Nguyên ca mang chúng tôi đến một nhà hàng được trang trí khá là khiêm tốn, như mà giá cả ngược lại chả khiêm tốn một chút nào, có thể nói là đắt gấp mười lần cứ như vàng vậy, mà chân chính thì bàn ăn kia đúng là đắt gấp mười lần bữa ăn bình thường, một bữa  cũng tốn gần bằng tiền cơm hai tháng của tôi rồi. Tôi yên lặng mà xếp Nguyên Cừu vào cùng hàng với mấy người có tiền. Ánh đèn của phòng ăn vừa đúng độ sáng, các khách nhân nhỏ giọng trò chuyện, khúc dương cầm nhẹ nhàng mềm mại du dương trong đại sảnh. Tôi chống lỗ tai lên nghe vài câu, Nguyên ca nói: “Là Giấc Mơ Chiều (nhạc nhẹ).” “Em có chút tin tưởng anh là thiếu gia nhà có tiền rồi.” Tôi nói. Anh ấy nghe vậy cong cong mắt, lộ ra một chút ý cười không rõ ràng. Tôi cắt sườn bò thành những miếng nhỏ chỉnh tề, rồi đổi đĩa thức ăn cho Cận Sở. Nguyên ca lười biếng dựa vào trên ghế sa lon, ăn sữa chua phô mai đông lạnh, còn không quên trêu chọc chúng tôi: “Hai nhóc có chút lương tâm có được hay không, đúng là làm mù mắt chó độc thân rồi, đặc biệt là với người đã giúp hai đứa nối tơ là anh đây.” Tôi đánh giá anh ấy, cảm thấy được tâm tình của anh ấy lúc này rất tốt, vì vậy nói đùa: “Nếu anh lười cắt thì có thể nói em làm giúp, em đây rất là tôn kính trưởng bối nha.” Tôi chỉ là thuận miệng nói một chút, cho là anh ấy cũng chỉ là tùy tiện nghe một chút, mà sự thực chứng minh anh ấy so với tôi nghĩ không biết xấu hổ hơn nhiều. Anh ấy ăn xong miếng cuối cùng của điểm tâm ngọt, không chút khách khí bưng lấy đĩa sườn bò mà tôi đã cắt gọn gàng, sau đó đem đĩa của anh ấy ném cho tôi. Tôi yên lặng cắt đĩa sườn bò thứ ba, nghĩ thầm đĩa sườn bò này so với tôi còn quý giá hơn đi, không thể ném lên mặt anh ấy được. Lãng phí là điều không nên nha, tôi chính là một thanh niên tốt, là một quản gia cần kiệm nha. “Tiểu Cận năm nay lớp 12 rồi ha.” Bên này tôi thì đang tốn công mất sức hành hạ đĩa sườn bò, bên kia Nguyên ca đã bắt đầu cùng Cận Sở tá gẫu. “Đã suy nghĩ sẽ thi đại học nào chưa?” Cái vấn đề này tôi cũng muốn biết, tôi nghiêng đầu nhìn cậu ấy. Cậu ấy cũng nghiêng đầu quay sang nhìn tôi. “Hai nhóc nhìn tới nhìn lui như vậy sẽ nghĩ ra được cái gì sao?” Nguyên ca gõ gõ cái đĩa. Hành vi của anh ấy vốn thô lỗ cuối cùng lại biến thành tính không thận trọng, thực sự khiến người khác không thể chỉ trích được. Cận Sở quay đầu lại, lắc lắc đầu một cái, rồi lại gật gật đầu. “Cậu ấy nói, không nghĩ ra là muốn lên trường đại học nào. Thế nhưng, chỉ muốn được ở một nơi càng gần với em thêm một chút lại càng tốt.” Tôi hảo tâm phiên dịch lại một lần. Nguyên ca rất kinh ngạc: “Nhóc là người phụ họa sao? Sao mấy cái này cũng biết vậy.” “Không phải nha.” Tôi