Ngày hôm đó, cuộc nói chuyện của hai người cuối cùng tan rã trong không vui, lúc tôi đi tới dọn cốc cà phê, Nguyên ca nửa người dựa trên ghế sa lon, trầm tư suy nghĩ, có lẽ lại thất thần rồi. Ly sữa bò nóng trước mặt hiện tại đương nhiên là đã nguội, thoạt nhìn không có động tới. Đó là do Cận Sở hâm nóng sơ qua cho anh ấy, Nguyên ca mở quán cà phê, nhưng chính mình xưa nay lại không uống cà phê, toàn là uống chút sữa bò, trà sữa hay ca cao nóng (Hot chocolate) các loại. Anh ấy nói điều này là bởi vì anh ấy không thích vị đắng, cho dù cà phê thêm nhiều hay ít đường đi nữa thì anh ấy vẫn thấy quá đắng. Nếu như vậy tại sao lúc trước không mở cửa hàng trà sữa? Tôi hỏi anh ấy. Bởi vì lúc đó không phát hiện cà phê đắng như vậy nha. Anh ấy trả lời như là chuyện đương nhiên. Tôi rón rén bưng đĩa nhỏ đến, thuận lợi đặt xuống bàn. Nguyên ca nhấc lên ánh mắt hẹp dài nhìn tôi liếc nhìn tôi một cái, chậm rì rì nói: “Cậu cũng lấy cái ly của anh đi đi.” Tôi nói: “Rất ngọt, Cận Sở cố ý bỏ thêm gấp đôi đường cho anh đó.” Nguyên ca không nói một lời nhìn tôi chằm chằm, tôi nhìn lại mấy chục giây liền thỏa hiệp: “Không muốn uống thì không uống đi.” Tôi giơ tay ra chuẩn bị lấy ly, anh ấy bỗng nhiên cười rộ lên, bưng ly sữa bò lên uống một hớp, nói: “Đúng là ngọt vô cùng.” Dừng một chút, còn nói: “Cậu và Tiểu Cận bây giờ là một đôi.” Anh ấy dùng chính là câu trần thuật, giọng điệu phi thường khẳng định. Tôi nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, tôi không xác định được anh ấy đối với loại chuyện này là thái độ gì. Đang lúc do dự anh ấy hướng tôi vung vung tay, ra hiệu tôi đi nhanh lên. Tôi bưng cốc cà phê đến nhà bếp rữa, trong lòng cảm thấy có thể anh ấy chính là yêu quái có ma thuật đọc được suy nghĩ. Tôi cho là chuyện này đến đây là chấm dứt, mà bất ngờ chính là, ngày hôm sau người thần bí lại tới nữa rồi. Lúc này anh ta không có đi dây dưa Nguyên ca, chỉ là gọi một ly cà phê, sau đó ngồi cạnh cửa sổ, đối diện với lap top của anh ta gõ gõ cạch cạch, lúc anh ta đến ngồi trong cửa hàng là vừa giữa trưa, không biết là đang làm những gì. Sau đó là ngày thứ ba, ngày thư tư, cơ hồ mỗi một ngày anh ta đều sẽ đến, có lúc là buổi sáng, có lúc là buổi chiều, tất cả cà phê trong cửa hàng đều bị anh ta uống cả rồi. Khoảng thời gian này trong cửa hàng liền khôi phục lại quạnh quẽ, mỗi ngày số lượng khách tới đây không nhiều, bưng cà phê cho khách xong, tôi và Cận Sở an vị ngồi sau quầy cùng nhau đọc sách, có lúc sẽ tán gẫu với nhau trên giấy. Những lúc không có khách tôi rất là rãnh rỗi, lúc trước Nguyên ca còn có thể bắt chúng tôi cùng anh ấy đánh bài tú lơ khơ, khoảng thời gian này đến bài tú lơ khơ cũng không thể câu nổi hứng thú của anh ấy. Tôi cảm thấy cả người anh ấy đều ểu oải, rũ rượi như là quả cà bị úng nước vậy. Người yêu cũ có uy lực tổn hại hình tượng thật lớn đi. Thời gian đi làm qua trôi qua rất nhanh, đến cuối tháng