Tiết tháo ở đâu?
Chương 100 : Vú nuôi ( 28 ) thịt
Chương 28: Vú nuôi (H)
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Hạ Như Yên ngủ trưa một giấc tỉnh dậy, trời nóng bức, nàng thật sự không muốn nhúc nhích một chút nào, nhưng mắt thấy phải đi đón con trai tan học rồi, nàng chỉ đành phải lười biếng đứng dậy thay quần áo.
"Yên nương, ta đã phái người đi đón An ca nhi rồi, bây giờ bên ngoài cực kỳ nóng bức, nàng đừng đi ra."
Tùng Ngọc bưng khay nho bước vào, đặt lên sập bên cạnh, nhặt một quả đưa đến bên miệng Hạ Như Yên, nữ nhân gắng gượng mở miệng thơm đàn hương ngậm vào, nhẹ nhàng cắn một cái, chất lỏng trong chua có ngọt lập tức tràn đầy khoang miệng, nàng nuốt một quả xong, lộ ra vẻ thỏa mãn. Tùng Ngọc nhìn nàng được nước trái cây nhuộm cho đôi môi càng thêm đỏ tươi, ánh mắt tối sầm lại, tự đút một quả vào trong miệng mình, lại nhổm người dậy đút vào miệng nàng.
"Ừm..."
Môi lưỡi hai người quấn quýt cùng với thịt quả, vị ngọt của nho khiến cho nụ hôn này cũng trở nên vô cùng ngọt ngào, Hạ Như Yên không nhịn được vươn tay ôm gáy Tùng Ngọc, mặc cho người đàn ông đẩy ngã nàng xuống giường.
Da thịt hơi lạnh của Tùng Ngọc vừa kề sát vào nàng, Hạ Như Yên lập tức thoải mái thở dài một tiếng, nàng chủ động duỗi chân quấn lấy eo người đàn ông, bàn tay ngọc dò vào vạt áo hắn vuốt lên vuốt xuống cơ ngực rắn chắc. tiểu nhân nhi chủ động như vậy, Tùng Ngọc làm sao còn nhịn được nữa chứ, hắn cũng bất chấp không cần cởi quần áo, vội vàng kéo quần lót ra, rút ra dương vật đã cứng rắn dựng thẳng từ lâu. Hạ Như Yên sợ nóng, lúc ngủ ngay cả quần lót cũng không mặc, trong váy hoàn toàn trần truồng, con sò ngọc đã ướt đẫm ẩm ướt từ lâu, đang khẽ mở khẽ khép đợi ăn dương vật lớn của người đàn ông.
Tùng Ngọc đỡ gậy thịt chọc hai cái vào miệng huyệt, hắn chỉ cảm thấy trong lối ngọc truyền đến sức hấp dẫn vô cùng, eo rắn chắc trầm xuống, phụt một tiếng đã đi vào được gần một nửa.
"A... To quá đi..."
Hạ Như Yên nũng nịu rên lên cắn lên hầu kết của hắn, đầu lưỡi di chuyển liếm qua liếm lại trên đó, người đàn ông này đút vào gần nửa đoạn, mép thịt mềm mại đầy đặn bao bọc thân dương vật thật chặt chẽ, mỗi một lần ra vào đều muốn mang thịt mềm bên trong đi ra ngoài thêm một chút, dâm dịch nhuộm dương vật của hắn ẩm ướt, khiến cho việc ra vào càng trở nên trôi chảy hơn nữa.
"Ừm a ~~ Sâu quá ~~"
Chân nàng càng mở ra rộng hơn, gậy thịt to lớn đã sắp đâm cả cây vào bên trong, hoa huyệt mềm mại bị căng đến mức hơi biến hình, nàng thấp giọng kêu lên, miệng nhỏ bên dưới lại co rụt co rụt lại mút đầu dương vật kia vào bên trong.
Tùng Ngọc thấy đã gần như ổn thỏa, cuối cùng không cần phải nhịn nữa, hung dữ làm huyệt nhỏ mất hồn này.
"A ~ quá, quá nhanh ~ Ừm ~~"
Hai đùi ngọc thon dài quắp lên eo người đàn ông, mông hẹp của người đàn ông càng di chuyển nhanh hơn nữa, giống như máy đóng cọc rút ra cắm vào mật huyệt cực kỳ nhanh, thịt mềm đầy đặn trơn trượt bị đâm chọc đến mức run lập cập, dâm dịch văng ra khắp nơi, khiến chỗ kết hợp của hai người bị nhuộm thành trắng nõn.
Mỗi lần người đàn ông đâm thẳng vào đều dùng tư thế hung hãn nhất, mỗi một lần rút ra lại dứt khoát như vậy, hắn dùng chỗ cứng rắn nhất xâm phạm vào nơi mềm mại nhất của nàng, khoái cảm cực hạn giống như dòng điện dâng lên từ xương cụt của Hạ Như Yên, gần như khiến nàng ngất đi, dương vật của hắn nóng như vậy, cứng như vậy, sắp khiến cho huyệt nhỏ của nàng bị đâm chọc đến nát ra rồi, cao trào giống như pháo hoa không ngừng tràn ra, khiến tinh thần nàng nổ ầm ầm không còn sót một mảnh nào.
