Tháng năm vừa kết thúc, hội thao của học sinh cũng đúng lúc diễn ra. Hôm đó, tôi mặc vào bộ đồng phục có cỡ lớn nhất, chải tóc đuôi ngựa, đi lẫn vào nhóm học sinh, nhân lúc sơ hở mà lẻn vào sân thể dục, nhưng chưa kịp đắc ý được bao lâu thì đã bị một nhân viên phát hiện, người nọ nhìn chằm chằm vào tôi hoài nghi: “Em học trường nào? Thẻ học sinh đâu?” Cái này tôi đâu có chuẩn bị trước, lúc đầu cứ nghĩ chỉ cần giả dạng giống như học sinh là được, ai ngờ đâu nhân viên bảo vệ lại tinh mắt như vậy, người từng là học sinh từ N năm về trước như tôi mà vẫn bị phát hiện. “Em… em là học sinh của trường Chi Dương…” Đứng ở nơi đông người thế này, da mặt của tôi chưa chi đã đỏ hẳn lên, lời nói cũng ngập ngừng không rõ ràng, “Thẻ học sinh…Em không có mang theo…” Người nhân viên nhìn thấy tôi bồn chồn lo lắng thì lại càng nghi ngờ: “Đi thi mà không mang theo thẻ học sinh à? Em bao nhiêu tuổi rồi? Tôi nhìn em không giống học sinh trung học, có phải là đến thi thay cho ai không?” Tôi thật là khổ mà, nếu tôi có thể thi thay thì tốt quá rồi, nhưng vấn đề là tôi không giỏi môn thể dục, cũng không có nữ sinh nào chịu để tôi thay các em ấy đi thi. “Sao không trả lời?” Người nhân viên kéo tôi hướng ra cổng, bực mình nói: “Đi nhanh lên, còn đứng ở đây là tôi sẽ bắt em, đến lúc mà tra ra em thuộc trường nào, để phát thông báo thì đừng nói sao mất mặt!” Tôi đưa mắt ngó quanh quất khắp nơi, cân nhắc xem nên chạy theo hướng nào thì sẽ không bị nhân viên bảo vệ bắt lại. Muốn tôi rời khỏi sân thể dục là không thể, nhưng tôi có hơi lo lắng, vốn dĩ tôi chạy bộ rất kém, sao có thể chạy thoát khỏi bảo vệ đây? “Kỷ An Nhiên!” Phía trước bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc, tôi vui mừng nhìn quanh, Tô Tầm Mặc đang đứng ở cách đó không xa nhìn tôi, sắc mặt tương đối không vui. “Kỷ An Nhiên, em có muốn được chia nhóm thi hay không?” Giọng nói cực kỳ nghiêm khắc, “Nhóm này chỉ còn thiếu một mình em, còn định lề mề tới khi nào hả?!” Tôi không để tâm đến sắc mặt kinh ngạc của nhân viên bảo vệ, nhanh chóng chạy về hướng Tô Tầm Mặc, vừa chạy vừa ăn khớp trả lời: “Xin lỗi thầy Tô, vừa rồi em có chút việc nên đến chậm!” Khi chạy đến bên cạnh anh, tôi mới thầm cười trộm: “Eo ơi, may quá, nếu không trường học đã gặp chuyện rồi.” Anh quay người lại, đưa lưng về phía người nhân viên kia, lúc này mới khẽ cười nói: “Kỷ An Nhiên, xem ra vẫn là đánh giá em quá cao, chỉ có chút chuyện nhỏ xíu thế kia mà cũng không thể đối phó được, thật không biết có người bạn gái như em là tốt hay là không tốt đây.” “Đương nhiên là tốt rồi, đáng ra anh phải ăn mừng mới đúng!” Tôi ấm ức phản bác, “Việc này chứng minh em rất thành thật, hiện tại muốn tìm được người thế này không dễ đâu!” Trông anh có vẻ đang suy nghĩ rất nghiêm túc, sau đó gật gật đầu nói: “Nói nghe cũng có ý, ít nhất cũng không cần lo em sẽ hồng hạnh xuất tường, mà cho dù có thật sự hồng hạnh xuất tường đi nữa, em cũng chẳng giấu được.” Tôi ha ha cười khổ, tên họ Tô này, kiểu logic gì thế không biết! Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng cũng xem như có chút đạo lý. Sau đó, tôi đứng trên sân vận động, ra sức cổ vũ cho từng em học sinh, bất kể là học sinh trường mình hay là học sinh của trường khác, chỉ cần có em nào chạy qua là tôi đều hét to “Cố lên!”