Vinh diệu của anh
Chương 19
Trong phòng, không khí yên lặng tĩnh mịch.
Trên mặt Trương giáo sư, các loại biểu hiện hiện lên, đan xen vào nhau, cuối cùng chỉ còn lại sự thất vọng sâu sắc. Nhưng ông ấy không hề mở miệng trách móc, cả người chỉ như mất đi thần thái.
"Thầy cũng hiểu được, mấy năm nay đã có rất nhiều người từ chức rồi. Đó là sự lựa chọn của mỗi người. Thầy hiểu, thầy chỉ là có chút thất vọng..." Giáo sư lặp đi lặp lại mấy lần có thể hiểu, nhưng mà, đối với người học trò mà ông đặt kì vọng cao nhất, rốt cuộc ông vẫn không thể giữ cậu ấy lại được.
"Vu Đồ, em làm thầy rất thất vọng."
"Em là học trò mà thầy lấy làm tự hào nhất. Thầy cho rằng..." Giáo sư thở dài một hơi, "Lão đây một đời cống hiến cho hàng không vũ trụ, đi từ con số 0 mà lên. Lại nói, QT -đồng nghiệp của em, nhớ năm đó cậu ta từ bỏ tất cả, từ Mĩ trở về đây. Thầy luôn cho rằng em và cậu ấy giống nhau, cũng có sự kiên trì và niềm tin của chính mình..."
Vu Đồ không phản bác lại điều gì, ánh mắt cậu chỉ nhìn chằm chằm vào khăn trải bàn màu trắng ở trước mắt, trầm mặc từ đầu đến cuối.
Kiều Tinh Tinh bỗng thấy buồn.
"Nhưng Vu Đồ cũng từ bỏ công việc với mức lương rất cao..." Cô buột miệng nói.
Vu Đồ ngạc nhiên, hai vị giáo sư cũng sửng sốt nhìn cô.
"Em cảm thấy, Vu Đồ và đồng nghiệp của anh ấy đều là nhân tài kiệt xuất, xứng đáng nhận được những đãi ngộ cao nhất. Nếu không có bất kì áp lực hay khó khăn gì, bọn họ tất nhiên sẽ cam tâm tình nguyện hết sức. Nhưng nếu lấy niềm tin và lý tưởng ra để yêu cầu bọn họ bất chấp tất cả, có phải có chút..." Từ cuối cùng cả câu, cô không biết tìm từ nào cho thích hợp, "Trói buộc?"
"Tinh Tinh!" Vu Đồ ý bảo cô đừng nói nữa.
Kiều Tinh Tinh không nói thêm gì nữa. Cô có chút hối hận, cô đã quá kích động rồi.
"Xin lỗi." Cô lập tức nhận lỗi.
Căn phòng lại lặng ngắt như tờ.
Vu Đồ đứng lên: "Thầy, em xin lỗi, chúng em đã làm phiền vợ chồng thầy ăn cơm rồi."
Lần này, vợ của Trương giáo sư không giữ bọn họ lại nữa. Kiều Tinh Tinh đi sau Vu Đồ, bước nhanh ra khỏi phòng.
Gió đêm nhẹ thổi, Vu Đồ bình tĩnh lại, anh dừng bước chân, nói có chút bất đắc dĩ: "Em là người được hưởng những điều tốt đẹp nhất của xã hội này, em không nên nói với giáo sư những lời nói như vậy.
Ý anh là...?
Kiều Tinh Tinh đang hối hận, giờ nghe anh nói như vậy lòng như bị ai lấy kim chích vào. Cô nhìn Vu Đồ nói: "Anh có ý gì? Nếu em không phải là Kiều Tinh Tinh, không phải là một ngôi sao thì có thể sao?”
Cô ủy khuất nói: “Em chỉ muốn nói giúp anh vài câu, em..."
Kiều Tinh Tinh ẩn nhẫn không được, buột miệng nói: "Cho dù mọi người có muốn anh từ bỏ, em vẫn muốn anh tiếp tục theo đuổi đam mê của mình, muốn anh vẫn là một nhà kĩ thuật hàng không vũ trụ."
Vu Đồ sửng sốt, nhìn cô chằm chằm: "Vì sao?"
Vì sao cái gì chứ?
Vì khi anh nhìn lên trời cao thì toát ra một vẻ đẹp khó thấy, vẻ đẹp đến từ niềm đam mê và thích thú.
Vì em đã từng thích anh của thời khắc đó. Anh lúc đó đĩnh đạc nói với em những điều em không biết về sự thần bí của vũ trụ.
Vì em đã tưởng tượng rất nhiều. Anh trong trí tưởng tượng của em là một nhà kĩ thuật hàng không vũ trụ chứ không phải là một nghề nào khác.
............
Vì người em thích chính là anh!
Kiều Tinh Tinh cảm thấy bản thân vô cùng ủy khuất.
Mà cô đã rất lâu, rất lâu chưa từng chịu ủy khuất như vậy rồi.
