Truy Thê [luna Huang]
Chương 62
Tác giả: Luna Huang
Không lâu sau, lão thái gia cùng lão thái thái bảo Mã gia quá ít tôn tử nên buộc Mã Viễn Hành, Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật lập thiếp. Trước đó còn lừa Tề thị cùng Mã Tuấn Vĩnh, Mã Tuấn Trường không được can thiệp vào chuyện này.
Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật liên tục phản đối nhưng không có hiệu quả. Bạch Mãn Ngọc cùng Chuyết Niên Quyên cũng bày sắc mặt không hứng thú mỗi khi cùng nhau dùng bữa sáng.
Thê thảm nhất cũng là Tạ thị, nàng ta hạ sinh hai hài tử một nam hài một nữ hài vẫn bị cho là không đủ. Trình thị cùng Lý thị liên tục ủng hộ kế hoạch này còn đe dọa nếu như dám biểu hiện thái độ như Bạch Mãn Ngọc cùng Chuyết Niên Quyên liền bảo Mã Viễn Hành hưu nàng ta đi.
Mã Viễn Hành cũng sớm có ý nghĩ muốn được như Mã Tuấn Vĩnh vậy, cả đời một thê nhưng mọi người bên đại phòng đều ép hắn lập thiếp. Còn bảo phải làm gương cho Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật. Mỗi ngày thấy Tạ thị không vui hắn dỗ ngọt mãi mà cũng chẳng xong nên cũng cảm thấy bản thân vô dụng.
Lúc này bên trong phòng của Mã Phi Yến cực kỳ náo nhiệt nếu không muốn nói là ồn ào. Bạch Mãn Ngọc cùng Chuyết Niên Quyên mỗi người một bên líu lo ton hót tố khổ với nàng.
Tạ thị không có gì làm cũng đến An Tri hiên tìm bọn họ nói chút chuyện phiếm giải sầu. Không ngờ lại nghe được chuyện này liền muốn quay lưng bỏ đi.
Bạch Chỉ bưng trà đến thấy Tạ thị đứng trước cửa phòng muốn gõ cửa lại không dám, liền hỏi: "Mã thiếu phu nhân đến tìm tiểu thư sao?"
Chuyết Niên Quyên nghe được liền chạy ra mở cửa kéo Tạ thị vào: "Đường tẩu đến mau mau vào nói chuyện cùng chúng ta đi."
Tạ thị chậm rãi tiến vào, tuy môi nở nụ cười nhưng ai nhìn cũng nhận ra được nụ cười đó như mếu vậy. Bạch Mãn Ngọc hiểu chuyện liền nắm tay nàng ta an ủi vài câu.
Mã Phi Yến nằm dài trên bàn nhìn ba nữ nhân vì trượng phu bị bắt lập thiếp mà không vui, báo hại nàng một ngày bình yên cũng không thể qua được.
"Vậy ý tứ của đường ca ca thế nào?" Chỉ cần Mã Viễn Hành không đồng ý là được rồi. Nhưng cơ hội này thực sự là không cao a.
Tạ thị buồn bã nói: "Viễn lang căn bản không được phép có ý kiến. Hắn nói câu nào liền bị bác bỏ câu đó. Mẫu thân còn mắng hắn bất hiếu nữa." Nàng thân làm thê tử làm sao có thể để trượng phu mình gánh tội bất hiếu đây.
Bạch Mãn Ngọc liền hỏi: "Vậy đường tẩu dự tính thế nào?" Lúc trước nàng luôn nghĩ bản thân bất hạnh khi không nhớ được thân thế. Hiện thấy Tạ thị nàng thật cám ơn lão thiên gia để nàng gặp được Mã Viễn Duẫn một trượng phu tốt như vậy. Lại còn có một gia đình tốt như vậy yêu thương che chở không chê bai nàng như vậy.
"Để hắn lập thiếp thôi, dù gì thanh xuân không còn mãi được, để nữ nhân khác thay ta hầu hạ hắn cũng được." Khi nói ra câu này tâm nàng cũng chua xót một trận. Phải mất một thời gian khá dài nàng mới có thể đưa ra quyết định này. Sợ là phải mất thêm một khoảng thời gian dài để tiếp nhận sự thật này.
Nữ nhân nào mà chẳng muốn trượng phu chỉ yêu mình, nào có ai muốn trượng phu lập thiếp cơ chứ. Nhưng đây là lời của phụ mẫu làm sao dám làm trái. Nàng sớm đã biết sẽ có ngày này nhưng không ngờ nó lại đến sớm như vậy. Từ cổ chí kim, những nhà có điều kiện trừ Mã Tuấn Vĩnh ra không ai chỉ có một thê a.
