội của của mình. Dưới sự giới thiệu của người dẫn chương trình, hai đội tiến vào trung tâm sân khấu. Người dẫn chương trình hỏi cảm nghĩ của đội vừa mới bị thua trước.
Đội trưởng: "Rất vui mừng được đến đây tham gia thi đấu. Mặc dù bị nữ thần của lòng mình ngắm bắn, đánh lén vô số lần nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng may mắn. Chết cũng không hối tiếc."
Kỵ Trư rất trực tiếp: "Ván thứ hai thật không ngờ là đội của tôi lại tiếp tục thua. Khai cuộc có chút khinh địch. Chư Cát Lượng đánh rất hay."
Hai người còn lại tự động nhận lỗi về mình: "Là do chúng tôi chơi quá tệ..."
Người đàn ông trung niên cấp bậc Chí tôn Vinh Diệu khó hiểu nói một câu: "Thật ra bình thường tôi không hay đánh đường mid, có chút không quen. Vị trí quen thuộc của tôi là đánh quái. Hôm nay chơi có chút liều lĩnh."
"Các bạn chơi như vậy đã rất hay rồi." Người dẫn chương trình cười nói cho qua: "Cám ơn các bạn đã mang đến cho chúng tôi một trận đấu với những biểu hiện rất xuất sắc. Bây giờ mời các bạn đến hậu trường nghỉ ngơi một chút."
Thành viên của đội thua vẫy tay chào tạm biệt mọi người. Khán giả ngồi ở dưới cũng vỗ tay nồng nhiệt cho họ.
Đến đội vừa giành được chiến thắng, người dẫn chương trình nói: "Tôi thấy hôm nay biểu hiện của Kiều Tinh Tinh xuất sắc nhất. Mọi người có cảm thấy như vậy không nào?"
"Cái đó... Tôi biết mọi người vì muốn quảng cáo thương hiệu mà khen ngợi lẫn nhau, nhưng có thể kiềm chế lại một chút không? Như vậy tôi có thể dễ dàng tiếp nhận hơn một chút?"
Khách mời hôm nay nói chuyện không khách khí chút nào. Người dẫn chương trình cảm thấy hôm nay không khí rất thoải mái. Anh ta lau lau mồ hôi trong trí tưởng tượng: "Vậy người chơi nữ chơi hay nhất là...?"
Kiều Tinh Tinh nói: "Hôm nay anh có phải muốn tâng bốc chết tôi? Tôi chỉ là người mang giày cao gót cao nhất hôm nay thôi."
Mọi người cười vang.
Người dẫn chương trình quan tâm hỏi thăm: "Vậy, Tinh Tinh này. Giày cao gót của cô vẫn còn tốt đó chứ?"
"Chân của tôi... Ấy, anh hỏi giày của tôi sao?"
Trận cười trước chưa dứt, trận cười này lại rộ lên vang hơn.
Vu Đồ cũng không nhịn được cười.
"Nữ thần rất lợi hại! Vừa nãy chơi TDTU quả thật rất đẹp mắt, làm tôi cũng ngỡ ngàng kinh ngạc một hồi. Tôi thật sự chưa từng nghĩ đến. Cô đã từng luyện game chuyên nghiệp?"
"Đúng vậy."
"Lúc nãy cô và bạn học của mình phối hợp với nhau rất ăn ý, đặc biệt là một màn giết Kỵ Trư. Bình thường hai người cũng thường hay phối hợp với nhau như vậy sao? Cậu ấy chơi Chư Cát Lượng, cô chơi TDTU?"
"Không phải vậy. Anh ấy có thể chơi ở bất cứ vị trí nào, mỗi nhân vật đều chơi rất hay. Tôi chơi được như vậy cũng là do anh ấy dạy tôi."
"Lúc nãy tôi cũng có thể thấy được, một tay Chư Cát Lượng di chuyển rất thần kì. Anh đẹp trai lợi hại như vậy, có thể suy nghĩ đến việc gia nhập thế giới Châu Ẩn, tham gia thi đấu chức nghiệp a."
Vu Đồ không nói gì, Kiều Tinh Tinh giúp anh trả lời: "Không được đâu, anh ấy đã lớn tuổi như vậy rồi."
Vu Đồ ho một tiếng.
