Thiên tiên
Chương 32 : Khiêu chiến tam chiến bảng ( ii
Cuối cùng, cái ngày này cũng đến, ngày mà Trần Thanh hắn đã mong chờ suốt một tháng qua, Trần Thanh hắn hiện tại đang đứng trước những cổ thụ to lớn phía sau tòa phong, hít một hơi thật sâu, một chân lùi về phía sau, hai tay giương lên thủ thế, hai mắt nhắm lại, tập trung khống chế linh khí bên trong cơ thể tụ lại thành một, sau đó phân tán ra khắp vị trí trên cơ thể mình. Giờ đây, các giác quan của Trần Thanh đã được gia tăng độ linh hoạt hơn trước, hắn dường như có thể nghe được những luồng gió thổi ngang qua tai mình, có thể cảm nhận được những dòng linh khí mỏng manh xuất hiện xung quanh hắn.
Tầm một lúc sau, Trần Thanh mở hai mắt ra, ánh mắt hắn trở nên sắt bén hơn như bình thường, cơ thể hắn phát ra một luồng khí uy áp, thoáng cái, Trần Thanh biến mất, xuất hiện sát bên một cổ thụ to lớn, tay trái đánh thẳng một chưởng vào thân cổ thụ. Không dừng lại ở đó, tay phải Trần Thanh siết chặt, đánh thẳng một quyền vào thân cổ thụ, thân cổ thụ do chịu phải áp lực hai đòn đánh liên tục từ Trần Thanh trở nên rung lây, các tán cây phía trên không khỏi lây chuyển mạnh. Trần Thanh rút hai tay lại, quan sát vị trí mà mình ra đòn không khỏi vui mừng kinh hỉ, tuy lực ra đòn của hắn vẫn không thể nào đốn ngã được những gốc cổ thụ này, thế nhưng trên thân cây, vẫn còn in sâu một chưởng và một quyền của hắn.
Đối với Trần Thanh thì như thế này đã là vượt ngoài sự mong đợi rồi, nếu là cách đây vài tháng, hoặc thậm chí là một năm trước, thì hắn còn chưa có đánh vỡ lớp vỏ bên ngoài của cổ thụ nữa huống chi là đốn ngã. Tuy nói hấp thụ được linh khí, bắt đầu tu luyện, cơ thể sẽ vững chắc và mạnh hơn những người bình thường gấp nhiều lần, điều đó chỉ đúng khi đối với những người có tư chất tốt, với Trần Thanh thì lại khác, một kẻ tư chất thuộc loại cực kỳ kém cỏi như hắn, thì hấp thụ linh khí cũng chỉ khiến cơ thể khỏe mạnh hơn một người bình thường một chút mà thôi.
Đang mải đắm chìm bên trong thành quả mà suốt một năm qua mình cố gắng có được, Kỳ Thanh Vũ từ phía sau tiến đến, vỗ vai Trần Thanh nói.
-"Này, làm gì mà thất thần vậy?"
-"Hả, à không có gì cả." Trần Thanh giật mình, quay lại thì thấy Kỳ Thanh Vũ, liền đáp.
-"Hồi nãy ta nghe có tiếng động lớn phát ra từ nơi này, có chuyện gì xảy ra ở đây thế?" Kỳ Thanh Vũ vừa ngáp dài nói.
-"À chuyện đó-- thực ra cũng không có gì cả, chẳng qua là do ta đang luyện tập tí." Trần Thanh gãi đầu nói.
-"Ồ, kết quả thế nào?"
-"Tạm ổn, không phụ sự cố gắng suốt một năm qua." Trần Thanh mỉm cười nói.
-"Muốn thử chút không?" Kỳ Thanh Vũ vẫn lộ ra vẻ chán chường nói.
-"Sao? Thử cái gì?" Trần Thanh ngơ ngác đáp.
-"Thử đánh với ta một trận, để ta xem ngươi tiến bộ như thế nào."
-"Đánh với sư huynh? Đùa, sư huynh đã bước vào Luyện Khí Tầng Ba rồi, còn ta chỉ mới khai thông thành công kinh mạch đầu tiên trong đợt khai thông kinh mạch lần thứ hai thôi, sao mà đánh lại." Trần Thanh phất tay từ chối.