nâng tay sờ sờ mái tóc ngắn mềm mại của Cận Sở, cười nói: “Bởi vì em cũng nghĩ như vậy.” Cận Sở đỏ mặt, sau đó cậu ấy nắm lấy tay của tôi, nhẹ nhàng hôn một cái lên lòng bàn tay tôi. “Nhìn thấy hai nhóc như vậy, cảm thấy đúng là tuổi trẻ thật tốt.” Nguyên ca cảm thán. Cận Sở khua tay múa chân mấy cái, tôi nói: “Cậu ấy nói anh cũng còn rất trẻ.” “Không giống nhau, tâm già rồi, cho dù bề ngoài có trẻ đi nữa cũng vô dụng.” Nguyên ca nói, “Thật muốn được quay trở lại thời điểm mới mười bảy, mười tám tuổi.” “Trở về để thi đại học thêm một lần nữa sao?” Tôi nói. “Nói tiếng người với nhóc có phải là còn khó hơn lên trời không?” Nguyên ca cười mắng, “Hiện tại anh cho nhóc cơ hội nói lại, gợi ý là ‘luyến ái’” Tôi biết nghe lời nói lại: “Là muốn cùng với Sâm ca nói chuyện ‘luyến ái’ sao?” Nguyên ca giận quá hóa cười: “Lúc anh đây mười bảy mười tám tuổi, hắn còn đang học tiểu học đó.” “Giả thiết nếu anh trở lại thời điểm mười bảy tuổi.” Tôi khoát tay một cái: “Như vậy anh ấy hẳn là mười ba tuổi. Bình thường mười ba tuổi đã là năm nhất sơ trung rồi.” “Ồ.” Nguyên ca mặt không thay đổi nói, “Không quản là hắn năm nhất sơ trung hay là năm nhất đại học, anh đây đều không muốn cùng hắn nói chuyện luyến ái.” Tôi cũng gật gật đầu: “Nhìn ra được, anh bây giờ cũng tâm lực quá mệt mỏi rồi.” “Đó là bởi vì nhóc không hiểu tiếng người, anh đây phiên dịch rất mệt đấy biết không.” Nguyên ca nói, “Anh thật hy vọng nhóc và Tiểu Cận đổi chỗ một cái.” “Em cũng nghĩ như vậy.”  Tôi rất là tán đồng, “Nếu như em là phù thủy biển thì tốt rồi.” Nguyên ca sửng sốt một chút. Trong lòng bày tay tôi, tay Cận Sở bỗng nhiên nắm thật chặt. Tôi quay đầu nhìn cậu ấy, cậu ấy cũng nhìn tôi, viền mắt có chút hồng. “A…” Nguyên ca nói, “Cũng già đầu rồi, vậy mà vừa rồi anh dĩ nhiên mới phản ứng được nhóc mới nói đến nàng tiên cá, nhóc đã lớn đến chừng này rồi mà còn tin mấy câu chuyện đồng thoại à?” “Xem thêm truyện cổ tích có khả năng trì hoãn sự già yếu.” Tôi nghiêm túc đề nghị, “Lần sau đến nếu thuận tiện em có thể mượn một quyển truyện đồng thoại cho anh, cần không?” Nguyên ca cười hai tiếng, nói: “Cũng được.” Ăn xong sườn bò, Nguyên ca lái xe đưa chúng tôi về nhà, Cận Sở nói với tôi muốn mời anh ấy vào nhà uống chút trà, tôi truyền đạt lại ý của cậu ấy, Nguyên ca đồng ý, đem xe dừng ở ven đường, cười nói: “Xem ra anh có thể tự mình đi lấy sách đồng thoại rồi.” Tiết Định Ngạc trước sau như một, mỗi khi nghe đến tiếng mở cửa liền chạy ra nghênh tiếp, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng bị Nguyên ca nhào tới một cái ôm lấy, kêu gào thê lương muốn tránh thoát, hướng trên người Cận Sở nhào tới. Nguyên ca vững vàng