Cố Dần chia tay với Lý Nhu được 3 tháng. Trong khoảng thời gian đó Lý Nhu có tới tìm anh xin quay lại. Mới trò chuyện đôi câu mà cô ấy đã khóc rồi, cô đột nhiên dùng giọng nói sắc bén và giọng điệu cay nghiệt, thê lương nói, "Sao anh ác thế? Không cho em một cơ hội nào?" Cố Dần hơi đau đầu. Bây giờ mà anh còn rảnh rỗi so sánh: Cô nhìn đi, Kỷ Thanh cũng rất thích khóc, nhưng cậu ấy chỉ lặng lẽ rơi nước mắt chứ không làm ầm lên. Kỷ Thanh khóc vẫn đẹp, khóe mắt ướt át đỏ hồng, mặt mày đỏ bừng, môi cũng hồng lên, giọt nước mắt đọng lại trên mi, làm đau lòng biết bao người. Anh không biết tại sao mình lại nghĩ đến Kỷ Thanh, có lẽ xung quanh anh chỉ có mình cậu ấy thích khóc nhất. Lý Nhu khóc trông rất chật vật, nước mũi chảy thành dòng, sắp chảy vào miệng luôn. Anh bất đắc dĩ rút giấy đưa cho cô, anh thấy cô vừa xấu hổ vừa tức giận, làm một thằng đàn ông dù gì thì gì cũng nên an ủi con gái một tí. Cố Dần sờ sờ tóc của cô, còn chưa kịp dịu dàng khuyên giải an ủi đã bị người ta đánh một phát vào tay, "Anh đừng dùng mấy cái trò vô dụng này, thế nào, thương hại tôi à? Tôi ổn, không cần anh thương hại..." Cố Dần thầm thở dài. Nếu là Kỷ Thanh, chỉ cần sờ đầu cậu một cái thì nhóc con sẽ lập tức nín khóc rồi nở nụ cười tươi rói với anh. Đúng là quá ngoan. Cố Dần nhìn bàn tay bị Lý Nhu đánh đỏ bừng, anh mạnh mẽ chốt – điều mà hiếm khi anh làm: "Chúng ta không thể đâu, em đừng tới tìm anh nữa." Anh nhìn bóng lưng gầy gò xa dần của Lý Nhu, cảm giác mình chia tay xong toàn ăn sung mặc sướng, cuộc sống dễ chịu, đúng là thứ đểu cáng. Đúng lúc này, Kỷ Thanh gọi điện thoại tới, nói muốn mời anh đi ăn thịt quay, dứt câu cậu lại ấp úng như có điều muốn nói. Cố Dần kiên trì hỏi, "Sao thế?" Một lúc lâu sau đầu dây bên kia mới có âm thanh vang lên: "Cố, Cố Dần, em em em em em...... Em th, th, thích anh..." Ôi cha mẹ ơi! Nhóc con dễ xấu hổ lắp bắp đến mức này là vì đang tỏ tình ư!? Anh rất ngạc nhiên nhưng lại giả vờ không hiểu rồi mơ hồ cho qua chuyện. Quá đột ngột, hai thằng đàn ông yêu đương á? Loại tỏ tình này lạc hẳn vào điểm mù kiến thức của anh. Anh không nỡ từ chối Kỷ Thanh như từ chối mấy cô gái khác nhưng anh lại không tìm hiểu nguyên do đến cùng. Mà nếu đồng ý thì lại có vẻ rất coi thường, vội vàng. Thích kiểu gì? Có phải cái loại thích muốn được ôm hôn như anh đang nghĩ không? Cố Dần luôn luôn bình tĩnh lại nổi sóng to gió lớn trong lòng, anh thấy hơi bất lực khi phải đối mặt với tình huống xuân tâm nhộn nhạo nai con đập loạn này. Làm sao bây giờ? Anh xoa xoa ngực, nơi đó đang đập như nổi trống. Anh biết mình nghe thấy Kỷ Thanh nói thích, không hề mâu thuẫn, giống như cái ngày anh tưởng Kỷ Than muốn hôn anh nhưng anh không thấy ghét mà lại hết sức... mong chờ. Một lát sau Kỷ Thanh lại gọi đến, nhóc con nói cậu quên