Ngày hôm sau Thiếu Thương dậy từ khi rất sớm, trời còn chưa sáng đã sai thị vệ đi gọi Lâu Nghiêu, nhanh chóng lên đường quay về huyện Hoạt. Lâu Nghiêu định tạm biệt nam thần rồi mới lên đường, kết quả bị cô vợ chưa cưới trợn mắt, vậy là đành thôi.
Hoàng Phủ phu tử giàn giụa nước mắt than vãn suốt một đêm, Viên Thận túc trực hầu hạ. Theo những gì Lâu Nghiêu nghe ngóng được, thực ra Hoàng Phủ Nghi chỉ đau lòng tới nửa đêm, rồi không rõ Viên Thận muốn khích lệ ân sự hay theo thói quen độc mồm mà khiến Hoàng Phủ Nghi kích động đấm ngực dậm chân, xõa tóc xõa tai phát điên đến tận lúc trời hửng sáng, kết quả của việc tự gây nghiệp chướng là lúc này chàng đang lim dim bên giường thầy mình.
Sáng sớm trời se lạnh, xe ngựa của hai nhà Lâu Trình lặng lẽ chạy ra từ cửa biệt viện nghỉ chân, Thiếu Thương vốn không từ mà biệt định chào hỏi binh sĩ canh cổng một chốc, nào ngờ binh sĩ lại báo cho hay, nửa đêm hôm qua Lăng đại nhân đã dẫn đội quân giáp đen rời đi trong sương. Trước khi đi còn dặn bọn họ, nếu Thiếu Thương và Lâu Nghiêu rời đi thì phải thu xếp thật tốt.
Lâu Nghiêu buồn hiu, cứ ngỡ nam thần cần ở lại hồi sức và mình có thể cưỡi ngựa đến thăm bất cứ lúc nào. Còn Thiếu Thương lại có cảm giác thảng thốt ‘hào hứng dậy sớm từ lúc tờ mờ để học bài, ai dè học bá nhà bên lại chong đèn thâu đêm’.
Binh sĩ canh cổng cung kính dắt chiếc xe kéo nhỏ của Thiếu Thương tới, lại thấy một con ngựa cao lớn với bộ lông đen bóng được buộc vào trục xe, Thiếu Thương ngạc nhiên: “Chú ngựa nhỏ bờm vàng của ta đâu rồi?”
Binh sĩ canh cổng cười đáp: “Con ngựa này được Lăng đại nhân đã đổi cho nữ công tử trước khi đi. Đại nhân nói, lái xe dùng ngựa cần phải chú ý. Nếu chỉ đi loanh quanh trong thành thì dùng ngựa thấp ngang với ngồi xe, nhưng nếu muốn đi ra ngoại ô, tốt nhất tầm vóc của ngựa phải nằm giữa ô che và xe kéo, nếu không sẽ rất vất vả lại còn gập ghềnh.”
Thiếu Thương rất lấy làm cảm kích, nghiêng đầu nói với Lâu Nghiêu: “Sau khi về đô thành, có thể huynh phải đa tạ đại ca thay ta đấy.”
Lâu Nghiêu không muốn rời xa vị hôn thê, nhăn nhó nói: “Đợi hai ta về đô thành rồi cùng đa tạ đại ca đi.”
Sống cho đến tuổi này, dù trong nhà hay bên ngoài cũng chưa có ai ăn ý với hắn được như Thiếu Thương. Dù Thiếu Thương là nữ nhưng lòng dạ quảng đại, luôn dũng cảm đương đầu. Giả sử được xếp vào ở ngôi nhà quê mùa nào đó, nếu là quý nữ bình thường thì có lẽ đã cau mày khó chịu, hoặc kìm nén không thể hiện, đợi tình hình qua đi coi như xong. Song Thiếu Thương sẽ: một không đành lòng hai không đợi nổi. Chắc chắn nàng hào hứng vẽ tranh tìm thợ, bắt tay làm thế nào để lát nền nhà có thể ngăn ẩm ướt, làm thế nào sửa chữa mái nhà và gia cố cột chống, vân vân.
Cô gái từng nói thế này: “Mắt thấy hoang vắng mới có thể thi triển quyền cước, lập nên thành tựu, nhưng nếu trong mắt chỉ toàn phồn hoa thì huynh còn đi làm gì, mở thêm mấy gian hàng thổ cẩm ? Ấy, nhưng chuyện này cũng không tệ.” Tại thời đại ngày trước của nàng, nếu bàn về tiên phong nhiệt huyết và dũng khí tiến công thì có lẽ được xếp vào tốp 3 trên dưới mấy ngàn năm.
