Trưởng công chúa

Chương 13 : Hối hận

Lý Dung trầm mặc, sau hồi lâu, nàng thấp giọng nói, “Ta biết chứ”   Nói rồi, nàng chầm chậm tiếp tục, “Hoàn cảnh của ta thế nào, ta hiểu rất rõ”   Lý Minh rất yêu thương con của Nhu phi, luôn kiêng dè Lý Xuyên, đứa con có quan điểm chính trị khác mình. Ông sớm đã có ý muốn phế Thái tử còn nàng lại bị kẹt ở giữa. Phế Thái tử không dễ dàng gì nhưng muốn xử lý một công chúa, lại là chuyện vô cùng đơn giản.  Hiện tại Tô gia là vọng tộc trong triều, Tô Dung Khanh không phải là đối tượng nàng có thể mơ tới. Huống hồ, nàng chỉ là đang trêu ghẹo Bùi Văn Tuyên thôi chứ chưa từng có bất kì ảo tưởng nào.   Thấy nàng hiếm khi im lặng, Bùi Văn Tuyên không kềm được liếc nhìn nàng một cái. Thấy sắc mặt Lý Dung trầm ngâm, hắn biết nàng đang nghĩ về chuyện của bản thân. Bùi Văn Tuyên do dự có nên nói gì đó không, song cuối cùng nghĩ lại hắn giữ im lặng vẫn hơn.  Chuyện đã đến nước này, Lý Dung là người thông minh, con đường của nàng, nàng tự mình có suy tính. Hai người im lặng ngồi ăn cá sau đó tự ai nấy ngủ. Bọn họ ngầm hiểu sẽ chẳng nhắc gì đến chuyện hôn sự.  Bùi Văn Tuyên tựa vào một ngọn núi nhỏ trên gò đất, nhắm mắt được một chốc thì cảm thấy thật khó để chìm vào giấc ngủ. Hắn lần nữa mở mắt và nhìn về phía bóng lưng của Lý Dung.    Gió đêm khiến Bùi Văn Tuyên tỉnh táo, lúc này hắn mới có thời gian sắp xếp lại một lượt những chuyện xảy ra ngày hôm nay.   Hắn chưa từng nghĩ, thì ra Lý Dung cũng trùng sinh.   Bùi Văn Tuyên còn dự định, kiếp này sẽ chẳng khác biệt gì, hắn lấy Lý Dung, chẳng màng đến Tần Chân Chân và sẽ cùng Lý Dung sống vui vẻ một đời. Song bây giờ nghĩ lại, dự định đó e là không thành rồi.   Lý Dung lúc 50 tuổi và Lý Dung khi 20 tuổi hoàn toàn khác nhau. Nàng gian xảo chua ngoa, chẳng khác gì một loài hoa có gai, gặp ai liền đâm người đó.  Mà quan trọng hơn, Lý Dung năm 50 tuổi, trong lòng đã có Tô Dung Khanh.    Người đó bên cạnh nàng 25 năm, thậm chí lại chính tay giết nàng. Có lẽ việc bị phản bội sẽ khiến nàng hận y, song yêu và hận thường song hành. Tình cảm của bọn họ sâu nặng như thế, hắn không thể xen vào, cũng chẳng thể dung thứ.   Hắn không muốn thê tử của mình luôn nhớ nhung một nam nhân khác. Điều này chẳng khác gì suy nghĩ của Lý Dung khi nàng 20 tuổi. Nhưng không dung thứ thì có thể làm gì? Lý Dung không có lựa chọn, còn hắn thì có sao?  Bùi Văn Tuyên không kềm được cười khổ. Hắn nâng mắt nhìn vào bóng lưng của Lý Dung, thân hình nàng gầy gò, cả người co rúc lại một chỗ và tự ôm chặt lấy mình. Lúc gió lạnh thổi qua, nàng khẽ run lên. Thấy thế, sau vài phút do dự, Bùi Văn Tuyên liền đứng dậy, nhặt ngoại bào khi nãy cởi ra, đến bên cạnh và đắp lên người Lý Dung. Xong xuôi hắn quay về ngồi bên đống lửa nhắm mắt ngủ.   Lý Dung cảm thấy có một chiếc áo được đắp lên người mình nhưng chỉ nhắm chặt mắt không nói gì. Sau khi kéo áo lên che được một lúc, nàng mới nhớ ra dường như tất cả y phục của Bùi Văn Tuyên đều đang ở chỗ nàng.  Nàng do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định mở miệng gọi hắn, “Bùi Văn Tuyên”  “Câm miệng, ngủ đi”   Bùi Văn Tuyên vô cùng quyết đoán nói.   