tám này, tôi và Cận Sở sẽ kết thúc công việc làm thêm này. Nguyên nhân là Nguyên ca đang nghiên cưu một loại đồ uống mới, hào hứng xem tôi là chuột bạch đưa tôi uống thử. Hương thơm của chất lỏng màu da cam trong cốc thủy tinh nghe lên có mùi trái cây nhàn nhạt, nếm thử thấy rất ngọt, giống như một loại nước hoa quả. Tôi cẩn thận nhấp một miếng, sau khi nghiêm chỉnh nếm xong, phát hiện hương vị rất tốt, đồng thời phản hồi cho Nguyên ca một đánh giá rất cao. Trên đường trở về, tôi và Cận Sở nắm tay nhau, dọc theo con đường nhỏ đi đến siêu thị mua thức ăn, khí trời hơi nóng, trên lưng tôi đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Về đến nhà, cậu ấy đi cho mèo ăn, tôi đem thức ăn cất vào tủ lạnh. Trong phòng có mở điều hòa, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất nóng. Tôi trì độn ý thức được, hình như có cái gì không đúng. Mặt của cậu thật đỏ. Cận Sở nói. Cậu ấy lo lắng đưa tay sờ sờ má tôi, ngón tay thật lạnh, đụng vào làm cho lòng người cảm thấy chập chờn. Tôi bắt được tay cậu ấy, đem cậu ấy ôm vào trong lòng, cúi đầu hôn môi và hai má của cậu ấy, bàn tay luồn vào trong vạt áo của cậu ấy, nhẹ nhàng vuốt phần da thịt hơi lạnh của cậu ấy. Thần sắc của cậu ấy có chút mê man, không thể hiểu rõ tôi đang làm cái gì. Cậu ấy cái gì cũng không hiểu. Tay của tôi thuận theo lưng quần của cậu ấy trượt đi vào, bị cậu ấy kinh hoảng nắm lấy. Lực đạo không lớn, rất dễ dàng thoát ra, mà tôi dừng động tác lại. Tôi cụp mắt nhìn về phía cậu ấy. Cậu ấy trợn to hai mắt, con ngươi trắng đen rõ ràng không nháy mắt lấy một cái, cùng tôi đối diện, một lát sau như là đã ý thức được cái gì, khẽ rũ lông mi xuống, vòng tay ôm trụ lấy cổ tôi, ngẩng đầu lên hôn tôi. Tôi ngậm lấy đôi môi của cậu ấy, ôm cậu ấy đi vào phòng ngủ, đặt cậu ấy ngồi ở trên giường, ngồi xổm giữa hai chân cậu ấy, nghiêm túc hôn cậu ấy. Cậu ấy nửa khép lại suy nghĩ, cùng tôi môi lưỡi quấn lấy nhau, hai má phảng phất nở rộ rực rỡ giống như hoa đào, lông mi dài hơi che lấp con mắt, ướt nhẹ chọc người thương. Thời điểm tôi cởi quần áo của cậu ấy, cậu ấy không có từ chối. Thân thể của cậu ấy nhỏ dài, trắng nõn, tựa như bông hoa bách hợp lặng yên tỏa ra trong đêm xuân vậy. Tôi nhẹ nhàng hôn lên mỗi một tấc cánh hoa. Cuối tháng tám, bầu trời buổi sáng khoác lên sắc xanh của biển cả. Cậu ấy say ngủ dưới ánh sáng ôn nhu của mặt trời, thần sắc điềm đạm mà dịu ngoan, khép lại đôi mi giống như cái quạt nhỏ xòe ra. Tôi kéo cái chăn mỏng lên, che lại bờ vai trắng nõn, gầy gò của cậu ấy, có cảm giác trong trái tim mình phình lên một loại cảm xúc ôn nhu, nóng bỏng nào đó mà đã lâu không gặp. Ở trong đầu của mình, tôi luôn nỗ lực ngụy biện rằng muốn cái chuyện không hợp với lẽ thường này sẽ chuyển biến với tốc độ từ từ, nhưng cuối cùng lại phát hiện việc này căn bản không thể nào thực hiện được. Nguyên bản tôi cho là chúng tôi sẽ từ từ đàm luận, suy nghĩ, trong mấy