Lâu Nghiêu cảm thấy câu nói ấy vừa táo bạo đầy khí phách lại rất gan dạ, thế là thuận tay viết vào thư nhà để bá phụ và phụ thân đọc, coi như là một trong những ưu điểm khen ngợi vị hôn thê giỏi đến mức nào.
Ngày ngày hai đứa lại đàm luận trò đời, học hành nói cười, sống bên nhau rất vui vẻ. Tại nơi đây, Lâu Nghiêu chưa bao giờ tự ti rụt rè trước mặt vị hôn thê vừa nhậm chức, thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ xem tương lai nên làm gì và làm như thế nào.
Thiếu Thương nghe thế, ngẫm thấy cũng đúng, đã cám ơn thì phải có thành ý, vẫn nên tự đích thân đi mới phải.
Quả nhiên sau khi thay ngựa, cỗ xe kéo như được lột xác. Con ngựa đen bóng cao to này đã được huấn luyện nghiêm ngặt, khoan kể tới cá tính trầm ổn, mà khi vừa nghe tiếng roi vụt là lập tức cất vó kéo xe, tốc độ vừa phải, vững vàng mạnh mẽ, Thiếu Thương khoái chí ngồi trên xe.
Vừa về đến nha huyện, Thiếu Thương đang tính đi tìm Tang thị thì nào ngờ lại gặp Trình Chỉ định ra ngoài thị sát tuyết phòng thủ. Ông lập tức trưng ra dáng vẻ trưởng bối, xụ dài mặt, đầu tiên là để Lâu Nghiêu đứng qua một bên, kéo cháu gái tới phòng bên mắng.
Tiếc là ông giở oai phong quá trễ, còn chưa nói được đôi câu mà Thiếu Thương đã mở miệng: “Thúc phụ may mắn thật đấy, nếu không phải Hoàng Phủ Nghi phu tử kiêu ngạo tự cao thì làm gì tới lượt thúc cưới thẩm?!”
Trình Chỉ ỉu xìu, lại nổi giận nói: “Thúc biết ngay Hoàng Phủ Nghi giữ cháu và A Nghiêu lại là có chuyện mà, chuyện cũ năm nảo năm nao có gì hay ho mà kể! Cũng có phải ta đào góc tường nhà y đâu, là Thuấn Hoa cầu hôn ta đấy chứ!”
Thiếu Thương khiếp hãi, thấp giọng: “Thẩm cầu hôn thúc á? Thúc nói linh tinh!”
Trình Chỉ nghiêm mặt: “Thẩm thẩm cháu tính tình phúc hậu, khi ấy đã lén cầu hôn với ta, nói nếu ta không bằng lòng thì sẽ không ai biết chuyện này cả, không để ta khó xử khi gặp sơn chủ và Tang sư huynh.”
Thiếu Thương không thể không tin, nói: “Thúc phụ nè, không lẽ cũng vì thẩm cầu hôn nên thúc mới cưới bà ấy hả, thúc không yêu thẩm sao?”
Gương mặt bảnh bao của Trình Chỉ đỏ lên, ông lúng túng vuốt râu: “Chuyện, chuyện đó… Đương nhiên vậy rồi, khụ khụ…”
“Thúc mà không nói thì cháu sẽ mách với thẩm!” Thiếu Thương nghiêng đầu định đi tố cáo, Trình Chỉ sợ hãi vội kéo tiểu tô tông này lại, thầm mắng mình tự chuốc rắc rối, đáng nhẽ nên nhường hành động đạo mạo ‘trách móc cháu gái đi cả đêm không về’ cho vợ mới phải, nói đạo lý dạy bảo là kỹ năng gia truyền của họ Tang bọn họ, mình ra vẻ làm gì để rồi rước xui!
“Được được được, thúc nói!” Trình Chỉ rướn cổ trông ra ngoài, thấy không có ai mới bảo, “Lúc ta lên núi Bạch Lộc thì Hoàng Phủ Nghi đã bỏ vào chốn giang hồ. Lần đầu gặp thẩm thẩm cháu, thúc cũng không đặt nàng vào mắt. Nói thật, thúc mặc nữ trang còn đẹp hơn nàng.”
“Thúc có gan đó thì tới trước mặt thẩm mà nói!” Thiếu Thương sẽ không để Tang thị bị nói xấu, vặc lại thúc phụ cũng là đương nhiên.