Người dẫn chương trình: "... Cô trở mặt cũng quá nhanh rồi! Cô còn nhớ biết bao nhiêu lần anh ấy chạy đến cứu viện cho cô, nợ ân tình lớn như vậy..."
Kiều Tinh Tinh: "Ồ! Nên như vậy mà."
Người dẫn chương trình nhìn sang Vu Đồ, Vu Đồ có thể làm gì đây?
Vu Đồ: "Nên như vậy."
Vào giờ khắc này, Weibo và một số trang Web khác đã bùng nổ hoàn toàn.
Trên một diễn đàn bây giờ đang thảo luận rất sôi nổi. Một bài đăng được đăng lên đính kèm rất nhiều bức ảnh, dẫn đến rất nhiều bình luận.
"Đây có thể coi là Kiều Tinh Tinh đang công khai không? Lúc này thuận nước đẩy thuyền liền có thể công khai luôn một thể?"
"Không thể nào... Nếu như vậy không phải càng dấu kĩ hơn sao?"
"Không phải đã nói đều là độc thân sao? Cảm giác bọn họ nhấn mạnh như vậy là có ý tránh bị hiểu lầm."
"Fan tôi đây cảm thấy nhan sắc của bọn họ cũng rất xứng đôi. Tôi cứ luôn chờ xem nam diễn viên nào sẽ xứng đôi với bảo bối nhà tôi, bây giờ có thể mở rộng tầm nhìn rồi! Người ở ngoài giới nghệ sĩ này càng tốt hơn! Như vậy đỡ phải tranh chấp với fan của nhà người ta rồi!"
"Chìm đắm vào sự cưng chiều của anh đẹp trai rồi. Tôi lúc trước là anti-fan của Kiều Tinh Tinh, hôm nay đến xem cũng mang theo một lòng hiếu kì đến. Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành. Giờ phút này, tôi vẫn không thích Kiều Tinh Tinh cho lắm, nhưng lại thích cặp đôi này. Làm sao đây? Đau mắt?"
Phía dưới không ít bình luận đồng tình với ý kiến của cô ấy.
"Tôi có cảm giác bản thân mình không phải đang xem thi đấu mà đang xem phim thần tượng."
"Hình như gia đình đối phương cũng bình thường nên Kiều Tinh Tinh không thèm để ý đến người ta?"
“Người phía trước nhìn kĩ ánh mắt của Kiều Tinh Tinh đi... Nếu không phải kĩ thuật biểu diễn đến trình độ xuất quỷ nhập thần thì tôi nghĩ đó chính là yêu đó."
"Anh đẹp trai này chơi Chư Cát Lượng quá xuất sắc, anh ấy hoàn toàn có năng lực để làm một Châu Ẩn. Nếu vậy thì giàu to rồi."
"33333, bạn không thấy Kiều Tinh Tinh đả kích người ta quá già rồi sao? Châu Ẩn chỉ tầm 17-18 tuổi thôi."
Kiều Tinh Tinh và các từ khóa của KPL nhanh chóng được liệt vào những từ khóa được tìm kiếm nhều nhất. Càng có nhiều người vào xem buổi truyền hình trực tiếp này, hơn nữa số lượng người xem không ngừng tăng cao. Alex gần như ngay lập tức gọi điện thoại cho chị Linh, kích động làm ngay một bản hợp đồng thời hạn một năm tiếp theo.
Chị Linh và fan như chìm vào trong mộng, thắng rồi? Còn là chiến thắng tuyệt đối 2-0?
Trận thi đấu đến đây cũng xem như là đã kết thúc rồi, tiếp theo chính là lễ trao giải.
Châu Ẩn trực tiếp trở về ngồi tại ghế đại biểu. Bốn người còn lại thì được nhân viên đưa ra hậu trường nghỉ ngơi. Chị Linh, tiểu Chu sớm đã chờ ở đó. Chị Linh vừa thấy cô đến thì đã chạy tới, ôm chầm lấy cô thật chặt, dùng sức vỗ vỗ Kiều Tinh Tinh.
"So với chị giành chiến thắng còn vui hơn?"
... Phí lời! Nói thật ra thì chị ấy bây giờ còn vui hơn bất cứ lúc nào hết. Chị nhận phần thưởng thì có gì vui chứ? Bây giờ đây mới là giây phút kì tích của Kiều Tinh Tinh, của cả đội.