. Trong khi đó, Tô Tầm Mặc chủ yếu đứng ở khu vực thi nhảy xa và ném cầu, cẩn thận dặn dò những việc cần phải chú ý, đồng thời cổ vũ tinh thần cho các em, nhưng quan trọng là lời nói của anh rất trấn tĩnh và tin cậy, nhờ vậy mà các em cũng an tâm hơn rất nhiều, xem ra là có thể phát huy hết khả năng thường ngày, thậm chí có khi còn tốt hơn. Tôi đứng ở bên này, cảm thấy có chút mặc cảm. Nhưng khi có học sinh vừa chạy qua, tôi lại theo phản xạ mà hô: “Cố lên!”, sau đó nhìn thấy các em càng nỗ lực chạy nhanh hơn, giống như vừa được nạp thêm năng lượng. Trong lòng tôi lại thấy cân bằng. Chỉ cần cổ vũ mà tạo được tác dụng, thì dùng phương thức nào cũng không quan trọng, đúng không? Tôi vừa nghĩ vừa vui vẻ, trông thấy Tô Tầm Mặc đang đưa mắt nhìn về phía bên này, ánh mắt của anh trầm tĩnh, nhưng loáng thoáng có ý cười trong đó, tôi cũng mỉm cười, rồi lại tiếp tục cổ vũ. Cuộc thi vừa kết thúc thì đã có ngay kết quả, xếp hạng của trường Chi Dương ở các hạng mục đều không tệ, hiệu trưởng vô cùng cao hứng, quyết định cho phép học sinh được nghỉ buổi chiều, buổi tối tổ chức tiệc liên hoan cho toàn bộ thầy cô giáo của lớp cuối cấp. Trên bàn tiệc, hiệu trưởng liên tiếp mời rượu từng người, thuận tiện đưa ra mục tiêu cho đợt thi tốt nghiệp sắp tới. Tôi và Tô Tầm Mặc ngồi cùng một bàn, bàn tiệc vừa phong phú vừa ngon miệng, tôi ăn uống thỏa thuê, mệt mỏi suốt mấy ngày qua gần như biến mất. Những thầy cô khác có thể còn có chút áp lực trong việc ôn thi, nhưng tôi đã có Tô Tầm Mặc, danh hiệu thầy chủ nhiệm ưu tú nha, rất yên tâm. Đối với cuộc thi, hay đối với chuyện dạy học, hoặc là với rất nhiều chuyện khác, từ trước tới nay tôi chỉ có một phương châm: Cố gắng hết sức là được. Đúng vậy, cố gắng hết sức là được. Năng lực mỗi người khác nhau, không thể nào có chuyện mọi người đều đứng nhất, cho nên chỉ cần mình thật sự cố gắng hết sức là tốt rồi. Tôi nói với học sinh của mình như vậy, cũng tự nói với mình như thế. Bất kể là trong công việc hay trong chuyện tình cảm. Sau khi tàn tiệc, tôi ngồi xe Tô Tầm Mặc về nhà. Vì phải lái xe nên anh không uống rượu, chiếc xe chầm chậm lướt đi trong gió, tôi tựa đầu lên cửa sổ, vừa hóng gió vừa ngắm ánh đèn đường bên ngoài. “An Nhiên, ngày mai không có giờ lên lớp, chúng ta trao đổi một chút kế hoạch ôn thi đi.” Tô Tầm Mặc lên tiếng nói. “Hở?” Tôi giật mình quay đầu lại, “Không phải đã có kế hoạch ôn thi rồi à? Đã sớm thực hiện rồi mà.” Anh cười: “Không phải, ý là xem lại những trọng điểm nào cần lưu ý.” “À, anh yên tâm, việc này em đã nghĩ qua rồi, ” Tôi vội nói, “Nửa tháng cuối cùng sẽ cho lớp tập trung vào các tác phẩm văn học cổ và luyện viết văn, giờ ngoại khóa sẽ luyện đọc và…” “Em đừng gấp, chỉ là nhắc em một chút thôi,” anh nhìn về phía trước, chậm rãi nói, “Kế hoạch để ngày mai rồi nói, lúc này không nói việc công.” Tôi cười: “Không phải là do anh bắt đầu trước sao, làm em còn đang căng thẳng đây, cứ nghĩ anh bất thình lình khảo bài em ấy chứ!” “An Nhiên, em theo anh chủ nhiệm cùng một lớp, có cảm thấy áp lực không?” Anh đột nhiên hỏi. “Tất nhiên là có, nhưng mà,” Tôi thành thật trả lời, “Không biết vì sao, chỉ cần có anh ở đây là em sẽ thấy yên tâm, cũng không sợ thành tích sẽ không tốt.” “Coi trọng anh vậy sao?” Anh mỉm cười ấm áp, “Nhưng vì đây là lần đầu tiên em chủ nhiệm lớp, hơn nữa còn nhận lớp vào giữa học kỳ, mặc dù không cần phải tự tạo áp lực quá lớn, nhưng vẫn phải chú ý vì có rất nhiều người đang nhìn xem em thể hiện thế nào.” Điểm này thì tôi hiểu rõ, không những nhận một lớp cuối cấp, lại còn cùng chủ nhiệm với Tô Tầm Mặc, chắc chắn có rất nhiều thầy cô giáo bàn tán ở sau lưng. Nói cho dễ nghe thì họ rất quan