Thiên tiên
Chương 36 : cân tài cân sức ( ii )
Sau khi thấy được vị lão giả phất tay báo hiệu trận đấu bắt đầu, Triệu Ngọc Nhi liền giải tỏa huyết khí bên trong cơ thể mình, huyết khí của Triệu Ngọc Nhi bao phủ cả một vùng trời, tuy so với hai cặp đấu trước đây dường như có phần kém đi đôi chút, thế nhưng nếu chỉ dựa vào huyết khí tỏa ra mà đánh giá thực lực một người thì quá sai lầm. Nhìn thấy đối phương bắt đầu hành động, chân phải Lôi Mạnh lùi về phía sau tạo thế, tay hắn bắt đầu thi triển bắt ấn, phía dưới sàn đấu liền xuất hiện những tòa thạch phong mọc lên xung quanh hắn.
Dường như chứng kiến những trận đấu vừa qua, Lôi Mạnh hắn đã học được không ít kinh nghiệm, hắn muốn đề phòng trường hợp xấu đối phương sử dụng hậu chiêu, hoặc đột nhiên sử dụng đòn quyết định khiến hắn trở tay không kịp. Về phía Triệu Ngọc Nhi, nàng vẫn đứng yên tại đó, bạch y vẫn bay phất phơ trong gió, vẫn bình tĩnh, không hề manh động, quan sát đối phương thật kĩ, dường như đang muốn tìm kiếm điểm yếu để công kích. Sau một hồi quan sát, Triệu Ngọc Nhi bắt đầu điều động linh khí, những luồng linh khí chảy dọc trên cơ thể nàng, dưới chân liền xuất hiện một vòng xoáy nước bao bọc lấy toàn bộ cơ thể nàng.
Thoáng chốc, Triệu Ngọc Nhi liền đưa tay phải ra, lòng bàn tay nàng hướng lên phía trên, vòng xoáy nước đang bao bọc lấy toàn bộ cơ thể nàng liền tập trung tất cả hướng về phía lòng bàn tay Triệu Ngọc Nhi. Chỉ trong chốc lát, phía trên bàn tay phải Triệu Ngọc Nhi liền xuất hiện thủy cầu, thủy cầu ấy tỏa ra linh khí cùng huyết khí nồng đậm, dường như bên trong thủy cầu ấy là toàn bộ tinh hoa mà Triệu Ngọc Nhi đã bỏ ra tạo thành. Nhìn thấy thủy cầu mà Triệu Ngọc Nhi tạo ra chứa lực lượng cực kì to lớn, sắc mặt Lôi Mạnh trở nên nghiêm nghị, hết sức tập trung vào đối thủ trước mắt, phía hai tay của hắn, đã được phủ thêm một lớp thạch, nhằm tăng thêm sức chịu đựng khi giao chiến.
Cả toàn trường lại chìm trong yên lặng một lần nữa, ai nấy đều tập trung vào hai người Triệu Ngọc Nhi và Lôi Mạnh đang đứng trên sàn đấu, không một ai dám khẳng định người nào sẽ giành chiến thắng, trải qua hai trận vừa rồi, kết quả đều khiến bọn họ rất bất ngờ, đặc biệt là trận đấu giữa Huyền Diệu và Phùng Thạch. Không phải Phùng Thạch yếu, mà là do Huyền Diệu che giấu thực lực quá sâu, khiến Phùng Thạch khinh thường dẫn đến không cảnh giác và bị Huyền Diệu đánh bại, mặc dù trận đấu kết thúc phần thắng nghiêng về Huyền Diệu, nhưng vẫn không một ai có thể nhìn ra được thực lực của Huyền Diệu sâu ra sao.
Trở lại trận đấu hiện tại, sau khi tạo ra thủy cầu trong tay, Triệu Ngọc Nhi liền hướng thẳng thủy cầu, nện thẳng xuống sàn, nhìn thấy hành động của Triệu Ngọc Nhi, Lôi Mạnh và những người đang chứng kiến không khỏi giật mình, cảm thấy khó hiểu. Chưa kịp tiêu hóa hết hành động khó hiểu từ Triệu Ngọc Nhi, phía trên sàn đấu liền hiện ra một vòng sáng lam sắc bao bọc cả sàn đấu, chứng kiến chuyện này, Lôi Mạnh liền thủ thế, bắt đầu điều động linh khí để phòng ngự. Thế nhưng vòng sáng chỉ lóe sáng một lúc rồi biến mất, không một ai biết chuyện gì đang xảy ra, tất cả mọi người còn đang khó hiểu thì Triệu Ngọc Nhi chân bước về phía trước, thoáng cái, chỉ một bước đã tiến gần đến vị trí của Lôi Mạnh.
