Một danh nhân nào đó từng nói, chỉ có trẻ con mới rạch ròi đúng sai, còn người lớn sẽ phân rõ được mất.
Nên khi Thiếu Thương vẫn đang ủ rũ làm tổ trong phòng, Tiêu phu nhân lại tươi tắn cáo từ Lâu phủ, mẹ chồng nàng dâu phòng nhì Lâu gia cười nói tiễn người ra đến tận cửa, thậm chí Nhị thiếu phu nhân còn lên xe ngựa ‘tiễn’ Tiêu phu nhân về tận phủ. Về tới phủ vẫn chưa đủ, Nhị thiếu phu nhân còn được mời vào phủ uống rượu hàn huyên, hai người chuyện trò vui vẻ, hận nỗi gặp nhau quá muộn.
Thiếu Thương nép mình trong cửa viện ngó quanh, thấy Tiêu phu nhân tiễn Nhị thiếu phu nhân một chặng đường, cử chỉ rất thân thiết.
“Quân cô nhà cô nhẹ nhàng mềm mỏng, A Nghiêu lại ngây ngô thẳng thắn, Lâu Quận thừa và Nhị công tử đều đang ở bên ngoài, nay cả phòng đều phải nhờ cô chống đỡ…”
“Hôm nay trò chuyện với phu nhân ấy mà lại hơn mười năm đọc sách. Xem ra tầm nhìn của ta vẫn còn kém cỏi, chỉ biết quấn lấy lợi nhỏ trong nhà mà không biết ngoài kia là biển rộng trời cao.”
Hai người vừa đi vừa nói, rất tâm đầu ý hợp, chỉ thiếu nước diễn cảnh tiễn đưa mười tám dặm* mà thôi, Thiếu Thương nấp sau cửa ai oán, bất thình lình bị chủ nhiệm Tiêu trên đường về bắt tại trận, thế là xách đến Cửu Truy đường dạy dỗ, “… Con phải nhớ, về sau bất luận hôn ước với A Nghiêu thành hay không thì cũng không được trở mặt kết thù với Lâu gia.”
(*Đây là cảnh đặc sắc trong vở kịch “Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài”.)
Thiếu Thương cười mỉa, “Trở mặt thì trở mặt, cùng lắm không qua lại cả đời là xong chứ gì.”
“Con nít nói gì vậy hả.” Tiêu phu nhân ngồi yên, “Con hay nói số mình xui xẻo, làm sao biết được mai sau sẽ không xui xẻo bất đắc dĩ phải cầu cứu người mình từng đắc tội?”
“Đại bá mẫu của A Nghiêu là đồ đạo đức giả vô liêm sỉ!”
“Bà ta đạo đức giả vô liêm sỉ thật nhưng không cần phải nói ra, trong bụng tự hiểu là đủ.”
“Con không muốn bấm bụng nén giận, là người thì phải trút giận!”
“Cũng nhiều người thích nói câu ‘là người thì phải trút giận’ lắm, nhưng thông thường người ta vẫn phải bấm bụng nhẫn nhịn mới sống được. Ta cũng không lạ nếu mai này Ương Ương sống thọ hơn con. Lùi một bước là trời cao biển rộng, câu này không có nghĩa bảo con ngậm bồ hòn mà muốn nói con nên bước ra khỏi lao ngục khốn cục, ngẩng đầu nhìn những nơi khác ngoài kia.”
Thiếu Thương đứng bật dậy, giẫm mạnh hai chân xuống sàn nhà sáng bóng, “Xin mẫu thân thứ cho con gái được cáo lui trước.”
“Con đi đâu đấy?” Tiêu phu nhân hỏi.
“… Ra ngoài xem những nơi khác!” Thiếu Thương nói, “Tìm coi có cách nào sống lâu không!”
“Hôm nay con đừng ra ngoài, ta và Nhị thiếu phu nhân đã hẹn rồi, sau giờ ngọ A Nghiêu sẽ đến.”
Thiếu Thương khó tin ngoái đầu, nhìn chằm chằm chủ nhiệm Tiêu: “… Chân A Nghiêu vẫn đang tập tễnh mà!”
“Lâu gia không thiếu người hầu, vẫn có thể đưa cậu ta đến. Sau này nếu hôn sự của hai đứa không thành, con hy vọng lần cuối cùng cậu ta gặp con trong đời là con đập mạnh vào cái chân bị thương của cậu ta hả?”