-"Không đánh thử sao mà biết, lên nào." Kỳ Thanh Vũ lùi ra phía sau, tạo khoảng cách với Trần Thanh nói.
Trần Thanh nhìn thấy hành động của Kỳ Thanh Vũ không khỏi thở dài, hắn biết nếu như mình không đánh với vị sư huynh này thì vị sư huynh này sẽ không chịu bỏ qua, thế nên liền lùi về phía sau giữ khoảng cách với Kỳ Thanh Vũ. Hai người đứng đối diện nhau, bầu không khí xung quanh trở nên im lặng đến lạ thường, dường như có thể nghe được tiếng lá cây rung chuyển, Trần Thanh nhắm mắt lại hít thật sâu vào, giữ bản thân mình trở nên bình tĩnh, hắn mở mắt ra, ánh mắt hắn trở nên sắt lạnh hơn, luồng sát khí cùng luồng khí uy áp từ cơ thể hắn phát ra cực kì nồng đậm, khiến người khác phải cảm thấy rét lạnh.
-"Chuẩn bị xong chưa?" Kỳ Thanh Vũ nói.
-"Rồi."
Vừa dứt lời, Kỳ Thanh Vũ biến mất, xuất hiện ngay phía bên phải Trần Thanh, liền vung một cú đá thẳng vào bên mạn hông hắn, choáng ngộp trước tốc độ của Kỳ Thanh Vũ, Trần Thanh chỉ có thể vận chuyển linh khí để phòng ngự trước đòn tấn công của vị sư huynh mình. Tuy được linh khí phòng hộ, thế nhưng do Trần Thanh hắn trúng đòn trực tiếp, cộng thêm sự chênh lệch cảnh giới giữa hai người, Trần Thanh liền bay thẳng về phía sau, Kỳ Thanh Vũ nhìn thấy Trần Thanh bị trúng đòn, liền tận dụng thời cơ, sử dụng Phi Miểu Vân Bộ, gia tăng tốc độ của mình, phóng thẳng về phía Trần Thanh.
Trần Thanh nhìn thấy Kỳ Thanh Vũ đang phóng thẳng về phía mình, quay đầu nhìn về phía sau thấy có một cổ thụ, liền xoay người, tận dụng lực đẩy từ đòn tấn công của Kỳ Thanh Vũ, liền đạp thẳng vào thân cổ thụ, phóng thẳng qua người Kỳ Thanh Vũ để tránh né. Đồng thời tay phải siết chặt lại, sử dụng Tụ Khí Quyền, đánh thẳng về phía lưng Kỳ Thanh Vũ, Kỳ Thanh Vũ có hơi bất ngờ trước sự linh động của Trần Thanh, hắn không hề nghĩ rằng Trần Thanh lợi dụng áp lực từ đòn đánh của mình để lùi về phía sau, tạo khoảng cách với hắn và sử dụng thân cây để làm bàn đạp nhằm gia tăng thêm tốc độ tránh né mình và đồng thời thi triển đòn tấn công.
Chứng kiến sự linh hoạt của Trần Thanh, Kỳ Thanh Vũ không nghĩ là Trần Thanh hắn lại có kinh nghiệm chiến đấu đến thế, hắn nhận ra rằng cảnh giới hai bên chênh lệch cực kì lớn, vì thế muốn lợi dụng ngoại cảnh, để tạo lợi thế cho mình. Nếu đổi lại là một người khác, một người mới thì có lẽ sẽ choáng ngợp, mất bình tĩnh trước những gì mà Trần Thanh thể hiện, thế nhưng đối thủ của Trần Thanh lần này lại là Kỳ Thanh Vũ, một kẻ tuy không tính là người lâu năm, nhưng ít ra vẫn có kinh nghiệm thực chiến, đủ để đối phó với những tình huống như thế này.