Lôi Mạnh và tất cả mọi người trở nên hoa cả mắt, bọn hắn không ngờ, chỉ một bước mà Triệu Ngọc Nhi đã có thể tiến gần, áp sát Lôi Mạnh, bọn hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ hành động vừa rồi của Triệu Ngọc Nhi mà bọn họ cho rằng vô lý đều là có chủ định hết sao. Đang còn trong bàn hoàn, Lôi Mạnh liền lấy lại tinh thần, hắn vung một quyền, hướng thẳng về phía Triệu Ngọc Nhi, một quyền này tuy không chứa nhiều linh khí cùng huyết khí, nhưng uy lực của nó cũng không hề yếu, nếu là một người bình thường, liền có thể trở thành phế nhân. Nhìn thấy một quyền Lôi Mạnh hướng thẳng về phía mình, Triệu Ngọc Nhi vẫn không hề tránh né, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, mắt thấy Triệu Ngọc Nhi không tránh né một quyền của mình, Lôi Mạnh liền cười lạnh, thầm nghĩ là vì mình ra đòn quá nhanh, Triệu Ngọc Nhi nàng liền không thích ứng kịp nên không tránh né được.
Oành, một quyền của Lôi Mạnh đánh thẳng vào cơ thể Triệu Ngọc Nhi, nụ cười trên gương mặt của Lôi Mạnh liền biến mất, thay vào đó là trở nên biến sắc, kinh sợ. Hắn biến sắc, kinh sợ là không phải vì một quyền của mình đánh trúng Triệu Ngọc Nhi, nói đúng hơn là đánh xuyên thẳng qua cơ thể nàng, dường như cơ thể nàng được làm bằng nước vậy, một quyền của hắn cứ thế mà xuyên thẳng qua, không thể rút ra được. Tất cả mọi người đứng dưới quan sát nhìn thấy tình cảnh như thế, biểu cảm không khác với Lôi Mạnh phía trên sàn đấu là mấy, bọn hắn nhìn xung quanh, tìm kiếm mọi vị trí trên sàn đấu, muốn tìm xem Triệu Ngọc Nhi nàng đang ở đâu.
Trong lúc mọi người đang tìm kiếm khắp nơi trên sàn đấu, một cột nước từ dưới sàn xuất hiện phía sau Lôi Mạnh, cột nước ấy dần từ từ hình thành thành một bóng người, người đó không ai khác chính là Triệu Ngọc Nhi. Triệu Ngọc Nhi liền giơ tay phải lên, đánh thẳng một chưởng hướng thẳng về phía lưng Lôi Mạnh, Lôi Mạnh dường như cảm nhận được khí tức Triệu Ngọc Nhi từ phía sau, liền điều động linh khí phòng hộ. Oành, một chưởng của Triệu Ngọc Nhi liền va chạm với linh khí phòng hộ của Lôi Mạnh tạo ra tiếng nổ lớn, khiến Lôi Mạnh nhận phải áp lực, liền lùi thẳng về phía sau mười mấy bước.
Không dừng lại ở đó, Triệu Ngọc Nhi liền tiến về phía trước, thoáng cái, áp sát vị trí Lôi Mạnh, đánh tiếp một chưởng về phía ngực Lôi Mạnh, thế nhưng lần này, Lôi Mạnh hắn đã chuẩn bị kĩ lưỡng, đã kịp đề phòng, hắn giương hai được phủ lớp thạch lên chắn. Oành, hai bên lại tiếp tục va chạm, Triệu Ngọc Nhi nhìn thấy đòn đánh của mình bị ngăn cản, liền không hề nao núng, ép lực về hướng tay đẩy Lôi Mạnh ra, giơ chân phải hướng thẳng về phía Lôi Mạnh vung một cước. Bị lực ép từ Triệu Ngọc Nhi đẩy lùi một bước, Lôi Mạnh chưa kịp bừng tỉnh liền nhìn thấy một cước Triệu Ngọc Nhi hướng đến, hắn liền nhanh đưa tay trái hướng đỡ một cước từ Triệu Ngọc Nhi.