“Ai bảo vậy, rõ ràng lời cuối cùng con nói với A Nghiêu là ‘nếu huynh không lật lọng thì ta tuyệt đối không lùi’ cơ mà!”
“Thôi, tốt nhất con nên quên hai câu đó đi.” Tiêu phu nhân vịn Thanh Thung phu nhân cúi đầu nén cười nãy giờ, bà đứng dậy thong thả đi tới cửa bên, “Về sau nếu chuyện của con và A Nghiêu mà thành, vợ chồng son sẽ còn nhiều câu thề non hẹn biển hơn nữa. Còn nếu không thành, con tính đọc thuộc lòng hai câu này cho lang tế thực sự của mình hả.”
Thiếu Thương nhìn bóng dáng thướt tha của chủ nhiệm Tiêu, tức giận ngồi xuống cái phịch. Nàng có cảm giác lần này cãi nhau không phải là đọ chỉ số thông minh, mà là kết quả của một người phụ nữ trưởng thành dày dặn kinh nghiệm sống nghiền nát một cô gái nhỏ, đúng là tội ác phi chiến tranh mà.
Quả nhiên đến chiều, Lâu Nghiêu đã được đưa tới.
Đôi tình nhân trẻ đang trên bờ hủy hôn nhẹ nhàng nói chuyện một hồi, khúc mắc trước đó tiêu tan, nhưng đồng thời cũng chỉ biết bó tay nhìn nhau. Dù Thiếu Thương để ruột ngoài da nhưng cũng biết không thể ngó lơ mọi chuyện, dù gì ở thời đại này nàng vẫn có gia đình dìu dắt. Còn về Lâu Nghiêu, phu thân ở tận quận Đông tít Duyễn Châu xa xôi, thư từ qua lại không phải vài ngày là đến nơi, ông lại càng mù tịt. Chí ít Thiếu Thương còn có thể mắng nhiếc mấy lời độc địa độc đáo, còn hắn tới đôi câu mắng chửi cũng không có gì mới mẻ.
Càng ngày mọi người càng bàn tán sôi nổi về chuyện này, cũng may sau đại loạn còn có nhiều chuyện đang chờ giải quyết, phải xử lý phản thần hàng tướng thế nào, tịch biên chém đầu ra sao, rồi còn sắp xếp phân bổ quyền lực ở quận Phùng Dực – những chuyện này đúng là tin nóng, cuối cùng cũng phân tán được sự chú ý của mọi người vào tình trạng hôn ước của ba nhà Hà Lâu Trình.
Đến ngày thứ ba, khi mà các trưởng bối vẫn rất bình tĩnh so tính nhẫn nại thì Lâu Nghiêu bỗng nghe được một tin tức, nhất thời bật ra một ‘sáng kiến’ có thể nói là vượt quá chỉ số thông minh của hắn, hắn nhanh chóng đi tìm vị hôn thê.
“… Hôm qua đoàn người Hà Chiêu Quân đã đến đô thành.” Lúc đầu Thiếu Thương không hiểu lắm, “Chúng ta chủ động đi khuyên cô ta?”
“Đúng! Đây gọi là nhổ cỏ tận gốc!” Lâu Nghiêu hưng phấn tới nỗi trán đầm đìa mồ hôi, “Chỉ cần tự cô ta không muốn lấy ta thì người khác nói gì được. Vậy là phiền toái sẽ tự động biến mất!”
“Nhưng cô ta có chịu không?” Thiếu Thương rất nghi ngờ, mấy hôm trước vừa nghe Viên Thận nói một tràng đạo lý nhân quả, xem chừng Hà thị sẽ bám chặt Lâu Nghiêu.
“Cô ta có thích ta đâu!” Lâu Nghiêu cảm thấy rất chắc chắn, “Tính nết cô ta ra sao ta rất rõ, đến khi ấy ta sẽ ra vẻ rất ghét bỏ cô ta, nhất định cô ta sẽ không chịu nổi!”
Thiếu Thương bán tin bán nghi, nhưng vẫn quyết định liều một phen cuối cùng, nàng nhớ đến lời cảnh cáo của Tiêu phu nhân, vội nói: “Nhưng chúng ta phải khách khí chút, cả nhà An Thành quân vừa hy sinh, nếu chúng ta quá đáng sẽ bị người ta bảo là đến cửa làm nhục đấy!”