Âm thanh da thịt quấn quýt và va chạm vào nhau trên giường, còn có tiếng nước chảy mờ ám, tập hợp thành một hình ảnh dâm mỹ, Tùng Ngọc hôn nàng yêu thương nàng, hận không thể nhập nàng vào trong lòng mình, huyệt nhỏ mềm mại ẩm ướt bao bọc dương vật của hắn thật chặt chẽ, quả thật giống như muốn hút hết cả hồn phách của hắn, hắn vừa làm nàng vừa khàn giọng kêu lên: "Yên nương, Yên nương, ta sắp bị nàng quyến rũ đến chết rồi, nàng nói xem nàng có phải là một yêu tinh hay không?"
Hai mắt Hạ Như Yên đẫm lệ nhìn hắn, miệng nhỏ phản bác theo bản năng: "Không phải... Không phải mà..."
"Nàng chính là yêu tinh." Tùng Ngọc đến gần liếm tai nàng, đột nhiên tăng tốc độ nhanh hơn, một lần nữa đẩy nàng lên đỉnh cao của tình dục.
Một lúc lâu sau, tình cảnh khiến người ta mặt đỏ tim đập này cuối cùng cũng kết thúc, hai người ôm chặt nằm bên nhau, hoa huyệt nhỏ của Hạ Như Yên còn đang co rút lại không tự chủ, nàng nhẹ giọng thở dốc, dư vị cao trào vẫn còn ở trong thân thể rất lâu sau vẫn chưa tan đi, Tùng Ngọc ôm nàng, chỉ cảm thấy vừa thơm vừa mềm, ngoại trừ thỏa mãn thân thể ra còn có thỏa mãn về tâm hồn, hắn cọ sát trên đỉnh đầu nữ tử, chỉ hận không thể cứ nằm mãi như vậy cho đến tận khi trời cùng đất tận, vĩnh viễn không muốn tách xa.
Một lát sau, Hạ Như Yên đẩy đẩy lồng ngực người đàn ông ra hiệu cho hắn, Tùng Ngọc lại dựa sát vào nàng vừa hôn vừa sờ một lúc nữa, mới nâng dương vật nửa cứng nhắc vẫn chưa thỏa mãn đứng dậy, đợi hai người sửa sang quần áo xong, tiểu Bình An cũng đã quay về.
Lúc ăn cơm Bình An có vẻ tâm sự nặng nề, Hạ Như Yên nhận ra sự khác thường của nhóc, thân thiết hỏi: "An ca nhi, sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Bình An lắc đầu một cái: "Không có gì, nương, con... Sau khi ăn xong con muốn nói với nương một số chuyện."
Hạ Như Yên gắp một miếng rau trộn ngó sen vào trong bát nhóc: "Được, trước tiên lấp đầy cái bụng đã."
Ăn cơm xong Bình An lập tức lôi kéo Hạ Như Yên đi về phía viện nhỏ, Tùng Ngọc biết thời thế không cùng đi, con trai muốn nói chuyện riêng với nương, dù sao hắn cũng không thể dán vào làm người ta chướng mắt được.
Quay về viện nhỏ, nét mặt Bình An trịnh trọng từ trước đến giờ chưa từng có, Hạ Như Yên nhìn nhóc dáng vẻ ông cụ non cảm thấy vô cùng đáng yêu, nhéo đôi má mềm mại phúng phính của nhóc cười nói: "An ca nhi muốn nói gì với nương nào?"
"Nương... Con, con muốn hỏi nương, con có ngoại tổ không?" Bình An bình tĩnh nhìn Hạ Như Yên.
Hạ Như Yên cảm thấy có chút kỳ lạ: "Tại sao đột nhiên lại hỏi đến chuyện này? Đương nhiên là con có ngoại tổ rồi."
"Vậy bọn họ ở đâu?" Bình An nắm tay nàng hỏi.
Hạ Như Yên thở dài sờ sờ đầu nhóc nói: "Trước đây nương không nói với con, thật ra khi còn nhỏ nương bị mất tích, được nội tổ phụ phụ nội tổ mẫu con nhặt được, sau đó cùng cha con lớn lên, thành thân, sau đó sinh ra con."
Đây là lần đầu tiên Bình An nghe thấy Hạ Như Yên nói với nhóc những chuyện này, rất kinh ngạc, nhóc lại gấp gáp hỏi: "Vậy nương bị mất tích năm mấy tuổi? Trước đây có huynh muội gì không?"
"Có lẽ là năm bốn tuổi đi, nương cũng không nhớ rõ lắm, là nộ tổ con quyết định tuổi tác cho nương." Hạ Như Yên bắt đầu nhớ lại nội dung cốt truyện: "Trước đây hình như nương có một đại huynh."
Nghe thấy tất cả thông tin đều ăn khớp với những gì Hạ Chí Thành nói với nhóc, nhịp tim Bình An đập càng nhanh hơn, nhóc nuốt nước bọt, hỏi một câu cuối cùng: "Nương, nương có nhớ ca ca và cha nương của người tên là gì không?"
Hạ Như Yên cười lắc đầu: "Nương không nhớ được cha nương, có điều hình như đại huynh tên là Hạ Chí Thành... A đúng rồi, ngoại tổ phụ của con, có thể là thầy thuốc chuyên đi cứu mạng người khác đấy."
Con ngươi của Bình An hơi phóng to ra, đúng rồi, toàn bộ đều đúng hết rồi, tay nhỏ bé của nhóc bắt đầu run lên, nhìn Hạ Như Yên há miệng thở dốc, giọng nói kích động nói: "Nương, có thể, có thể là con tìm thấy cữu cữu* rồi."
*cậu, anh trai của mẹ
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
11 chương
69 chương
37 chương