Chuyết Niên Quyên giở thói quận chúa ra đập bàn hét to: "Làm sao đường tẩu lại có thể có suy nghĩ đó được."
Sau câu đó, chưa ai kịp phản ứng gì đã nghe bị mời hết ra ngoài tiền thính. Đương nhiên không có điểm tên của Mã Phi Yến vì sau chuyện lần trước của Mã Viễn Duẫn cùng Bạch Mãn Ngọc bọn họ biết nếu để Mã Phi Yến tham gia nhất định không thành công.
Tuy không được gọi nhưng Mã Phi Yến cũng là mặt dày đi đến. Bước vào tiền thính thỉnh an xong, nàng còn nhoẻn miệng cười tươi tắn bảo: "Phi Yến đến đây góp vui."
"Ở đây không có phần của ngươi, ngươi mau trở về phòng đi." Lão thái thái sợ hỏng việc lớn không chút do dự liền đuổi người.
Trình thị nhẹ giọng nói: "Có phải là Phi Yến quá nhàn rỗi không? Hay là cũng nên mời tú nương dạy nàng nữ công gia chánh thôi."
Lý thị cũng thêm miệng: "Phải a, Phi Yến tuy không cần gả ra ngoài nhưng vẫn là nên học một chút mới được."
Tề thị ngồi trên ghế liên tục ra hiệu bảo Mã Phi Yến trở về An Tri hiên không nên làm rộn. Nàng được trượng phu độc sủng nên cũng muốn nhi tức được như mình. Nhưng biết làm sao được, bị lừa không được tham gia a. Giờ chỉ có thể ngồi một bên làm vật trang trí thôi.
Mã Phi Yến cứ làm như không nghe thấy, khuôn mặt hoàn mỹ vẫn treo nụ cười bước đến ngồi bên cạnh Chuyết Niên Quyên. Đối diện là sắc mặt u ám như người chết của hai huynh trưởng và Mã Viễn Hành.
"Mọi người có mặt đầy đủ vì sao Phi Yến lại không được tham gia?" Mông vừa chạm ghế, môi đã mấp máy ngây thơ hỏi.
Lão thái thái khẽ hừ một tiếng rồi nói: "Ngươi vẫn là một cô nương chưa thành thân thì đến đây làm gì?" Ý là nhất quyết phải đuổi cho bằng được nàng đi rồi.
"Tuy Phi Yến chưa thành thân nhưng sau này vẫn là phải thành thân a. Học hỏi kinh nghiệm là chuyện nên làm. Sau này có phu quân, bản thân nhất định lập vài phòng thiếp." Mã Phi Yến cười tiếp sức cho Tạ thị. Bởi nàng biết hai huynh trưởng của mình không vướng bận phụ mẫu nhưng Mã Viễn Hành thì khác.
Tề thị nghe được liền che miệng cười. Trình thị cùng Lý thị nghe được lại á khẩu. Có nữ nhân nào lại tự lập thiếp cho mình chứ? Lão thái thái trừng mắt quát:
"Có nữ nhân nào như ngươi không?"
Mã Phi Yến đắc ý tự dùng ngón cái chỉ vào mình nói: "Phi Yến là cực phẩm đấy."
Mã Viễn Duẫn, Mã Viễn Luật, Mã Viễn Hành ở đối diện giơ ngón tay tán thưởng nàng. Lời này nàng cũng nói được, thật sự là cực phẩm a. Cung Vô Khuyết cũng được xem là cực phẩm mới nhìn trúng nàng nha. Nếu để đám nam nhân nghe được nhất định sẽ cao bay xa chạy rồi.
Tạ thị thấy Mã Phi Yến hướng mình cười cũng mếu máo nở nụ cười gượng gạo đáp lại. Mắt không dám nhìn thẳng trượng phu ở đối diện. Nàng sợ nếu bản thân nhìn hắn nước mắt không kiềm được mà chảy ra. Mấy hôm nay cũng là nàng cùng hắn tách ra ngủ, không thì là nàng ngủ sớm tránh hắn.
Thấy đuổi mãi Mã Phi Yến vẫn mặt dày ngồi đó lão thái thái cũng bất lực liền tuyên bố: "Hôm nay ta gọi các ngươi đến là có chuyện muốn nói, ta đã tìm được vài cô nương đoan trang nên muốn để các ngươi xem mặt. Cho dù là ai thì sau này vẫn phải đối xử tốt với nhau có biết chưa?"
