Thiên tiên
Chương 28 : Trước ngày khiêu chiến nhân bảng ( i )
Trần Thanh chấp tay, cúi người rồi hướng ra cửa Chấp Sự Đường mà đi, hắn ôm trong mình hộp gỗ đi thẳng về phía tòa phong nơi mình ở chứ không tiến thẳng về phía sau núi làm việc như hồi trước, Trần Thanh hắn dự định sang ngày hôm sau mới trở lại công việc như bình thường. Đi thẳng một mạch về nơi mình ở, Trần Thanh mở chiếc hộp gỗ mà vị chấp sự đường đã đưa, quả thật bên trong đúng như những gì mà vị chấp sự đường nói, bên trong ngoài một thanh kiếm gỗ ra còn có một quyển kiếm pháp, phía trên đề Kiếm Pháp Tu Chân, đọc nghe có vẻ như đây là bộ kiếm pháp dành cho những người mới nhập môn sử dụng kiếm.
Trần Thanh nhặt lấy thanh kiếm gỗ lên, kiểm tra quan sát một vòng, hắn liền đứng dậy bước ra ngoài, hướng thẳng đến một cổ thụ ở gần đó, truyền linh khí từ tay sang thanh kiếm gỗ, khiến phần thân kiếm dường như được bao phủ một luồng khí trong suốt, Trần Thanh nắm chặt thanh kiến, vung một nhát chém thẳng vào thân cổ thụ. Nhát chém khá sâu, khiến thanh kiếm gỗ ghim chặt vào thân cổ thụ, Trần Thanh phải dùng rất nhiều sức mới có thể lấy thanh kiếm ra khỏi, hắn giơ lên, quan sát, thấy thân kiếm không một chút sứt mẻ nào, không khỏi kinh hỉ thầm nói.
-"Thanh kiếm gỗ này tốt thật, mặc dù chỉ làm được từ gỗ, nhưng vật liệu nó khá tốt, mình dồn hết sức chém thẳng vào thân cổ thụ mà nó không để lại một vết xước nào."
Sau một hồi kiểm tra thanh kiếm gỗ, Trần Thanh quay trở lại vào phòng, hắn mở kiếm pháp Kiếm Pháp Tu Chân ra, lật trang đầu tiên, cũng chỉ là giới thiệu người mới nhập môn cách luyện kiếm, sử dụng kiếm đúng cách. Hắn nhìn sang trang thứ hai thì phát hiện, Kiếm Pháp Tu Chân này dường như khởi đầu rất giống với những tâm pháp nhập môn khi hắn mới gia nhập được phân phát, cũng hướng dẫn người khác cách để tụ linh khí, vận chuyển nội khí, lưu chuyển chân khí. Hắn nghĩ, sang trang thứ ba chắc lại cũng như Tụ Khí Quyền mà hắn đang tu luyện, cách khai thông kinh mạch, huyệt đạo rồi tiến vào cảnh giới Luyện Khí, thế nhưng khi lật sang trang thứ ba thì hắn cảm thấy kinh ngạc, bởi vì nội dung ở trang thứ ba không phải như hắn nghĩ, mà nó dẫn đến một con đường tu luyện mới được gọi là "Kiếm Tu".
Hai chữ "Kiếm Tu" này đối với Trần Thanh vô cùng xa lạ, nói một cách đúng hơn thì đây là lần đầu tiên hắn nghe đến loại tu luyện như thế này. Hắn biết mỗi một tu sĩ có thể sử dụng được nhiều loại vũ khí khác nhau, người thì dùng thương, người thì dùng kiếm, người dùng đao,... Chứ còn về dùng kiếm để tu luyện thì đây quả thật là lần đầu tiên hắn được nghe. Tại trang thứ ba mà hắn đọc đều là là những bước đầu giới thiệu về loại "Kiếm Tu" này, đại khái trên đó viết "Kiếm Tu" là từ dùng để xưng cho những tu sĩ có sở thích tu luyện kiếm pháp, bọn họ không dùng hình thức tu luyện bình thường mà những tu sĩ đã sử dụng.