Kiều Tinh Tinh muốn lấy lại điện thoại của cô, vội muốn xem bình luận của mọi người. Đương nhiên chủ yếu vẫn là muốn xem mọi người khen cô như thế nào thôi. Tam sát tuyệt thế. Aiz, các fan sẽ tâng bốc cô lên tận trời đây! Vậy mà khi điện thoại đã đến tay, vương giả của chúng ta lại chạy đến chỗ nhân viên nói cái gì đó.
"Tinh Tinh, chút nữa còn nhờ cô trao phần thưởng cho các tuyển thủ xuất sắc trong thời gian vừa qua. Còn có, nhờ cô cùng mọi người chụp một bức ảnh. Làm phiền cô một chút nhé."
"Ừ." Kiều Tinh Tinh thuận tay đưa điện thoại cho Vu Đồ, "Giúp em cầm một chút."
Sau đó liền vội vàng đi đến chỗ nhân viên. Mới đi có mấy bước liền đến ôm lấy cô gái tóc ngắn một cái, sau đó bắt tay với chàng thanh niên đeo kính.
"Cám ơn các bạn"
Sau đó vội vàng chạy đi.
Cô gái tóc ngắn mờ mịt. Cô muốn đếm xem hôm nay nữ thần đã ôm cô bao nhiêu lần rồi.
Chàng thanh niên đeo kính đẩy đẩy gọng kính, đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Tôi nghĩ tôi muốn gia nhập hội fan cuồng của Kiều Tinh Tinh rồi."
Vu Đồ cúi đầu cười, rồi nụ cười cũng nhanh chóng biến mất. Ánh mắt anh nhìn vào điện thoại của Kiều Tinh Tinh mà anh đang cầm trong tay. Hình như cô đã đổi ốp điện thoại rồi. Lấp lánh, đặc biệt chói mắt.
Chị Linh cứ mãi chìm trong niềm hạnh phúc của mình, "2-0 đó, còn có tam sát. Chị nằm mơ cũng không mơ được có kết cục hoàn mỹ như vậy."
Chị xoay sang nói với Vu Đồ: "Thầy Vu, cám ơn thầy. Lần này cực khổ cho thầy rồi."
Vu Đồ hồi thần: "Không cần phải khách sáo."
2-0...
Đúng thật là một kết cục rất tốt đẹp!
Vì còn phải chờ để chụp ảnh chung, sau khi phát phần thưởng xong, Kiều Tinh Tinh còn phải sắp xếp thời gian ngồi dưới hàng ghế khách quý một khoảng thời gian nữa. Truyện được dịch và đăng tại page Sắc - Cấm Thành. Trong lúc này, cô chợt nhớ đến cái áo khoác của Vu Đồ, liền lén lút chạy về phía sau lấy áo khoác, khiến cho mọi người vây lại xem một hồi.
Hoạt động lần này kéo dài đến tối. Chờ chụp ảnh xong, lúc Kiều Tinh Tinh quay trở lại hậu trường đã là 9 giờ hơn rồi.
Khi nhân viên đưa cô đến hậu trường, trong phòng chỉ còn lại mỗi Vu Đồ. Anh đang ngồi dựa vào ghế sô-pha, hình như đang xuất thần.
Kiều Tinh Tinh đẩy cửa bước vào, nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt anh, làm anh giật mình.
"Chị Linh đâu rồi?"
Vu Đồ ngẩng đầu, sau đó tầm mắt dừng ngay ở chiếc áo cô đang cầm trong tay.
"Chị ấy và tiểu Chu chắc là đi với người của Vương Giả nói chuyện rồi, còn nói tài xế chở em về trước." Anh vừa nói vừa đứng dậy.
"Ừ." Kiều Tinh Tinh đưa áo cho anh: "Áo của anh này."
"Cám ơn." Anh cúi đầu nhìn chiếc áo trong tay, "Em đi lấy nó sao?"
"Đúng vậy, cả một đống người nhìn em đó."
Kiều Tinh Tinh cảm thấy khát, liền cầm chai nước khoáng trên bàn lên. Chai nước còn chưa mở. Nhìn thấy Vu Đồ đang đứng ở đó, đôi mắt cô đảo quanh, rồi đưa chai nước cho anh.
Vu Đồ giúp cô mở chai nước ra, rồi lại trả điện thoại lại cho cô, "Điện thoại của em."
