PMinie: Anh tao vẫn thù mày vụ Minjung Có vẻ khó dụ Tao lực bất tòng tâm rồi TaeCGV: :(( Cố giúp tao đi Tao chỉ tin mình em yêu thôi PMinie: Ọe :) Đừng làm mình mắc ỉa nữa, mình vừa ăn cơm xong TaeCGV: Mai tao sang nhà mày nhé PMinie: Vô ích thôi Anh tao ở riêng TaeCGV: Gọi ảnh về đi :(( PMinie: Hừm.... TaeCGV: PMinie: Lên tay rồi đấy <3 ... Chiếc điện thoại bên cạnh reo inh ỏi như giục Jungkook mau bắt máy, hắn khó chịu ló đầu ra khỏi chăn, mãi mới được nghỉ một buổi chiều, hắn còn chưa ngủ đủ đâu đấy. "Đéo gì vậy?" Cái tên "Jimin" hiện trên màn hình càng làm hắn điên tiết, hét thẳng vào loa không chút kiêng kị. "Mày hét cái gì? 5h chiều rồi còn chổng mông ngủ tới bao giờ." Bên đầu giây không phải tiếng hót thánh thót quen thuộc của Jimin-em trai hắn, cái giọng này vừa quen vừa lạ, nhất thời Jungkook không nhớ ra. "Đứa nào vậy." Hắn lè nhè. "Đứa đẻ ra mày đây." "Mẹ?" Jungkook cau mày. "Mày giỏi nhỉ, chửi cả tao cơ à, khôn hồn thì đúng 7h có mặt ở nhà, đừng để tao phải sang đấy xách mông mày về, thế nhé!" Nói xong bà cúp máy. Jungkook:... Wtf? . . . "Mẹ là số 2 không ai là số 1." Jimin ngồi cắn hạt dưa trên ghế sofa cười toe toét bật ngón cái. Mẫu thân kế, thành công!