Xe đến đón bọn họ dừng lại gần chỗ hai người đang đứng, Tiểu Chu hạ cửa sổ xe xuống vẫy tay: "Tinh Tinh, thầy Vu, sao hai người lại đứng ngoài này vậy?"
Kiều Tinh Tinh xoay đầu sang bên kia, cũng không thèm nhìn Vu Đồ nữa, trực tiếp mở cửa, lên xe.
Tiểu Chu cảm giác không khí giữa hai người bọn họ có chút gì đó không ổn, xoay đầu lại nhìn: "Ách, thầy Vu?".
Kiều Tinh Tinh đóng cửa xe, nói như ra lệnh: "Đi thôi."
Chiếc xe dần biến mất trên con đường.
Vu Đồ đứng bên lề đường, vô thức sờ túi áo mò lấy thuốc hút. Nhưng anh lại quên rằng bản thân không có thói quen hút thuốc, chỉ thỉnh thoảng lấy của đồng nghiệp một hai điếu gì đó hút thôi.
Anh bỗng cảm thấy hoảng hốt.
Nhưng hình như lại không giống như hoảng hốt, mà là máu huyết chảy nhanh, nhịp tim đập mạnh, là trực giác như bị mất khống chế. Hình như có cái gì đó đã đi lệch quỹ đạo ban đầu của nó.
Một cảm giác lạ lẫm đột nhiên quét ngang qua cơ thể. Anh từ trước đến giờ luôn duy trì một vẻ ngoài lạnh lùng, bình tĩnh và lý trí; nhưng thật ra trong lòng luôn có nhiều mâu thuẫn và lo âu suy tính. Anh dường như biết đó là cảm giác gì, chỉ là chưa từng thể nghiệm qua, cũng chưa từng có tính toán qua. Anh chưa từng nghĩ rằng bản thân mình sẽ rơi vào tình cảnh như bây giờ, mọi kiềm chế của anh bấy lâu bỗng chốc hóa thành tro bụi.
Anh không hề có bất cứ chuẩn bị gì cả, trở tay không kịp.
Mọi thứ chỉ vì đôi mắt đó, trong đó có sự quật cường, sự ủy khuất đến sắp chảy nước mắt.
Nhưng anh lấy lại bình tĩnh rất nhanh.
Anh bước vào nhà hàng, trước cửa nhà hàng có một cô gái. Anh đến trước mặt cô gái ấy và nói: "Phiền cô có thể xóa bức ảnh cô vừa mới chụp đi, được không?"
Bố mẹ cô gái nhìn anh bằng ánh mắt cảnh giác. Cô gái đó ban đầu nhất quyết không chịu, nhưng rồi vẫn không tình nguyện lấy điện thoại ra, xóa bỏ bức ảnh đó đi dưới sự giám sát của anh.
Vu Đồ gật đầu nói: "Cảm ơn."
Cô gái đó lẩm bẩm: "Em vốn dĩ không muốn đăng nó lên mạng đâu. Em là anti fan của cô ấy, tất nhiên không muốn cô ấy càng nổi tiếng rồi, hơn nữa em lại chụp đẹp như vậy..."
Sau đó, cô gái đó mới tinh quái nói: “Tiểu ca ca, anh tên là gì vậy? Có phải mới vào nghề không? Nếu không, anh đẹp trai như vậy, sao em có thể không biết được chứ? Nếu anh và Kiều Tinh Tinh đang hẹn hò, em sẽ trở thành fan cuồng về nhan sắc cặp đôi của anh chị."
Vu Đồ cảm giác bản thân mình đã già rồi. Cô gái đó sau cùng còn có ý tốt nhắc nhở anh: " Có điều fan của chị ấy rất hung dữ, anh phải cẩn thận đó."
Vu Đồ: "Ồ, cảm ơn đã nhắc nhở."
Trên con đường vào cuối thu, Vu Đồ vừa đi bộ đến tàu điện ngầm vừa nhắn tin. Vương giáo sư nhanh chóng gửi tin nhắn phản hồi, bảo anh không cần phải để trong lòng, mọi người đều tôn trọng quyết định của anh.
Mà một tin nhắn khác... mãi vẫn không có tin nhắn trả lời.
Anh thở dài, dừng bước, đứng bên lề đường. Đại não thông minh bắt đầu suy nghĩ làm thế nào để giải quyết vấn đề anh chưa từng gặp qua trong đời này. Vừa nghĩ được chưa bao lâu, màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên. Có cuộc gọi đến, nhưng trên đó lại ghi số người gọi đến là "Không thể hiển thị". Lòng Vu Đồ chấn động, lập tức nhận điện thoại.
Điện thoại truyền đến một âm thanh cực kì nghiêm trọng: "Vu Đồ, số J-X đang bay trên quỹ đạo đột nhiên gặp sự cố, hình như bị mất khống chế. Cho dù cậu ở đâu, lập tức kết thúc kì nghỉ phép, dùng tốc độ nhanh nhất để đến trung tâm quan sát vệ tinh Tây An."
Truyện khác cùng thể loại
398 chương
7 chương
5 chương
10 chương
501 chương
66 chương
441 chương
74 chương
107 chương