Những người này, tu luyện không phải là vì thành tiên, mà bởi vì bọn họ đam mê kiếm đạo, dành cả tuổi thanh xuân suốt cuộc đời mình để tìm tòi, học hỏi những kiếm pháp tuyệt định nhất đại lục, bọn họ được mọi người gọi là kiếm khách. Trần Thanh đọc đến đây thì không khỏi kinh ngạc, bởi vì trong đây có viết, ngoài kiếm tu ra còn có thương tu, đao tu,... Rất nhiều loại vũ khí khác, được các tu sĩ đưa nó lên một tầm cao mới, thành bước ngoặc tu luyện mới.
Đọc suốt hết về sau, Trần Thanh càng thêm mở mang kiến thức hơn về cái thế giới này, đại khái như kiếm tu cũng được chia làm nhiều cảnh giới tựa như tu luyện bình thường : Kiếm Giả, Kiếm Sư, Kiếm Linh, Kiếm Hoàng,... . Mỗi cảnh giới đều được chia làm Cửu Đoạn được xếp theo thứ tự từ Nhất Đoạn đến Cửu Đoạn. Khác với cảnh giới tu tiên bình thường, cảnh giới kiếm tu được trong quyển tâm pháp không ghi chép nhiều lắm, trong đó chỉ để rằng về sau, khi đạt đến cảnh giới cuối cùng, của kiếm tu, đạo tâm của bọn họ sẽ được khai mở, hướng đến một đẳng cấp cao hơn so với cảnh giới bình thường.
Dường như, số người tu luyện kiếm tu để trở thành kiếm khách rất ít, hầu như bọn họ chỉ tu luyện đi đến nửa con đường liền từ bỏ, bởi vì để tu luyện, trở thành kiếm khách, không phải chỉ dựa vào tư chất, linh căn của mỗi người là đều có thể tu luyện được mà còn phải cần sự kiên trì, nhẫn nại. Con đường kiếm tu so với con đường tu tiên chỉ khắc nghiệt hơn chứ không hề kém, ví dụ như các thiên chi kiêu tử tu luyện bình thường, bọn họ thường phải mất không đến một tuần, sẽ tiến thăng vào Luyện Khí Tầng Một hoặc hơn. Nhưng khi họ tu luyện kiếm tu thì lại là một chuyện khác, họ có thể sẽ mất ba tháng, hoặc nửa năm để có thể ngộ ra kiếm đạo, để rồi từ đó tiến vào Kiếm Giả.
Tuy rằng phải mất thời gian lâu hơn so với tu luyện bình thường, nhưng lợi ích của việc tốn thời gian đó không hề uổng phí, một Kiếm Giả có thể giết được một Luyện Khí Tầng Hai hoặc thậm chí là Luyện Khí Tầng Ba phụ thuộc vào người Kiếm Giả ấy có nắm vững được kiếm đạo của mình hay không. Mặc dù nghe rất lợi hại, nhưng cái giả trả ra cũng không nhỏ, những người tu luyện kiếm tu, trở thành kiếm khách sau này, đa phần đều trở nên máu lạnh, khát máu, dần mất đi bản ngã của mình rồi sa vào ma đạo, chỉ một số người đạo tâm kiên định mới có thể giữ đứng vững, và trở thành một kiếm khách chân chính.
Đọc đến đoạn này, Trần Thanh hắn không khỏi rùng mình, bởi vì trong đây có viết, có trường hợp một vị Kiếm Hoàng, do muốn đột phá mở ra con đường mới cho kiếm đạo của mình, hắn đã dùng kiếm pháp mình sáng chế ra để giết rất nhiều tu sĩ. Dẫn đến mọi người trong thiên hạ căm phẫn, phía trên cao tầng của tông môn cường đại nhất đại lục đã ra sắc lệnh truy nã vị Kiếm Hoàng, trong trận chiến, vị Kiếm Hoàng này giết rất nhiều người trong tông môn được cho là cường đại nhất đại lục khoảng giời gian đó, nhưng cái giả phải trả cho hắn cũng không hề nhỏ, hắn bị thương nghiêm trọng, lục phủ ngũ tạng bị đánh vỡ hết, trước khi chết, hắn còn khởi động, thi triển kiếm pháp mạnh nhất của mình, kéo theo rất nhiều người chết. Vào khoảng thời gian đó, cả đại lục Lục Linh trở nên dậy sống, thi thể người chết nằm rải rác khắp nơi, máu chảy thành sông, lòng người phẫn nộ, cũng chính vì sự kiện này, suốt một khoảng thời gian dài kiếm tu bị mọi người ghét bỏ, xem như tà ma, đưa vào Cấm Quyết, người nào tu luyện sẽ trở thành địch nhân của cả đại lục.