Tụ Khí Quyền của Trần Thanh gần như chỉ cách Kỳ Thanh Vũ rất gần, có thể nói không đến nửa gan tay liền trúng vào lưng Kỳ Thanh Vũ, nhìn thấy đòn tấn công của mình tiến sát Kỳ Thanh Vũ, với khoảng cách như thế này, Trần Thanh dám chắc Kỳ Thanh Vũ sẽ không thể nào tránh né được, hắn giương lên một nụ cười đầy tự tin. Thế nhưng sự thật luôn phủ phàn với con người ta, tay trái Kỳ Thanh Vũ để phía dưới ngực, bắt ấn, thoáng chốc, Kỳ Thanh Vũ biến mất khỏi vị trí, Tụ Khí Quyền của Trần Thanh đánh thẳng xuống mặt đất, va chạm giữa nội khí đòn tấn công và mặt đất tạo ra một vụ tiếng nổ lớn, chấn động khiến mọi thứ xung quanh chịu phải áp lực tác động, những tán cây không ngừng rung chuyển mạnh, bụi bay mịt mù khắp nơi.
Một lúc sau, khói bụi mới dần tan đi, Trần Thanh thở hổn hển, ngồi bẹp xuống đất, hai tay chống ra phía sau để tạo thế dựa, đầu nhìn dáo dát xung quanh tìm kiếm Kỳ Thanh Vũ, hắn nhìn về phía vị trí cũ lúc giao tranh, mới phát hiện thấy Kỳ Thanh Vũ đang đứng đó vẫy tay chào hắn. Nhìn thấy Trần Thanh hết sức lực, Kỳ Thanh Vũ không khỏi cười khổ tiến đến, hắn nói.
-"Này, cần gì phải ra tay hết sức như thế chứ, ngươi muốn giết ta à?"
-"Làm gì đến mức đó." Trần Thanh cười ngượng đáp.
-"Cái gì mà không đến mức đó, ngươi nhìn xem trước mặt ngươi là cái gì." Kỳ Thanh Vũ hất đầu nói.
Trần Thanh nhìn về phía trước, ngay tại vị trí mà mình đã sử dụng Tụ Khí Quyền để đánh xuống đã lún sâu xuống một chút, hắn kinh ngạc, không ngờ là mình sử dụng hết toàn bộ linh khí trong cơ thể, chuyển hóa nó thành vòng xoáy xoắn ốc để bao bộc lấy tay, nhằm gia tăng thêm lực ra đòn. Cách thức vận chuyển này, là do cách đây vài ngày, Trần Thanh hắn trong lúc tắm, nhìn thấy dòng nước xoáy bên trong lu nước, liền suy nghĩ đến, muốn đem ra thử, nhưng chưa có cơ hội, hôm nay liền có cơ hội đối kháng với Kỳ Thanh Vũ nên hắn liền đem ra thử, không ngờ là mạnh đến như thế.
-"Tự hào cái gì mà tự hào, may mà ta có chuẩn bị trước, bằng không thì nằm ở đó rồi." Nhìn thấy biểu hiện của Trần Thanh, Kỳ Thanh Vũ cóc đầu hắn, lạnh nhạt nói.
-"À phải rồi sư huynh, hồi nãy sao sư huynh lại đột nhiên biến mất vậy, xét tu vi của sư huynh, với khoảng cách như thế thì không thể nào tránh khỏi được." Trần Thanh ôm đầu hỏi.
-"À, là nhờ thứ này, đây là Thuấn Di Phù, thứ này, giúp người ta có thể thuấn di đến một khoảng cách nhất định." Kỳ Thanh Vũ lấy một thanh chủy thủ được gắn một tấm phù ra nói.
-"Lợi hại như vậy sao? Thế nếu dùng thứ này trong khiêu chiến chẳng phải vô đối rồi sao?" Trần Thanh kinh ngạc nói.
-"Không đến mức đó, bởi vì ngươi chưa tiến vào Luyện Khí, thế nên chưa thể cảm nhận được khí tức của người khác mới không thể phát hiện được người sử dụng Thuấn Di Phù ở vị trí nào, chứ nếu như ngươi đã bước vào Luyện Khí rồi thì chuyện này dễ như ăn cơm." Kỳ Thanh Vũ ngáp dài đáp.
-"Lấy phục dụng để hồi phục lại linh khí đi, chuẩn bị đi ký danh tham gia khiêu chiếu Tam Chiến Bảng." Kỳ Thanh Vũ quăng một viên Bồi Nguyên Đan cho Trần Thanh liền nói.
-"Ồ, là Bồi Nguyên Đan, ra sư huynh giàu đến thế." Trần Thanh kinh ngạc nói.