"Ồ." Kiều Tinh Tinh uống một ngụm nước, cầm lấy điện thoại gọi cho bác tài xế, "Vậy, chúng ta về trước thôi."
Vu Đồ nhẹ hạ tầm mắt, "Anh và em đi hướng ngược nhau. Ở gần đây có tàu điện ngầm, anh tự mình về cũng được."
"Đừng!" Kiều Tinh Tinh không còn gì để nói, "Anh đi như thế nào? Mặc dù buổi lễ đã kết thúc nhưng ngoài kia bây giờ người xếp hàng vẫn rất nhiều a. Anh mà đi như vậy sẽ bị người ta vây quanh lại đó."
Cuối cùng, bọn họ cũng nhờ nhân viên đưa bọn họ đi bằng con đường đặc biệt, an toàn ra ngoài.
Xe chở hai người bọn họ chạy trên con đường khuya dài mà vắng lặng.
Kiều Tinh Tinh vừa bước chân lên xe đã bắt đầu lướt Weibo. Lúc trước chưa xem xong đã bị cắt ngang, cô có cảm giác như bỏ lỡ mất cả mười ngàn like.
Cô đúng thật đã được "hot search" rồi, còn đứng ở vị thứ rất cao, gồm "Bạn học của Kiều Tinh Tinh", "Kiều Tinh Tinh Vương Giả Vinh Diệu", "Kiều Tinh Tinh Trăm Dặm Thủ Ước".
Mặc dù cô biết “Kiều Tinh Tinh Trăm Dặm Thủ Ước” được nhiều like và bình luận hơn, nhưng cô vẫn không kìm lòng được bấm vào “Bạn học của Kiều Tinh Tinh” để xem.
Ở trang này tạm thời vẫn được gọi là sóng yên biển lặng. Đa số những người vào tham gia náo nhiệt chỉ có KPL và fan của cô.
#Bạn học của Kiều Tinh Tinh #Bạn học của Kiều Tinh Tinh cực kì đẹp trai. Chỉ số nhan sắc cao như vậy là muốn nghịch thiên đây mà? Anh đẹp trai ơi, hãy gia nhập giới nghệ sĩ đi! Với nhan sắc như vậy thì hoàn toàn không cần phải lo sợ bất cứ điều gì. IQ vừa cao, chơi game lại giỏi, nói không chừng còn có nhiều fan hơn cả Kiều Tinh Tinh.
Kiều Tinh Tinh: "..."
Tôi không phục, tôi không tin.
#Bạn học của Kiều Tinh Tinh #Tinh Tinh này, bạn học của chị thật không tệ. IQ, nhan sắc đều có, có lợi cho thế hệ sau. Nhanh hẹn hò yêu đương gì đó đi, cùng nhau chơi game, đừng độc thân mãi nữa. Chị bán đứng người ta, kêu người ta đã già rồi, nhưng chị lại không nghĩ rằng anh ấy là bạn học của chị, cùng tuổi đó nha. Người ta không oán không trách, không giận chị là đã tốt lắm rồi.
Kiều Tinh Tinh: "...”
Cuối năm nay, hối hôn và mẹ vợ kén con rể cũng càng ngày càng nhiều rồi.
#Bạn học của Kiều Tinh Tinh #Chư Cát Lượng đẹp trai quá, hihihi. Tôi không phải là fan của Kiều Tinh Tinh, nhưng từ hôm nay trở đi, tôi sẽ là fan của ban học cô ấy. Thiết kế viên hàng không vũ trụ, lại ở Thượng Hải. Vậy có lẽ làm việc ở Bát Viện?! Tôi có một người bạn làm ở đó, tôi sẽ đi nghe ngóng xem sao!
Nãy giờ Kiều Tinh Tinh xem thật vui vẻ. Sau khi xem xong đến đây, trong lòng bỗng nhói lên, trong chớp mắt, lí trí của cô đã quay về.
Cô suy tư một hồi, trở về trang tìm kiếm, chụp ảnh màn hình, đánh dấu vào trang “Bạn học của Kiều Tinh Tinh” rồi gửi tin nhắn cho chị Linh.
Tinh Tinh: "Chị nghĩ cách gỡ trang này xuống nhé, nhanh chút."