mình có hẹn, không rảnh ăn cùng anh. Cố Dần không có thời gian để ghen tuông hay tsundere, chỉ là anh thấy trẻ con thì vẫn là trẻ con thôi, bảo thích là hứng thú nhất thời, mới bỏ ra chút công sức cậu đã đi tìm người khác rồi. Giọng anh lạnh xuống, mất kiên nhẫn đáp, "À, thế bao giờ em rảnh thì thầy mời em ăn cơm nhớ! Còn chuyện gì không?" Cúp máy, Cố Dần bất đắc dĩ lắc đầu. Bé con này hiểu chuyện và ngoan ngoãn, rất ỷ lại anh, anh có thể cảm nhận được. Thậm chí có thể nói là thật ra anh đã sớm cảm nhận được nhóc ỷ lại anh không phải loại ỷ lại bình thường nhưng an vẫn ngầm cho phép nó tiếp tục. Anh rất hưởng thụ cảm giác một bé con xinh đẹp như vậy lại quấn quít lấy anh, giống như nuôi một bé cún cưng xinh xắn, giải tỏa nỗi buồn được mà còn cực kì đẹp mắt. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nhưng anh còn chưa kịp ngẫm xem đó là cảm tình gì thì nhóc con đã vội vã tự thổ lộ trước. Bày tỏ không đâu vào đâu cũng không làm cho quan hệ của bọn họ trở nên xấu hổ, hai người đều giả vờ như không xảy ra chuyện gì, vẫn ăn cơm, đánh bài, học bù cùng nhau. Nhưng từ thích Kỷ Thanh nói ra giống như cục đá quăng vào biển khơi, mặc dù không rung chuyển được biển nhưng lại làm nó dậy sóng. Anh để ý Kỷ Thanh một ngày nhìn lén anh mấy lần, có lúc ánh mắt chạm vào nhau cả hai sẽ ngại ngùng như gái mới lớn, đỏ mặt nghiêng đầu sang chỗ khác. Mất mặt quá, Cố Dần nghĩ, anh thẳng thắn chủ động hơn nói mình cũng thích cậu ấy là được. Có điều chuyện công thành ba tháng một lần quan trọng hơn việc yêu đương nhiều, lại đến lúc rồi. Lần này Cố Dần đã chuẩn bị kỹ càng, xin nghỉ ba ngày, ngủ cho đã mắt mới đi đến quán net, xoa xoa tay chờ chưởng môn phát lệnh. Anh mà chơi game là chơi bạt mạng, điểm ấy bạn cùng phòng quen rồi, hấn hỏi anh mất tích mấy ngày rồi kiếm đứa khác thế chân chơi bài là xong. Nhưng Kỷ Thanh không gọi điện thoại được, chạy đến ký túc xá cũng không thấy người, gấp quá đành phải hỏi bạn cùng phòng của anh, "Thầy Cố đâu rồi ạ?" Bạn cùng phòng nhận ra Kỷ Thanh, ấn tượng của hắn với nhóc con này là đẹp, được mỗi cái mặt, ngực nhỏ ngốc nghếch, vẻ mặt kiểu trai tân thơ ngây. Thử hỏi có thằng nào thích đánh bài nhạt nhẽo không? Không được đùa cợt thô bỉ trợ hứng, kể mấy chuyện phòng the. Từ lúc có thêm đứa nhóc này, Cố Dần hạ thiết quân luật với bọn hắn: Không được nói chuyện cấm trẻ. Bạn cùng phòng hận thấu xương, bất bình nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng hồng của Kỷ Thanh bảo, "Đi quán net rồi." "Đi quán net làm gì ạ?" "Nhóc ngốc thế?" Bạn cùng phòng cạn lời, "Đi quán net đương nhiên là để chơi game rồi, không thì để làm gì, làm máy lọc không khí ngửi khói thuốc à?" Kỷ Thanh biết Cố Dần thích công thành, nhưng cậu không hiểu, "Ở nhà trọ cũng đánh được, đến quán net làm gì, chỗ đó hôi rình." Bạn cùng phòng cười haha, thô bỉ cảm thán, "Cô chủ tiệm đẹp! Đôi chân thon dài ấy măc váy ngắn đúng xịt máu, cô nàng lại còn rất thơm nữa." Kỷ Thanh "A" một tiếng như có điều gì suy nghĩ. Thật ra Cố Dần đi net không phải là để ngắm cô chủ, chỉ là do quán net có bầu không khí tốt, khoảng thời gian này 80% đều chơi công thành, mọi người cùng nhau công, không quan tâm ai theo môn phái gì, la hét thét gào rất khí thế. Hơn nữa anh cũng tự biết mình chơi game trông như quỷ, không những ngày đêm điên đảo mà thi thoảng còn kêu to, ồn ào làm ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của bạn cùng phòng. Anh áy náy lắm. Cứ vậy công thành ba ngày, lúc Cố Dần vác cái xác toàn mùi thuốc lá mồ hôi về nhà trọ, anh vừa mở cửa đã thấy một bóng hình xinh đẹp và cao gầy quá đáng. Cổ họng Cố Dần như nghẹn lại. Bây giờ là mùa xuân nhưng vẫn còn hơi lạnh, người trước mắt mặc cái váy ren hở cả hai vai, lộ ra một nửa bắp đùi trắng nõn và xương cánh bướm lấp ló, cực kỳ quyến rũ. Anh tưởng là bạn gái của bạn cùng phòng bèn nói tiếng xin lỗi. Nhưng lúc anh đang định xoay người rời đi thì người đó chậm rãi quay lại, ngẩng gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ lên, đôi mắt ướt nhẹp, nói, "Thầy Cố, em..." Cố Dần trợn mắt há mồm, "Fuck!" Kỷ Thanh nói cho hết câu, "... Em vẫn chưa mặc hết." Cậu đang đi tất, là một đôi tất ren trắng tinh, chỗ đùi còn có một vòng hoa. Kỷ Thanh đang giữ lấy đôi tất, co giãn mu bàn chân, cẩn thận sợ làm rách nó. Cậu hơi cong lưng, không thô tục mà lại lộ ra cảm giác lười biếng suy sụp. Cậu vừa mặc vừa hỏi, "Thầy Cố, em đẹp không?" Cố Dần gật đầu như giã tỏi, "Đẹp, đẹp lắm!" "Em thơm không?" Cố Dần nhìn không chớp mắt, "Thơm, thơm!" Kỷ Thanh mím môi cười, cậu ngây thơ hỏi: "Em có thể mặc như vậy để làm tình với anh không?" Mẹ kiếp! Cố Dần kích động đến mức mặt đất như sắp rung lên luôn, anh còn chưa kịp chạy đến đã bị một nguồn sức mạnh ấn ở trên tường. Anh đau đớn rên rỉ ra tiếng rồi nhìn cậu trai mắt ngập nước đang hôn loạn lên mặt anh, "Em rất nhớ anh, em cứng quá rồi, cứng sắp nổ tung, thầy Cố sờ em đi." Nước mắt rơi xuống mặt anh, ngưa ngứa, trái tim mềm nhũn vì bị trêu chọc. Cố Dần hiểu, anh luồn tay vào cái váy chọc người phạm tội, lúc anh cảm nhận được xúc cảm vải vóc và quần lót, sợ đến mức phải tốc váy lên luôn. Kỷ Thanh mặc quần lót ren tam giác loại xuyên thấu eo thấp. Tính khí phấn chấn lộ ra nửa cái đầu, trong quần hiện ra cả cây khí thế bừng bừng, đen bóng và trắng tinh, xoăn tít và bằng phẳng, kích thích võng mạc Cố Dần. Kỷ Thanh hừ một tiếng, nũng nĩu xoắn xuýt, "Sao lại tùy tiện vén váy con gái lên chứ?" Cậu nói nửa câu đầu thì dõng dạc đường hoàng nhưng nửa câu sau còn chưa nói hết đã đỏ bừng tai, "Đã nhìn là phải chịu trách nhiệm với em đó."