Một tuần Kỷ Thanh có hai tiết Toán cao cấp vào thứ Hai và thứ Tư. Điều khiến Kỷ Thanh vui vẻ là thứ Tư có thể nhìn thấy Cố Dần. Cố Dần muốn được lên chức giảng viên, làm trợ giảng là cơ hội để anh rèn luyện thêm, tự mình đứng lớp. Vậy nên Kỷ Thanh vui vẻ rất lâu. Thầy Cố đứng cạnh máy chiếu, ánh sáng của máy rọi vào người anh giống như là có một lớp bạc mờ ảo dát lên. Kỷ Thanh lôi điện thoại ra giả vờ chụp lại powerpoint để chụp trộm Cố Dần, thoải mái chụp tách tách. Thật ra cũng có lúc không được thoải mái lắm, tỷ như mấy ngày đầu nhập học, tin tức "Khoa tài chính có một anh thầy siêu đẹp trai" truyền khắp mọi ngóc ngách, những sinh viên khoa khác mạo danh vào học, đến cả bậc thang phòng học cũng chật ních, người kín mít đông nghẹt. Nhưng cho dù thầy giáo có đẹp trai đến đâu cũng không thắng nổi trình độ thôi miên của môn Toán cao cấp. Đến khi tính tò mò của dân tình qua rồi thì sĩ số lớp lại như bình thường, Kỷ Thanh có thể lấy điện thoại ra vui vẻ chụp trộm Cố Dần tiếp. Lòng hâm mộ của cậu với Cố Dần hề giảm. Bởi vì vào những lúc Kỷ Thanh chán nhìn anh rồi thì anh lại cho cậu một niềm vui khác hẳn. Đó là lúc mới tựu trường, danh tiếng Cố Dần còn đang hot, giảng đường lớn như vậy mà sáng thứ tư nào cũng đầy ắp người. Rất nhiều sinh viên khoa tài chính bị chen chúc đến mức không có chỗ để ngồi, ban đầu cũng có người kêu ca bất bình nhưng về sau lại vui vẻ tự tại, phòng học đầy người nên không cần điểm danh, ngủ một giấc tới trưa cũng được. Trong một ngày như thế này, Cố Dần cầm sổ điểm danh, cười híp mắt bước vào phòng học. Anh không cứng nhắc nhưng khi lên lớp ít lộ ra biểu cảm, vì vậy hôm nay bộ dạng cười tươi giống như gió xuân làm tan chảy núi băng, cả người ấm áp dịu dàng, tỏa ra ánh hào quang khác biệt. Những nữ sinh trong lớp không kiềm chế nổi, yểu điệu "A" lên một tiếng. Ánh mắt Cố Dần dịu dàng, khóe miệng cong lên, đùa, "Hôm nay lớp học thơm thật đấy." Các cô gái cười rộ lên, tiếng cười như chim hót, uyển chuyển êm tai. Cố Dần dùng ngón tay thon dài, chậm rãi lật sổ điểm danh, hơi cúi đầu, khuôn mặt tinh xảo nửa khuất trong tối, nửa lộ ngoài sáng. Anh từ tốn nói, "Tôi không nhớ là trong khóa này có nhiều nữ sinh theo học đến vậy, vừa hay hôm nay mang theo sổ điểm danh, tôi sẽ điểm danh để nhớ mặt các em. " Anh đọc lên một cái tên, "Bối Nghị Phi. " Anh thấy không ai đáp lời bèn lặp lại lần nữa, " Bối Nghị Phi?" Cố Dần vẫn cười, anh ghi vài nét bút vào sổ điểm danh, lại ra vẻ như đang lẩm bẩm nhưng âm lượng đủ làm cho tất cả mọi người đều nghe thấy, "Ngành của tôi là tài chính mà -- " Anh kéo dài thanh âm, cái chữ mà kia ở trong miệng anh hàm súc mềm mại lười biếng. Anh nói tiếp, "Môn Toán cao cấp này khó như vậy, trốn học không chỉ không làm được bài mà còn có thể trừ điểm chuyên cần của các em. Đến lúc đó rớt tín chỉ thi lại, thì là lỗi của tôi hay lỗi của các em?" Từ các em trong miệng anh có ý riêng, mọi người mới nãy vẫn cười đùa cuối cùng cũng phát hiện sai sai sao sao, biểu cảm dần dần cứng lại. Cố Dần tiếp tục điểm danh, "Thái Tiểu Quang, Hạ Trình Vinh, Đồ Tuấn... " Hiếm khi có người đáp trả, nhưng mỗi khi có người lên tiếng, Cố Dần sẽ ngẩng đầu liếc mắt quan sát, "Ừ" một tiếng, tiếp tục đọc tên. "Kỷ Thanh." Kỷ Thanh giật mình, "Có! " Cậu kích động quá nên bị vỡ giọng nghe hệt như có con vịt đực chèn ngay cuống học vậy, trong phòng có một số người phải phì cười. Kỷ Thanh đỏ bừng mặt nhưng cậu thấy Cố Dần vẫn bình thường, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, chẳng hiểu sao lại hóa giải vài phần xấu hổ và giận dữ trong lòng cậu. Cố Dần điểm danh hết, đóng nắp bút lại, cầm nó tùy ý ngắm nghía, "Tổng cộng có bảy người đáp