“Cháu còn bắt bẻ nữa là thúc khỏi kể nữa đấy!” Trình Chỉ vờ bỏ đi.
Thiếu Thương thở dài, đành thỏa hiệp.
Trình Chỉ nói tiếp: “Sau đó thúc thấy nàng thân gái yếu ớt nhưng vẫn kiên cường đương đầu với lời bóng gió và trách phạt của trưởng bối, tính toán chỗ này cứu trợ bên kia, có lúc mệt tới nỗi không đứng dậy nổi, trong lòng thúc rất nể.”
“Bóng gió cái gì? Thẩm thẩm đại nhân đại nghĩa như vậy mà còn có người nói xấu thẩm à?”
Trình Chỉ rầu rĩ: “Sao lại không. Đám con gái trong thành không dám chờ Hoàng Phủ Nghi nhưng lại thích chỉ trích thẩm thẩm cháu, nói nàng tướng tá bình thường mà lại có thể lấy nhân trung long phượng như Hoàng Phủ Nghi, vì thế chịu khổ là điều đương nhiên.”
“Xí! Tiếc là cháu không ở đó, nếu không cháu sẽ xé rách miệng bọn họ!” Thiếu Thương mắng.
“Nhưng cũng chỉ có thế, ta cũng chỉ cảm thấy đáng tiếc vậy mà thôi. Sau đó Lệ đế thất bại, người nhà Hoàng Phủ không cần ẩn nấp trốn tránh nữa, tuy Hoàng Phủ Nghi chưa về nhưng ai cũng biết nhất định sau này y sẽ có tiền đồ xán lạn. Nhưng đúng lúc này thì đột nhiên thẩm thẩm cháu lại muốn từ hôn.”
Trình Chỉ đập mạnh vào cột cửa, nói, “Ai cũng cảm thấy Hoàng Phủ Nghi bỏ lỡ thọ yến chỉ là chuyện nhỏ, khuyên giải thẩm thẩm cháu nguôi giận. Nhưng nàng rất cương quyết, bất chấp mọi lời trách mắng, cuối cùng vẫn từ hôn. Ôi, lúc đó ngực ta đau lắm. Ta biết nàng không cần danh tiếng tài mạo của Hoàng Phủ Nghi, càng không cần danh lợi giàu sang, điều nàng muốn chỉ đơn giản là một tấm chân tình… Đáng tiếc, lúc ấy ta vừa chưa thành nghiệp, cũng không xuất thân từ thế gia hào tộc, làm sao có thể mặt dày lên tiếng cầu hôn.”
“Ra là vậy.” Thiếu Thương gật đầu.
Trình Chỉ tức giận liếc cháu gái, chẳng những không giáo huấn thành công mà trái lại còn bị dỗ nói ra nhiều chuyện cũ. Quá lợi hại, chẳng trách đến Nguyên Y a tỷ cũng không thuần phục được con bé! Thấy thời gian không còn sớm, ông đành hậm hực đi thẳng ra cửa.
Thiếu Thương kéo Lâu Nghiêu đang chờ bên ngoài nhanh chóng đi tới hậu viện. Tang thị ngồi trong hậu trạch, thấy cháu gái và cháu rể tương lai đi cả đêm không về thì cũng không hỏi gì, chỉ kéo hai đứa nhỏ vào phòng dùng bánh canh nóng hổi. Thiếu Thương vất vả nuốt xuống muỗng cuối cùng, lại thúc giục Lâu Nghiêu đến võ trường luyện tập đao thương kiếm kích gì đấy, lỡ sau này có gặp nam thần thì tiện thể khoe.
Lâu Nghiêu trợn mắt cười: “Không cần muội đuổi ta cũng đi. Cần gì tìm cớ giả như vậy?” Hắn rất thông minh, biết vị hôn thê muốn nói chuyện riêng với Tang thị.
Thiếu Thương: “Được rồi. Làm phiền huynh tránh đi trước, ta có chuyện muốn nói với thẩm.”
Lâu Nghiêu: … Thôi muội cứ lấy cớ đi, thẳng thừng quá rồi.
Tang thị nén cười, đợi Thiếu Thương đuổi Lâu Nghiêu đi thì vẫy thị tỳ lui, rồi bà mới nói: “Được rồi, nói đi. Hoàng Phủ Nghi đã nói gì với cháu?” Bà lại còn không hiểu tính cách của vị hôn phu tiền nhiệm ư?!
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
66 chương
125 chương
50 chương
75 chương