bắt được chân ngắn nho nhỏ của nó, chà chà nói: “Mập thành như vậy rồi, là mèo Hà Ý nuôi đúng không?” Tôi cải lại: “Nhưng là Cận Sở cưng chiều nó.” Cận Sở sờ sờ, động viên Tiết Định Ngạc, Tiết Định Ngạc nằm yên tĩnh trong tay Nguyên ca, trong cổ học phát ra âm thanh ùng ục ùng ục. “Cận Sở chính là mẹ ruột.” Nguyên ca cho ra một kết luận, đổi dép lê rồi ôm Tiết Định Ngạc đi vào phòng khách. Tôi đi vào trong thư phòng tìm sách cho anh ấy, Cận Sở đi vào nhà bếp pha trà sữa. Chờ tôi lấy xong sách trở về, Tiết Định Ngạc đã thành công chạy trốn khỏi ma chưởng, Nguyên ca đang nâng cốc uống trà sữa. “Có hương trà, thế nhưng lại không đắng.” Nguyên ca nói, “Rất đặc biệt, nhóc làm như thế nào vậy?” Cận Sở cầm giấy bút, tinh tế viết cho anh ấy phương thức chế biến. Nguyên ca nhìn cậu ấy viết chữ, còn nói: “Chữ nhóc viết khá tốt, đã từng luyện qua thư pháp sao?” _____Trước đây có luyện qua. Cậu ấy nói. Tôi nhin không được hỏi: “Chữ ‘Phúc’ treo trong thư phòng là cậu viết sao?” _____Lúc mới lên sơ trung là viết, sau đó rất lâu cũng không có viết qua. Cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi, thần sắc rất bình tĩnh. Dưới ánh mắt bình tĩnh ấy, câu hỏi “Tại sao?” liền bị mắc nghẹn trong yết hầu. Tôi cũng không có hỏi lại. Nguyên ca chạy vào trong thư phòng xem chữ, kỳ thực tổng cộng chỉ có năm chữ “Cung  khoan tín mẫn huệ”, treo trên tường ở phía sau bàn học, lúc ngồi ở chỗ này đọc sách, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy. Tôi đã xem qua vô số lần, nhưng là xưa nay tôi chưa từng nghĩ tới là do cậu ấy viết. Tôi đột nhiên phát hiện, đối với quá khứ của cậu ấy tôi kỳ thực không biết gì cả. Sau khi Nguyên ca trở về, tôi và Cận Sở ngồi ở trên ghế sa lon mở quà Giáng sinh mà anh ấy tặng, là hai cái đồng hồ đeo tay giống nhau như đúc, kiểu dáng ngọn gàng, hào phóng, vừa có thể nói là đồ anh em, cũng có thể nói là đồ tình nhân. Tôi giúp Cận Sở mang vào, cậu ấy nhìn đồng hồ đeo tay một cái, hỏi tôi liệu chúng tôi chỉ đưa cho Nguyên ca một bình lá trà có phải khó coi lắm hay không. “Không biết.” Tôi an ủi cậu ấy, “Đối với anh ấy mà nói, thích mới là tốt nhất. Dầu gì Nguyên đán này chúng ta có thể mời anh ấy tới ăn cơm, mấy quyển đồng thoại cũng đưa thêm cho anh ấy.” Cận Sở liền mỉm cười. Nguyên ca đối với chúng tôi không chỉ kiêm chức lão bản, mà cũng chính là một người bạn. Còn có thể kèm theo một chút sùng bái vi diệu. Nói chuyện với anh ấy rất thoại mái. Chính là kiểu, không phải thì không phải, muốn chính là muốn, không muốn thì không muốn, yêu thích liền là yêu thích, chán ghét chính là chán ghét. Không cần khách khí, không cần vòng vo, đơn giản vừa nhìn là hiều ngay.