trả, ba nam bốn nữ. " Anh ngắm nhìn bốn phía, thu ý cười lại, "Học trò của tôi không có mặt, vậy các em ở đâu ra đây? "..." Anh dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn oanh oanh yến yến khắp phòng đang trố mắt nhìn nhau, lời ít mà ý nhiều, ra lệnh, "Đi ra ngoài. " Cố Dần thấy không ai nhúc nhích bèn bổ sung, "Cho các em 15 phút, tôi muốn thấy có người ra ngoài và có người vào lớp." Lúc này Kỷ Thanh cảm thấy hôm nay thầy Cố lại đẹp trai. Cho dù người khác nghĩ như thế nào, nhưng trong mắt Kỷ Thanh – người đang nghiêm túc nghe ( ngắm ) giảng ( thầy ), tức ngực nóng mắt đau đầu – thì hôm nay thầy Cố đẹp trai quá xá. Cậu lôi cái điện thoại đã lâu không chụp thầy Cố, tanh tách tanh tách, chụp thêm mấy tấm. Mùa thu đến rồi, trời se se lạnh, Cố Dần thay quần áo mùa hè Kỷ Thanh đã nhìn chán, thay bằng áo khoác dáng dài, làm cho hình ảnh của anh khác hẳn, gọn gàng cao ngất, đẹp trai kinh khủng. Kỷ Thanh lại thấy hứng thú. Nhìn không chớp mắt. Giống như là học sinh hiếu học chăm ngoan nhất trong khoa, ánh mắt chuyển động theo thầy, gương mặt đăm chiêu hướng về phía trước. Cố Dần là một giảng viên khiêm tốn, đến giờ ra chơi anh sẽ nói chuyện với học sinh. Lúc Kỷ Thanh không nhịn được nữa cũng sẽ tiến đến, ôm chồng giáo trình Toán cao cấp cao ngất, nghiêm túc cắt ngang cuộc trò chuyện vui vẻ của Cố Dần. "Thầy ơi, em không hiểu chỗ này." "Ha ha ha ha ha -- Ừm...? À, thật ra chỗ này rất đơn giản, là như vậy..." Cố Dần thấy thề dừng cuộc trò chuyện, cầm lấy cây bút trong tay Kỷ Thanh, vẽ vẽ viết viết vào sách học của cậu để giảng giải. "Hiểu chưa?" Kỷ Thanh mím môi nhíu mày, "Không đơn giản." Mấy đứa nhỏ bảo không đơn giản chắc là không hiểu. Cố Dần suy tư một lát, giảng cho Kỷ Thanh bằng cách khác rồi hỏi lại, "Nói vậy đơn giản chưa?" Kỷ Thanh đoán sắp vào lớp bèn gật đầu, cười ngọt ngào nói, "Đơn giản, cảm ơn thầy!" "Không có việc gì." Mùa thu tiết trời hanh khô, Cố Dần bắt đầu ho khan. Anh luôn mang theo bình giữ nhiệt và ly nước nhỏ, còn chưa tan học nước đã cạn sạch. Trong giảng đường không có máy lọc nước, Cố Dần đành vừa ho khan vừa giảng bài. Ho đến mức chảy nước mắt. Trong túi Kỷ Thanh có mấy viên kẹo ngậm ho do anh trai Kỷ Tranh Nguyên dặn đi dặn lại bắt cậu phải mang theo, khản giọng thì ngậm vào. Kỷ Thanh không hay uống nước, mỗi độ thu về Kỷ Tranh Nguyên sẽ đưa thuốc cho Kỷ Thanh, là loại mà bác sĩ gia đình tự chế thành kẹo, không có tác dụng phụ. Bác sĩ riêng của Kỷ gia đứng top trong nước, là một vị bác sĩ già đã nghỉ hưu, đức cao vọng trọng, được nhà họ Kỷ chân thành mời tới bằng một khoản tiền lớn. Thuốc ông luyện chế làm nhuận họng và chữa ho cảm cực kỳ tốt. Kỷ Thanh lấy hết kẹo trong túi ra, vỗ vỗ lưng người trước mặt. "Truyền cho thầy Cố." "À, được. " Kẹo được truyền tay hơn nửa lớp mới đến tay Cố Dần, Cố Dần giật mình mở to hai mắt. Đôi mắt của anh ngập tràn sự cảm động. Anh cười tủm tỉm nhìn cô học trò đã đưa kẹo cho mình, "Cảm ơn em." "Không, không phải em... Người phía sau đưa cho em." Cô bé nhút nhát nói. Cố Dần nhìn lướt từng hàng từng hàng một. Kỷ Thanh không dám nhìn vào ánh mắt của anh, lúc trực giác cảm thấy có một luồng sáng dịu dàng ấm áp đang tập trung vào mình cậu bèn hốt hoảng lắc đầu. "A, là một bạn học Lôi Phong* làm việc tốt không lưu danh." Cố Dần cười lột giấy gói kẹo, phòng học im ắng nên tiếng bóc vỏ cực kỳ rõ ràng như đang cào vào tim Kỷ Thanh vậy, "Thầy cảm ơn em." *Lôi Phong: tấm gương thiếu niên làm việc tốt bên Trung Không cần khách khí. Kỷ Thanh thầm nói. Thời gian cứ thế trôi qua, Kỷ Thanh hiếm khi chụp ảnh Cố Dần, cậu dồn hình lại thành một album của anh, ngày nào cũng mở ra xem, vừa hay tròn 520* tấm.