Tinh Tinh: "Các trang báo mạng đều chào hỏi qua, nói họ không cần nhắc đến Vu Đồ trong bài. Những bài đã đề cập rồi thì phải xóa bỏ ngay, bất kể phải trả bao nhiêu tiền."
Chị Linh nhanh chóng trả lời cô: "Tụi chị vẫn chưa xem, nhưng điều đó là hiển nhiên mà."
Tinh Tinh: "Em biết! Nói tóm lại, không biết dùng cách nào, phải nhanh chóng gỡ bài xuống. Em không muốn Vu Đồ bị người khác quá chú ý đến."
Chị Linh: "Vì sao? Chính em là người đã mời cậu ấy lên sân khấu mà?"
Tinh Tinh: "Em không biết anh ấy muốn quay về Sở nghiên cứu."
Tinh Tinh: "Giới giải trí phức tạp như vậy, sẽ ảnh hưởng đến anh ấy. Hơn nữa ở Sở nghiên cứu cũng không thể làm ồn ào như vậy được."
Tinh Tinh: "Phải ngăn chặn việc này bằng bất cứ giá nào. Hôm nay biểu hiện của anh ấy rất xuất sắc, phía bên Vương Giả cũng không chắc sẽ để chúng ta làm như vậy."
Tốc độ đánh chữ của cô cực nhanh, một hồi liền gửi ba tin nhắn liên tiếp.
Chị Linh: "Chị hiểu rồi, lập tức đi làm ngay. Haizz, thầy Vu muốn về Sở nghiên cứu làm việc tiếp sao lại không nói sớm với em chứ?"
Đúng vậy...
Cô chỉ mới biết khi anh nói trên sân khấu lúc nãy thôi.
Kiều Tinh Tinh tắt điện thoại, nhìn Vu Đồ. Anh đang ngồi yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, cả người bị che phủ bởi không khí trầm mặc, tĩnh lặng.
Hình như từ lúc cô trở về hậu trường, Vu Đồ bỗng nhiên im lặng một cách kì lạ như vậy. Không giống như trong khi tham gia thi đấu, thoải mái, tùy ý như vậy. Cũng không giống khi anh ở trên sân khấu, nói cười tự nhiên.
Hình như... Mấy ngày nay, thỉnh thoảng anh vẫn có thần sắc như vậy.
Kiều Tinh Tinh bỗng nhiên có chút bất an lo lắng.
"Vì sao Hảo Hoảng hôm nay không tới vậy?" Kiều Tinh Tinh siết chặt điện thoại, mở miệng hỏi.
Vu Đồ xoay đầu sang, giọng nói trầm thấp, "Cậu ấy nhiều lúc không giữ mồm giữ miệng được. Anh suy nghĩ một hồi, vẫn không nên để cậu ấy biết thì tốt hơn."
"Ừ."
Qua một hồi, Kiều Tinh Tinh lại hỏi: "Lúc nãy anh nói ở trên sân khấu rằng nghề nghiệp của anh là thiết kế viên ngành hàng không vũ trụ. Anh đổi ý, định trở về Sở nghiên cứu làm việc sao?"
"Đúng vậy."
"Khi nào thì quyết định như vậy?"
"Khi ở Tây An." Vu Đồ trả lời ngắn gọn.
"Ừ." Kiều Tinh Tinh cúi đầu.
"Vậy, khi nào anh bắt đầu đi làm?"
"Ngày mai."
Nhanh như vậy?
"Tinh Tinh."
“Hả?" Kiều Tinh Tinh nghiêng đầu nhìn anh.
"Có lẽ anh sẽ không tặng quà sinh nhật cho em được rồi."
Kiều Tinh Tinh nhấp nháy mắt.
Vu Đồ nói: "Sau này anh sẽ không có thời gian để chơi game nữa. Vừa nãy, anh đã gỡ phần mềm game rồi."
Ánh mắt của anh vẫn luôn nhìn ở bên ngoài. Lúc này, anh xoay sang nhìn cô. Ánh sáng từ ngoài xe hắt vào quá yếu, nhìn không rõ nét mặt hiện tại của anh như thế nào, có một chút gì đó nói không nên lời
"Vì vậy, có lẽ anh sẽ mãi mãi không thể tặng em Ngũ Sát tuyệt thế mà em muốn."
