Tôi nhớ em... cô nhóc của tôi
Chương 22
Lại 1 ngày mới bắt đầu…
Trong chốc lát chuẩn bị bây giờ tôi đã ở trên xe và yên phận tới trường. Chiếc xe bon bon trên con đường bây giờ là mới lạ nhưng chẳng bao lâu nữa nó sẽ quen thuộc với tôi.
Tạm biệt tài xế và bước xuống trường, thật ngạc nhiên, cả sân trường bây giờ như 1 đàn ong vỡ tổ. Tất cả nhộn nhịp vui đùa với nhau. Tôi tự hỏi tại sao ngày hôm qua, khi tôi đến trường cũng vào cái giờ này thì không gian lại rất yên tĩnh, tất cả học sinh ở trong lớp ngoan ngoãn. Thì bây giờ lại hoàn toàn trái ngược lại.
Tôi bình thản bước vào sân trường và vào lớp mà không hề nhận ra có 1 vài người đã quan sát tôi…từ rất xa.
- Wey, Come in. – 1 người con gái cất tiếng.
Ngoảnh lại thì thật ngạc nhiên, đó chính là cô gái họ Phan đã gây sự với tôi lần trước.
- What’s up?
- um…um…Thôi, tôi biết cô giỏi Tiếng Anh rồi, không phải khoe nữa đâu! – Cô ta mỉa mai.
- Chưa biết ai khoe đâu. Chính cô nói trước mà, tôi đã khoe gì đâu.
- Thôi, chẳng so đo với cô làm gì, đi theo tôi đến nơi này. – Cô ta nói rồi kéo tay tôi đi. Nhưng bị tôi giật lại.
- Chuyện gì thế? Nói ở đây không được hay sao?
- Không, chuyện này là bí mật. – Cô ta nói, vẻ mặt thật nham hiểm. Cô ta còn ám chỉ là Blood, ý là nói tôi bàn chuyện về Blood.
Nhưng tôi đâu có ngu đến vậy. Cô ta chả là cái gì trong Blood cả, làm sao dám bàn chuyện được chứ, với lại chuyện bí mật gì mà dẫn theo lắm đàn em thế, mà mấy người này lạ lắm, đâu phải người của Blood chứ. Cô ta đáng sợ thật đấy. Nhưng dù biết vậy, tôi vẫn đi theo, để xem cô ra dở trò gì…
Tôi theo cô ta đến 1 khoảng đất trống, phía sau dãy phòng học. Cô ta bỗng dừng lại, làm tôi xuýt đâm vào, rồi cô ấy bỏ tay tôi ra, vẫn quay mặt đi, chưa quay lại nhìn tôi.
- Cô biết tôi là ai chứ?
- Cô là tiểu thư nhà họ Phan, 1 tập đoàn đá quí.
- Cô chỉ biết đến thế thôi sao? Sao cô tầm thường vậy.
- Cái gì tầm thường á? Cô có nhầm không vậy. Phải nói ai là người tầm thường mới đúng đây. Đấy chỉ là những gì ai cũng biết thôi. Có thế tôi biết những thứ nhiều người chưa được nhắc đến lắm.
- Cô…Giỏi thì kể xem nào. – Cô ta quay lại nói giọng đầy thách thức.