năm này sẽ chỉ dắt tay, hôn môi, sau đó ‘nước chảy thành sông’ sẽ đi tới bước cuối cùng, tôi chưa bao giờ hoài nghi chúng tôi có thề cùng nhau một đời, mà qua chuyện này, tôi phát hiện chính mình đối với cậu ấy, dục vọng chiếm hữu so với trong tưởng tượng càng mạnh hơn. Tôi rõ ràng có thể khống chế được nó, nhưng là tôi không có làm. Tôi mê luyến cậu ấy, muốn có được cậu ấy, bất kể là nụ cười nhàn nhạt, hay là sự trầm mặc mềm mại. Bất kể là đè nén thở dốc, hay vẫn là vì bị tay tôi mơn trớn mà thân thể run sợ, kinh ngạc. Tôi nghĩ tôi thật sự gặp quỷ rồi. Sau khi kỳ nghỉ hè kết thúc, chúng tôi lên lớp 12, vì là năm cuối cấp nên cuối tuần cũng bị bắt ở lại học bù, chỉ đến khi trăng lên mới có thể đi tới quán cà phê ngồi một chút. Tháng mười cũng đã qua được một phần, đi tới quán cà phê, lúc nhìn thấy người thần bí mang mũ đầu bếp, cùng Cận Sở ở trong nhà bếp làm điểm tâm, cằm tôi suýt nữa rớt xuống đập trúng mu bàn chân. Nguyên ca xem thường bộ dáng ‘đại kinh tiểu quái’ (chuyện bé xé ra to) của tôi, khinh bỉ nói: “Lợi dụng phế vật, có hiểu hay không?” Người thần bí bưng lên một bàn điểm tâm, vẻ mặt tươi cười tự giới thiệu: “Tôi gọi là Chu Sâm, là bạn trai trước kia và tương lai của Nguyên Cừu, rất hân hạnh được làm quen với mọi người.” Nguyên ca lườm một cái, ngay trước khi anh ấy bắt đầu phun tào tôi cướp lời: “Xin chào, em tên là Hà Ý, cậu ấy là Cận Sở. À thuận tiện…Nguyên ca tên gì cơ?” Nguyên ca sắc mặt tối sầm lại, Chu Sâm nói: “Em ấy không nói cho các cậu sao? Em ấy gọi là Nguyên Cừu.” Viên … Cầu? Nguyên ca giống như là xem thấu được suy nghĩ của tôi, cả giận nói: “Tên anh đây có nghĩa là mang thù hận đấy! Chứ không phải là quả bóng cao su!!!” Tôi chôn mặt lên vai Cận Sở, Ta đem mặt chôn ở Cận Sở trên vai, rất không tử tế mà cười đáp run lên. Cận Sở mím môi lộ ra một bên lúm đồng tiền. “Vẫn là Tiểu Cận tốt nhất.” Nguyên ca lộ ra vẻ tức giận nói, “Cái loại không biết nghe lời người lớn như cậu muốn làm cái gì hả? Nhất định là lúc trước anh đây bị trúng tà mới bị cái ý tưởng mua một tặng một của cậu mê hoặc.” “Đúng là nói mà không biết ngại. Tôi không chút khách khí phản kích lại, “Cũng không biết người nào già rồi mà lại không làm một người lớn đứng đắn, dĩ nhiên lại cho một đứa trẻ chưa thành niên uống mấy loại nước kỳ quái…” Cận sở cả mặt đỏ, nhào lên bưng kín miệng của tôi. “Đây không phải là cực kì tốt à” Nguyên ca cười hì hì nói, “Là ‘thực sắc, tính dã’, đây chính là chính cậu nói đó nha.” “Anh không sợ gây chết người sao?” Tôi đem Cận Sở ấn vào lồng ngực mình, động viên sờ sờ đầu. “Không thể nào đâu.” Nguyên ca nói, “Hai người các cậu nhìn ánh mắt của đối  phương xem, so với mật ong mà mẹ anh đây cất còn ngọt hơn, chỉ có tên thẳng nam Chu Sâm này là ra đa bị trục trặc nhìn không ra thôi. Hơn nữa anh cũng không có bỏ thuốc cậu, chỉ là cho một chút thành phần trợ hứng mà thôi… Mà nói mới nhớ, kết quả thế nào?”