Triệu Ngọc Nhi dường như không muốn dừng lại, nàng lợi dụng tay trái được phủ lớp thạch của Lôi Mạnh, chân phải dùng sức đạp thẳng lên tay trái Lôi Mạnh để lấy đà phóng lên phía trên hắn. Tận dụng lợi thế ở phía trên, Triệu Ngọc Nhi điều động linh khí, liên tục vung chưởng hướng thẳng Lôi Mạnh đứng phía dưới, Lôi Mạnh hắn dường như chỉ dựa vào thổ hệ của mình không thể chống cự lại từng đợt chưởng chứa đầy uy lực từ Triệu Ngọc Nhi, hắn liền điều động linh khí phòng hộ thêm một lần nữa, tay phải bắt ấn. Từ phía dưới sàn đấu, liền xuất hiện cột thạch mọc lên, hướng thẳng về phía Triệu Ngọc Nhi mà lao đến, nhìn thấy Lôi Mạnh phản công, tay trái Triệu Ngọc Nhi liền đánh thẳng một chưởng, hướng thẳng về phía cột thạch đang lao thẳng về phía mình để ngăn cản, ngón trỏ và ngón giữa tay phải tạo thành chữ Nhất, hướng về phía Lôi Mạnh, quẹt ngang. Một đường bán nguyệt được tạo bằng nước bay thẳng về phía Lôi Mạnh, nhìn thấy đường bán nguyệt, Lôi Mạnh liền biến sắc, liền điều động linh khí nhiều hơn, nhằm gia tăng lớp phòng ngự cho mình.
Oành, oành oành, từng đợt tiếng nổ phát ra, khiến cả khu vực thi đấu bị nhấn chìm trong khói bụi, từng đợt gió từ va chạm vừa rồi phát ra, khiến tất cả mọi người đứng xem không khỏi lấy tay che mặt. Những người đang đứng xem chưa kịp lấy lại tầm nhìn, liền từng tiếng va chạm phát ra từ trong khói bụi dưới sàn đấu, dường như cả hai bên đều không vì chuyện này mà để tâm, vẫn tiếp tục trận chiến của mình. Oành, một tiếng nổ lớn phát ra dưới sàn đấu, áp lực từ nó bộc phát so với những đợt va chạm vừa rồi mạnh hơn nhiều, khiến tất cả những người đang quan sát không khỏi phải lùi lại vài bước, ai nấy đều không biết chuyện gì đang xảy ra phía dưới.
Một lát sau, khói bụi dần tan đi, tầm nhìn mọi người dần lấy lại được, có thể nhìn thấy được bóng dán của hai người phía dưới sàn đấu, tại phía dưới sàn đấu, hai hình bóng người vẫn liên tục va chạm lẫn nhau, dường như một người đang liên tục tấn công, một người thì liên tục phòng ngự, lùi về phía sau, thỉnh thoảng lại ra đòn phản công lại với đối phương, thế nhưng có vẻ như không hề có tác dụng gì mấy. Thoáng cái, bóng dán của người tấn công bị trúng một đòn, xuyên thẳng qua cơ thể liền hóa thành những giọt nước, liền sau đó, xuất hiện phía sau người kia, vung thẳng một chưởng đánh thẳng về phía lưng hắn, dường như không kịp phản ứng kịp, hắn liền bị trúng một đòn cực mạnh, bay thẳng về phía sau, hướng thẳng đến sát mép sàn đấu.