- Phan Hoàng Ngọc Diệp, tiểu thư họ Phan, 16 tuổi, từ lúc sinh ra đã sống ở Anh, đến khi 10 tuổi thì về lại Việt Nam. Vì chán nản học tập, từ lúc học lớp 6 đã bắt đầu có dấu hiệu ăn chơi đua đòi. Và cứ như vậy cho đến 1 năm sau thì chính thức đào tạo ra 1 tổ chức có tên là Red. Cô có thể đào tạo được như vậy là vì cô có tiền chứ không phải hoàn toàn có được lòng tin của mọi người. Nhưng Red chưa đứng vững được bao lâu thì qua 1 năm đã đổ vỡ, mà nguyên nhân dẫn đến đổ vỡ chính là do cô, 1 người chỉ biết đến mình chứ không hề quan tâm xem người khác nghĩ gì. Rồi họ đứng lên chống lại cô, lật đổ Red thay vào đó là Ss. Ss có nghĩa là super star. Ý nói không có cô họ vẫn phát triển tốt thành những ngôi sao sáng. Rồi vì vậy, cô sợ họ trả thù nên đã trốn chạy, lợi dùng uy quyền của mình để có được 1 chân trong Blood. Cô nghĩ quyền của cô có thể lợi dụng vào Blood đánh Ss lấy lại những gì cô đã làm mất. Nhưng cô đã nhầm, khi vào được Blood là vì có ba mẹ cô xin nên mới có cửa thôi, chứ thật ra với người như cô chẳng đáng vào, có vào cũng chỉ làm dơ bẩn Blood thôi, bởi vậy khi vào Hội cô chỉ giống như 1 bức tượng hay 1 con rối gì đó thôi.!!! Sao… nói thế đủ chưa hay còn nói thêm gì về thân thế của cô nữa. – Tôi thản nhiên nói mà chưa nghĩ rằng người đứng trước mình đang giận sôi máu.
- Cô…. – Cô ta hét lên rồi quay sang tát tôi 1 phát rõ đau.
- Cô nghĩ mình là ai mà dám nói tôi như thế. Cô xem lại mình đi, cô đủ tư cách để nói tôi như vậy sao? Cô chỉ là dân thường thôi. – Cô ta cười mỉa mai
Trông cô ta bây giờ chẳng khác gi 1 con cáo già, có thể nuốt chửng tôi bất cứ lúc nào. Thật khác xa so với những gì tôi thấy được trong cuộc gặp mặt với Blood vừa rồi.
- Tôi sao? H0h0, tôi dư tư cách để dạy cho cô 1 bài học đó. Dù là xuất thân từ dân thường, nhưng khi so với mấy người tiểu thư vô tích sự như cô thì hơn xa. Đừng lôi xuất thân ra để nói với tôi. Tôi rất tò mò, tại sao cô lại có thể diễn kịch hay được như thế chứ. Lúc thì hiền như 1 con mèo, lúc lại dữ như 1 con hổ. – Tôi cười, xoa xoa chỗ bị tát. Rát vô cùng. Không ngờ cô ta lại là người nham hiểm thế.
- Cô…. – Cô ta hét lên, trừng mắt nhìn tôi.
- Tôi làm sao nào? – Tôi cười, nhìn lại bằng ánh mắt khinh thường. – Đủ rồi đấy tôi chẳng rảnh hơi ở lại đây với cô nữa. Về lớp đi.
Vừa vào đến lớp thì vừa đánh trống vào tiết. 1 bên má tôi đỏ ửng in cả hình 1 vết tay. Mọi người nhìn tôi, tò mò lắm đấy nhưng chẳng ai dám nói gì cả vì giờ đã vào tiết rồi. Chỉ có anh chàng ngồi bên cạnh thì tôi thì có thể đấy.
- Ly này…?
- Sao Duy?
- Má cậu sao vậy? Vừa bị ai… tát à? – Cậu ta hỏi mắt không rời khỏi cái má đỏ của tôi.
- Cái này… kìa, cô giáo vào rồi kìa. – Tôi ấp úng rồi đánh trống lảng. Thấy tôi có vẻ không muốn nói nên Duy cũng chẳng cố hỏi làm gì.
Rồi mọi thứ trôi qua thật vô vị. Tôi lại về nhà. Những tiết học không còn đem lại cho tôi hứng thú nữa. Chính tôi cũng không hiểu vì sao lại thế. Hay là vì cái tát sáng nay làm tôi mát tập trung đến vậy. Mấy lần cô gọi tên tôi lên đọc bài, tôi giật mình, ngồi nghĩ vẩn vơ đâu có chú ý… thế là mãi 1 lúc sau nhờ phao của Duy thì tôi mới tiếp tục được. Haizz, xấu hổ chết mất >.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
76 chương
28 chương
86 chương
74 chương