Cả tiền thính im lặng chỉ mỗi tiếng tiếng "vâng" run rẩy của Tạ thị vang lên. Nàng đang cố không để nước mắt tuông rơi. Cùng Mã Phi Yến tiếp xúc bấy lâu cũng có ảnh hưởng một chút tư tưởng của nàng ta, nhưng vẫn là không dám mạnh mẽ phản đối.
Lão thái thái tức giận cao giọng hỏi lại: "Có nghe thấy hay là không?" Quải trượng gõ mạnh xuống nền đất.
Vẫn chỉ có tiếng trả lời của Tạ thị. Đôi mày của Mã Viễn Hành cứ như được dán dính lại với nhau. Đôi mắt chung thủy nhìn chằm chằm thê tử của mình. Hắn chẳng thể hiểu nỗi đến cùng nàng đang nghĩ cái gì nữa. Mã Phi Yến ngồi đây chứng tỏ sẽ có cách giúp đỡ việc gì phải trả lời cơ chứ. Dù sao thì hắn cũng chẳng bao giờ hưu nàng, sao lại phải sợ uy hiếp của người khác chứ.
Chuyết Niên Quyên là Tịch Nham quận chúa, Bạch Mãn Ngọc lại là nữ nhi của ca ca Vũ Văn phu nhân, cả hai đều có chỗ dựa vững chắc không thể đắc tội được. Tề thị ngồi đó hoàn toàn không có chút lo lắng, bởi vì nàng biết hài tử cùng nhi tức của mình hoàn toàn đủ khả năng lo ổn thỏa mọi chuyện. Chưa kể Mã Phi Yến lại lém lỉnh thế kia, đoán chắc lại tự có biện pháp rồi.
Tạ thị tuy xuất thân danh giá nhưng ở Tạ gia, nếu nữ tử bị hưu cũng sẽ không cho trở về. Chỉ cần Tạ thị bị hưu thì nàng sẽ không còn gì nữa. Đến tên của nàng cũng bị xóa khỏi gia phả.
Trình thị cực kỳ hài lòng với biểu hiện của Tạ thị. Tuy nàng ta tâm không cam tình không nguyện nhưng vẫn là làm theo ý của mình: "Lão thái thái, chúng ta gọi họ vào thôi, không nên để người ta đợi lâu."
Nhận được cái gật đầu của lão thái thái, Lý thị vội vàng tranh công đi gọi mấy nữ nhân được lão thái thái lựa chọn vào. Có một bà mối đưa họ vào.
Mỗi nữ nhân bước vào đều tao nhã e lệ, nhưng mắt lại không quên liếc nhìn ba tên nam nhân chuẩn bị lập thiếp thất trong tiền thính. Bà mối luôn miệng giới thiệu tên, tuổi, tài nghệ của từng người. Lão thái thái, Trình thị, Lý thị cao hứng hỏi bọn họ một số vấn đề.
Mã Phi Yến vẫn ngồi đó uồng trà không hề có bất kỳ động tĩnh gì cả. Mã Viễn Duẫn cùng Mã Viễn Luật liên tục liếc mắt nhìn nàng nhưng nàng vẫn là không có phản ứng.
Trình thị lâu lâu lại mở miệng hỏi ý kiến của Tạ thị. Tạ thị nhìn nhìn rồi cúi đầu xuống trả lời để Trình thị hài lòng.
Mã Phi Yến nghĩ mãi vẫn không hiểu vì lý do gì bọn họ phải làm gì như. Ngoại trừ Tề thị ra thì bọn họ đều phải chia sẻ phu quân mình cho người khác cơ mà? Bọn họ không những không đồng cảm mà còn bức Tạ thị như vậy. Bọn họ thực không cảm thấy bản thân mình quá đáng sao?
Một lát, bà mối đưa những cô nương kia rời khỏi Mã phủ. Lão thái thái nghiêm giọng hỏi bọn họ: "Các ngươi chọn được ai chưa?"
Sáu người đồng loạt nhìn về phía Mã Phi Yến, nàng lại làm như không thấy gì vẫn là nhắm mắt thưởng trà. Nàng là đang đợi Tề thị phản bác a. Nàng đâu biết được Tề thị sớm rơi vào bẫy của lão thái thái đâu chứ.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
30 chương
293 chương
10 chương
25 chương
1232 chương
15 chương