Kiều Tinh Tinh định nói, vừa nãy anh đã tặng em Tam sát rồi. Tam sát của trận đấu ngày hôm nay so với Ngũ sát lúc chơi bình thường có giá trị hơn nhiều.
Thế nhưng cô không nói gì.
Cô đang có cảm giác, Vu Đồ đang nói lời từ biệt với cô. Có điều sau đó cô cười nhạo bản thân nghĩ quá nhiều rồi. Anh chỉ nói sau này không không chơi game nữa mà thôi.
Vậy, bọn họ sau này sẽ như thế nào?
Không có chơi game, không có hàng ngày ở chung với nhau, cũng không có đề tài chung để nói chuyện. Vậy, sẽ trở thành bạn bè ngẫu nhiên lên Weixin tán ngẫu vài câu thôi sao?
Hình như bọn họ đã cùng nhau trải qua một kỳ nghỉ phép quá dài rồi. Bây giờ kì nghỉ của hai người cũng đã kết thúc, phải đi về quỹ đạo riêng của mỗi người như trước đây?
Lòng Kiều Tinh Tinh nổi lên một trận sợ hãi, hoang mang không thể nói thành lời.
Hình như kết thúc không chỉ là kì nghỉ của bọn họ, mà còn là một cái gì đó khác nữa.
Hai người lâm vào trầm mặc, không khí trong xe vẫn một mực im lặng khiến người ta tâm phiền ý loạn.
Khi xe đi đến đường cái, Vu Đồ nói: "Cho anh xuống ở trạm tàu điện ngầm trước mặt cũng được."
Kiều Tinh Tinh nhìn về phía anh.
Vu Đồ hạ tầm mắt: "Ở đây đường về nhà em rất thuận đường."
"Chị Linh gọi chúng ta đi ăn tiệc chúc mừng."
"Anh không đi được đâu, ngày mai còn phải đi làm nữa."
Xe dừng lại ở trạm tàu điện ngầm, Vu Đồ chào tạm biệt xong mới xuống xe. Xe từ từ khởi động.
Ngoài cửa sổ, hình ảnh Vu Đồ càng ngày càng xa, tài xế bắt đầu tăng tốc. Không, Kiều Tinh Tinh muốn không phải như thế này, cô không biết sẽ như thế nào, nhưng tuyệt đối không phải như thế này.
Cô kích động hét lên: "Dừng xe!"
Ô tô dừng lại.
Cô đẩy cửa xe ra, nhanh chóng xuống xe.
"Vu Đồ!"
Vu Đồ dừng bước, quay đầu lại.
Kiều Tinh Tinh chạy đến trước mặt anh, thở hồng hộc, nhưng đôi mắt vẫn tỏa ánh sáng lấp lánh mà kiên định. Cô nhìn anh, lo lắng, thành khẩn hỏi: "Vu Đồ, anh có nguyện ý trở thành người yêu của em không?"
Anh thông minh như vậy, nhất định anh biết, đúng không? Chắc chắn anh biết cô thích anh.
Vu Đồ nhìn cô, ánh mắt cô nồng nhiệt mà hồn nhiên, chứa đựng tất cả những gì tốt đẹp nhất, quý giá nhất, đáng quý nhất trên thế giới này. Giống như cô gái mà mười mấy năm trước ánh mắt của anh vẫn luôn không thể không chú ý đến cô.
Anh biết, anh vẫn luôn biết. Anh cho rằng điều này cô sẽ để trong lòng, cuối cùng sẽ dần dần nhạt phai trong kí ức của hai người. Bởi vậy, vào ngày nghỉ cuối cùng của kì nghỉ, anh mới có thể buông thả, bất chấp như vậy. Buông thả chính mình cùng cô tham gia trận đấu cho đến khi kết thúc.
Là anh tham lam mà đánh mất đi lí trí.
Vu Đồ nắm chặt nắm đấm, giọng nói hòa nhã và bình tĩnh: "Tinh Tinh, em thuộc về thế giới tươi sáng đầy hào quang. Còn anh, lại thuộc về một thế giới khác."
May mắn anh đã được cùng em đồng hành trên một chặng đường, dù thế nào thì chúng ta vẫn phải mỗi người một ngả.
Anh nói: "Chúng ta không phù hợp."
Truyện khác cùng thể loại
135 chương
94 chương
7 chương