Kỳ Thanh Vũ không nói gì, chỉ mỉm cười liền phất tay chào tạm biệt Trần Thanh, nhận lấy Bồi Nguyên Đan của Kỳ Thanh Vũ, Trần Thanh liền nhanh chóng nuốt vào phục dụng, hắn muốn nhanh hồi phục lại lượng linh khí mình đã mất để nhanh chóng đi ký danh. Nửa canh giờ trôi qua, Trần Thanh cuối cùng cũng hồi phục lại lượng linh khí mà mình đã mất khi giao chiến với Kỳ Thanh Vũ, hắn không ngờ Bồi Nguyên Đan lại lợi hại đến như thế, không những giúp hắn hồi phục lại như lúc đầu mà còn giúp hắn tiến thẳng đến Nhâm Mạch, kinh mạch thứ hai trong Kỳ Kinh Bát Mạch. Gần như hắn chỉ còn cách nửa bước nữa là có thể khai thông thành công Nhâm Mạch, cảm nhận được luồng linh khí bên trong cơ thể mình dồi dào, Trần Thanh vui sướng, nếu là tình trạng lúc đầu, thì hắn khó có thể nắm chắc được cơ hội tiến qua vòng loại, thế nhưng bây giờ, nhờ có Bồi Nguyên Đan trợ giúp, hắn tin chắc mình sẽ có được cơ hội vượt qua vòng loại và có tư cách khiêu chiến Nhân Bảng.
Trần Thanh liền đứng dậy, đi vào tòa phong thay một bộ y phục khác, nhanh chân tiến thẳng đến võ trường, khu vực dành để ký danh, trên đường đi đến võ trường, hắn nhìn thấy rất nhiều đệ tử ngoại môn cũng cùng một hướng với mình không khỏi kinh ngạc, hắn cứ tưởng rằng chỉ có mỗi mình hắn cùng Kỳ Thanh Vũ là dậy sớm để đi đến ký danh để đỡ phải chen lấn thế nhưng không ngờ lại có nhiều người lại có cùng suy nghĩ với hắn như vậy. Trần Thanh lắc đầu, dẹp hết suy nghĩ vẩn vơ, liền nhanh chân chạy thẳng một mạch đến khu võ trường, bước vào bên trong, Trần Thanh chấn động không thôi, một phần do hắn không ngờ là nơi này lại to lớn và có nhiều sàn thi đấu đến như thế, phần còn lại là do lượng người ở đây phải nói là như một khu rừng vậy, đông cực kỳ.
Trần Thanh phải rất cực khổ mới có thể từ dòng người này chen lấn đến chỗ bàn ký danh khiêu chiến, hắn bước vào xếp hàng như bao đệ tử ngoại môn khác, trong lúc chờ đợi đến lượt mình, Trần Thanh nhìn xung quanh tìm xem có ai quen mặt không. Thế nhưng, do người đến quá đông, Trần Thanh hắn không thể nào dò xét được, hắn thầm nghĩ, phải chi hắn tiến vào Luyện Khí Tầng Một, thì hắn có thể dựa vào khí tức của người quen mà tìm. Đang trong lúc suy nghĩ, thì một người từ bàn ký danh lên tiếng.
-"Này, tên kia, đến lượt ngươi sao không tiến lên?"
-"À, vâng, lên liền." Trần Thanh tỉnh mộng, giật mình vô thức đáp.
Bước đến bàn ký danh, là một vị nữ đệ tử cùng một nam đệ tử, nữ thì tóc dài ngang vai, hai má có núm đồng tiền, làn da trắng bạch, đôi mắt sáng, có thể nói là mĩ nhân, người nam thì khôi ngô tuấn tú, dáng người to khỏe, cao ước chừng tầm hơn Trần Thanh một cái đầu. Cả hai người đều đeo bên vai đeo khăn buộc tử sắc, Trần Thanh thầm nghĩ nếu dựa vào khăn buộc bên vai thì hai người này hẳn đã tiến vào đệ tử ngoại môn cấp bậc cao nhất, tu vi khoảng chừng Luyện Khí Tầng Mười Một, Mười Hai hoặc Mười Ba.
Truyện khác cùng thể loại
250 chương
214 chương
501 chương
3611 chương
1274 chương
131 chương