Đôi tình nhân thủ thỉ thù thì bàn bạc một lúc rất lâu, sau đó dẫn theo vài gia đinh hộ vệ, cưỡi chiếc xe kéo màu đỏ ánh kim của Thiếu Thương, cả hai ngồi chung im lặng không nói câu nào, cảm thấy thấp thỏm trước tương lai u ám.
Xe lên đường chưa đến một canh giờ thì từ đằng xa đã trông thấy những lá cờ tang màu trắng bay phấp phới trên nóc nhà đại trạch Lâu thị, hai người sợ hãi nhìn nhau, chần chừ tại chỗ không dám đi tới. Không lâu sau, bỗng có một cỗ xe ngựa thồ vật nặng đi ra từ cửa phủ, chạy thẳng về phía bên này, Thiếu Thương vội đánh xe kéo sang một bên nhường đường, ngờ đâu cỗ xe kia dừng lại khi đi ngang qua bọn họ.
Đương khi mọi người lấy làm thắc mắc, từ trong xe ló ra một gương mặt gầy choắt trắng bệch, Thiếu Thương lẫn Lâu Nghiêu rụt về sau, người này chính là Hà Chiêu Quân đã lâu không gặp!
“… Ra là các người.” Hà Chiêu Quân bình thản nói, hai má phúng phính nay hóp sâu vào, đôi mắt vừa to vừa sáng toát lên sự lạnh lẽo.
Hai người Lâu Trình chột dạ một cách khó hiểu, cứ như kẻ trộm bị bắt quả tang tại chỗ. Thiếu Thương lúng túng cười khan: “Ha ha, cái này, cái này… Ta và A Nghiêu đang muốn đến tìm cô đây.”
“Đến tìm ta làm gì?”
Hai người lại á khẩu, một bụng câu từ chuẩn bị sẵn lại không thể nói ra.
Nhìn bọn họ khó xử muốn nói lại thôi, Hà Chiêu Quân như hiểu ý, cười lạnh nói: “Ta đang muốn đi làm một chuyện, không biết Trình tiểu nương tử có bằng lòng lên xe đồng hành cùng ta không?”
Thiếu Thương lập tức cảnh giác nhìn cỗ xe Hà gia, Lâu Nghiêu vô cùng nghĩa khí ưỡn ngực chặn đằng trước, lớn tiếng nói: “Đồng hành cái gì, cô và Thiếu Thương không quen không biết, có chuyện gì cứ để ta!”
Hà Chiêu Quân liếc nhìn Thiếu Thương nhỏ bé xinh xắn, cười giễu: “A Nghiêu, không phải huynh vẫn muốn một con ngựa tốt giống Hãn Huyết à. Phụ thân đã lấy được cho huynh từ thương đội Tây Bắc, vốn định để Ngũ huynh đem về, nào ngờ lại gặp chuyện…” Giọng nàng càng lúc càng thấp, “Lát nữa ta sẽ sai người đưa đến cho huynh.”
Lâu Nghiêu như quả bóng đâm trúng đinh, lập tức ỉu xìu.
Hà Chiêu Quân lại nói: “Ta sẽ không làm hại Trình nương tử, nếu huynh không tin, ta có thể thề dưới danh tiên phụ.”
Lâu Nghiêu mím môi không nói.
Thiếu Thương cười nhạt trong lòng, ra vẻ quân đau thương cơ à, tưởng nàng chưa trải đời bao giờ chắc. Nàng thong thả hỏi: “A Nghiêu nè, ngày trước nàng ta đã từng làm hại ai chưa?”
Lâu Nghiêu hoàn hồn, lập tức đáp: “Có! Đầu năm ngoái nàng ta đẩy biểu muội của Tam tẩu xuống hồ, băng trên mặt hồ vẫn chưa tan đâu.”
Thiếu Thương ngẩn ra, nghe được kỹ thuật trình độ này thì nàng lại thấp thỏm.
Hà Chiêu Quân nói: “Trình tiểu nương tử, cô muốn giành lang tế với ta mà lại không dám ngồi xe của ta?”
Thiếu Thương ngăn lại Lâu Nghiêu đang định lên tiếng, giao dây cương và roi tre cho hắn rồi bước xuống xe kéo của mình, ngẩng đầu nhìn Hà Chiêu Quân, nói: “Cô không cần phải kích ta, vốn dĩ ta cũng định tìm cô nói chuyện đây.”
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
66 chương
125 chương
50 chương
75 chương