Khói bụi tan mất, tầm nhìn mọi người trở nên rõ ràng hơn, bọn họ đều nhận ra hình bóng người vừa bị trúng đòn liền không ai khác chính là Lôi Mạnh, người còn lại chính là Triệu Ngọc Nhi. Trải qua liên tục va chạm, dường như Triệu Ngọc Nhi cuối cùng cũng đánh trúng Lôi Mạnh, tuy nhiên một chưởng này lại không chứa nhiều uy lực, đa phần đều là dùng sức đánh ra. Về phía Lôi Mạnh, hắn thấy mình sắp rơi xuống sàn đấu, tay liền vỗ xuống sàn, tạo lực đẩy giúp cơ thể hắn bật ngược trở lên, thế nhưng chưa kịp định tâm lại, mắt liền thấy Triệu Ngọc Nhi hưởng thẳng về phía mình vung chưởng. Lôi Mạnh hắn phản xạ, liền đánh thẳng một quyền về phía Triệu Ngọc Nhi đối chiến, cả hai bên va chạm, linh khí từ hai bên không ngừng tuông ra, huyết khí phóng thẳng lên trời, luồng linh khí lam sắc không ngừng xoay chuyển bên ngoài cơ thể Triệu Ngọc Nhi, dường như tạo ra một lớp chắn tấn công. Lôi Mạnh hắn cũng không hề thua kém, từng đợt linh khí tông sắc luân chuyển xung quanh cơ thể hắn, cũng tạo ra một lớp chắn linh khí từ một quyền của mình, giúp hắn chống trả lại đòn tấn công từ Triệu Ngọc Nhi.
Cả hai bên giằng co với nhau liên tục, không ai muốn thua ai, Triệu Ngọc Nhi nàng đưa ngón cái tay trái hướng về phía miệng mình, cắn một phát, xuất ra huyết dịch, liền hướng thẳng về phía mu bàn tay phải viết cái gì đó, sau đó tay trái bắt ấn, miệng đọc khẩu quyết. Một vòng sáng phía trên mu bàn tay phải xuất hiện, khiến huyết khí cùng lực lượng của Triệu Ngọc Nhi gia tăng cực kì mạnh, khiến Lôi Mạnh phải lùi về phía sau liên tục, chỉ còn cách chừng một bước nữa là rơi xuống sàn đấu. Mắt nhìn thấy mình đang gần với chiến thắng, tay phải Triệu Ngọc Nhi đang vung chưởng đối kháng liền xoắn một vòng, nàng hét to.
-"Phá cho ta."
Trên sàn đấu phát ra ánh sáng lam sắc, khiến tất cả mọi người đang chứng kiến không khỏi chói mắt lấy tay che lại, ai nấy đều cảm nhận được ánh sáng lam sắc này không những chói mắt, mà còn mang theo một lực lượng cực kì bá đạo, khiến những kẻ có tu vi yếu hơn không khỏi rét lạnh người. Sắc mặt Lôi Mạnh ngày càng tệ hơn, lưng ướt đẫm cả mồ hôi, thế nhưng hắn vẫn kiên cường chống cự, không hề từ bỏ dù chỉ một phút giây nào, hắn liên tục điều động linh khí không ngừng để chống lại uy áp từ Triệu Ngọc Nhi.
Oành, sau một hồi giằng co giữa hai bên, một tiếng nổ phát ra, khiến cả khu vực thi đấu một lần nữa lại chìm trong khói bụi, áp lực từ vụ nổ này so với lần trước còn mạnh hơn, khiến những tán cây xung quanh không ngừng bị lây chuyển. Đám người đang đứng xem cũng không khỏi chịu áp lực từ vụ nổ, bọn họ liền điều động linh khí phòng hộ, mắt không ngừng hướng xuống sàn đấu theo dõi diễn biến trận đấu, không một ai dám lên tiếng khẳng định kết quả thế nào, thế nhưng trong lòng bọn hắn đã thầm chắc chắn người chiến thắng là người nào rồi. Nếu có theo dõi xuyên suốt trận đấu này, thì đến cả một kẻ ngu cũng biết ai sẽ là người giành chiến thắng, mặc dù hai bên giao phong nhau liên tục, khiến người xem cảm giác thấy hai người ngang tay nhau, thế nhưng nếu quan sát thật kĩ, thì sẽ biết thực ra, đây là trận đấu một chiều. Và người cầm lái hướng trận đấu tùy theo ý mình, tạo ra sự một chiều ấy không ai khác chính là Triệu Ngọc Nhi.
Truyện khác cùng thể loại
250 chương
214 chương
501 chương
3611 chương
1274 chương
131 chương