tâm đến lớp cuối cấp; nói khó nghe thì có một vài người muốn nhìn thấy học sinh trong lớp của tôi thi hỏng, muốn xem xem tôi thất bại thế nào. “Em biết…” Tôi thở dài, “Cái này đều là tại anh, lúc trước sao lại đi tiến cử em cho hiệu trưởng làm gì? Chẳng lẽ chỉ vì không muốn học sinh phải thay đổi giáo viên liên tục thôi à?” “Đây là một nguyên nhân, ngoài ra còn có lý do khác…” Anh cười nói, “Sau khi học kỳ kết thúc, anh có thử hỏi ý kiến của học sinh trong lớp, để cho cả lớp lựa chọn một thầy cô giáo mà các em muốn theo học, kết quả rất nhiều học sinh chọn em, nguyên nhân là vì em cũng rất quan tâm đến chúng.” Tôi khẽ mỉm cười, cảm thấy vừa vui vừa sợ: “Thật vậy sao…ha ha, hèn chi lần đó Diệp Khai còn chạy đi nói với em mấy câu rất khó hiểu.” Vừa nhớ đến, tôi liền hỏi: “Mà khó hiểu nhất là, lúc đó Diệp Khai còn nói cái gì mà em nói giống như anh nói, có phải anh đã nói gì về em với học sinh?” Anh ngẫm nghĩ một lát rồi mới cười nói: “Àh, sau khi hỏi ý kiến, anh có nói với lớp, cô Kỷ của các em tuy là tuổi còn trẻ, cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với cả lớp, nhưng cô ấy có một ưu điểm, đó là thật sự quan tâm đến các em, về điểm này, không phải thầy cô giáo nào cũng có thể làm được.” “An Nhiên,” Khẽ dừng lại một lúc, anh lại tiếp tục nói, “Kinh nghiệm của em không đủ, kỹ năng sư phạm vẫn còn thiếu sót, nhưng có một điều anh rất coi trọng, đó là em xem chuyện học hành của học sinh quan trọng như chuyện của mình, thực sự mong muốn các em ấy phát triển. Hiện tại, trong ngành giáo dục có không ít thầy cô giáo có danh tiếng, nhưng anh không xem trọng họ vì họ gần như chỉ dùng học sinh để mang lại danh tiếng cho mình. Ngàng giáo dục hiện tại của chúng ta, đã không còn để tâm đến sự phát triển của học sinh, mà chỉ thỏa mãn cái yêu cầu của trường học của giáo viên, giáo dục như vậy sẽ không thể lâu dài, mà học sinh cũng có thể dần mất đi bản chất đơn thuần của chúng.” Tôi nghe thấy những điều này, vừa vui mừng vừa có chút buồn. Tôi luôn cho rằng Tô Tầm Mặc dựa vào sự nghiêm khắc để giảng dạy học sinh, mặc dù biết anh có rất nhiều ưu điểm, nhưng lại chẳng thể nào hiểu được cách nghĩ chân chính của anh là gì, mà còn từng có một thời gian hiểu lầm anh, nghĩ lại đúng là có chút hổ thẹn. Tôi hoàn toàn tin tưởng, cái danh thầy chủ nhiệm ưu tú của anh là thật. Sau đó, xe dừng lại ở hồ nước gần công viên, hai người bước xuống xe, gió đêm có chút lạnh, tôi vừa xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau, Tô Tầm Mặc liền cởi áo khoác choàng lên cho tôi. Áo khoác của anh không quá dày, nhưng vừa đủ chống lạnh, trên áo khoác còn thoảng chút hương bạc hà, có tác dụng nâng cao tinh thần. Nhưng bất chợt tôi đánh cái hắt xì, nước mũi liền lập tức chảy ra! Thật là mất mặt mà! Tôi quay lưng lại, sờ sờ túi xách tìm khăn tay, nhưng không có, lại mò tìm trong túi áo khoác của Tô Tầm Mặc, rốt cuộc cũng chạm vào một cái gì đó giống như khăn tay, tôi hớn hở kéo một phát, đồng thời làm văng một vật đen thui ra xa. Sau đó là một tiếng “Tõm” rõ ràng. Xem ra cái vật đen thui đó đã rớt xuống hồ. Ánh đèn quanh hồ nước vốn dĩ rất mờ, nhưng ánh sáng lờ mờ đó đủ để tôi và Tô Tầm Mặc nhìn thấy cái vật đen thui kia đang chìm dần xuống hồ. Tô Tầm Mặc xoay đầu lại nhìn tôi. Tôi khẽ cười chột dạ: “Cái đó…là cái gì vậy? Không phải là vật quan trọng gì đâu phải không?” “Đúng là không phải vật rất quan trọng,” anh gật gật đầu, thản nhiên nói, “Chỉ là ví tiền với chìa khóa nhà mà thôi.”