Lý Dung, “…”  Qua một lúc, Lý Dung vẫn cảm thấy có chút áy náy nên trực tiếp mở lời, “Ngươi qua đây ngủ cùng ta đi”   Lần này đến lượt Bùi Văn Tuyên trầm mặc.   Thấy hắn không thèm quan tâm, Lý Dung tự thấy bản thân cũng đã nhân từ hết mức rồi, nàng dứt khoát kéo áo lên, nhắm mắt ngủ.   Chẳng lâu sau, nàng nghe thấy tiếng sột soạt truyền đến từ phía sau. Tiếp đó Bùi Văn Tuyên nằm xuống, cùng Lý Dung chia nửa chiếc áo. Người nàng vốn nhỏ nên khi nằm nghiêng, nửa chiếc áo đã đủ che thân. Bùi Văn Tuyên ở phía sau nàng liền dùng nửa phần còn lại đắp lên người.    Bọn họ nằm xoay lưng vào nhau, cách nhau khoảng một gang tay. Gió lạnh vù vù luồn vào khe hở đó, Bùi Văn Tuyên không nhúc nhích, nhưng Lý Dung sau một hồi chịu đựng không nổi nữa liền chủ động rút ngắn khoảng cách và dựa sát lưng mình vào lưng hắn.   Bùi Văn Tuyên cả người cứng nhắc.   Dù hắn tính ra đã hơn 50, song trong chuyện nam nữ, kinh nghiệm lại ít ỏi đến đáng thương. Hắn và Lý Dung tuy là phu thê nhưng sau này đã ra ở riêng. Trong suốt quãng thời gian “ly thân” đằng đẵng ấy, hắn cũng không có bất kì ai khác.    Về chuyện nam nữ, trong lòng hắn ít nhiều cũng có chút nguyên tắc. Hắn đối với Lý Dung là vì trách nhiệm, nhưng sau này nghĩ lại, có lẽ vào giây phút vén hỉ khăn của nàng lên, một thiếu niên như hắn cũng có chút rung động, chỉ là hắn không nhận ra mà thôi. Ngoài Lý Dung, hắn nghĩ với những người khác ít nhất phải có chút tình cảm. Song trong 30 năm cuộc đời, có lẽ do quá chuyên tâm vào việc triều chính, hắn vẫn chưa có cơ hội gặp được người khiến hắn thật tâm rung động.  Có rất nhiều người liên tục gửi những mỹ nhân cho hắn, ngay cả Lý Xuyên thấy hắn không có con cũng có chút không hài lòng. Người nhiều lần ẩn ý nói, dù hắn đã lấy trưởng công chúa song vẫn có thể suy xét việc nạp thiếp. Không phải hắn chưa từng nghĩ đến, nhưng mỗi lần đứng trước đàn oanh oanh yến yến ấy, hắn lại cảm thấy thiếu vắng gì đó.   Sau ngần ấy năm, một Lý Dung kiều diễm thời còn niên thiếu đang dựa sát vào lưng Bùi Văn Tuyên khiến hắn không khỏi cảm thấy căng thẳng, hệt như một thiếu niên lần đầu gặp người khác giới.  Lý Dung nhận thấy sự căng thẳng của hắn không khỏi có chút tức cười, song cũng kèm theo vài phần thương xót.  Nàng không đành lòng để Bùi Văn Tuyên cảm thấy xấu hổ nên tùy tiện tìm một chủ đề nói, “Kiếp trước có điều gì khiến ngươi hối hận không?” “Cô hỏi làm gì?”  “Chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi”, Lý Dung cười, “Hai chúng ta cũng xem như là kì ngộ, có thể sống lại một lần nữa. Không lẽ không nên nghĩ lại trong kiếp trước có gì hối hận để kiếp này sửa chữa à?”  Bùi Văn Tuyên trầm mặc, Lý Dung thấy hắn không nói gì liền tìm một chủ đề khác, “Nói đi nói lại, ngươi có định đi tìm Tần Chân Chân không?”    “Không biết”   Bùi Văn Tuyên biết Lý Dung đang tìm chủ đề <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20200423/xcongchua-13.png.pagespeed.ic.qPeEmG_Rnf.png" title="HỐI HẬN " data-pagespeed-url-hash=2488850144 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);">