Phải đến một khoảng thời gian sau này, có một vị đã tu luyện kiếm pháp đạt đến cảnh giới tối thượng xuất hiện, khai thông những kiến thức, xóa bỏ thành kiến của những người tu sĩ này với trường phái kiếm tu, đem nó trở lại một dạng tu luyện bình thường như bao tu sĩ khác. Thế nhưng đời người không phải lúc nào cũng đẹp như mơ, một số kẻ xấu đã lợi dụng con đường tu luyện này để làm việc xấu, bọn chúng vẫn tìm tòi, sử dụng những kiếm pháp mà mình sáng chế ra lên người những tu sĩ yếu hơn, hoặc thậm chí là người dân cũng có. Một số kẻ còn tàn ác hơn, dùng người người dân, tu sĩ để ma luyện, huyết tế cho chính thanh kiếm mình tạo ra, nhằm tăng độ khát máu, và sức mạnh cho chính thanh kiếm của mình.
Trần Thanh không khỏi thở dài, so ra, con đường kiếm tu này khó khăn hơn những gì hắn nghĩ, nếu không cẩn thận là sẽ sa vào ma đạo ngay, mất ngay bản tính của mình. Hắn thật không dám nghĩ, nếu bản thân mình thực sự đánh mất bản ngã, bản tính của mình, thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra, hắn không biết mình sẽ làm gì với những người thân của hắn. Trần Thanh đóng lại quyển kiểm pháp này, nằm ngã lưng xuống giường, suy nghĩ gì đó, rồi dần ngủ quên đi, trong giấc mơ, hắn thấy mình giết rất nhiều người, bị phía trên cao tầng tông môn quyền lực nhất ra sắc lệnh truy sát. Hắn vừa phải chạy trốn, vừa tu luyện, những người xung quanh hắn đều dần trở nên xa lánh hắn, xung quanh ai cũng trở thành kẻ thù của mình, thậm chí ngay cả Vũ Nam Sơn, Triệu Ngọc Nhi và Lý Thiên Hạo cũng thế. Đến sau cùng, hắn không thể chạy trốn được, quyết chiến một trận sinh tử với tất cả tu sĩ trên đại lục để rồi sau cùng, không còn sức lực, bị chính người huynh đệ thân thiết nhất, Lý Thiên Hạo tự tay giết chết.
Trần Thanh không khỏi hoảng hồn giật mình tỉnh giấc, lưng ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, dáo dát nhìn xung quanh, thấy cảnh vật vẫn như cũ, không hề thay đổi, vẫn là hắn, một tên tu sĩ chỉ vừa mới khai thông thành công Thập Nhị Kinh Mạch Chính. Trần Thanh thở một hơi nhẹ nhõm, liền nói.
-"Thì ra chỉ là giấc mơ, mặc dù là mơ nhưng thật kinh khủng, cảm giác cứ như thật vậy."
Trần Thanh nhìn ra ngoài, thấy sắc trời cũng đã dần tối, hắn không ngờ là mình lại ngủ một giấc đến tận chiều tối, nhìn sang phía giường Kỳ Thanh Vũ, thấy Kỳ Thanh Vũ vẫn còn chưa về, hắn liền lắc đầu, đứng dậy ra phía sau phòng rửa mặt cho thật tỉnh để có thể tu luyện. Hắn muốn trong thời gian này, thúc đẩy việc tu luyện lên thật nhanh, để gia tăng thực lực, bởi vì tính đến hiện tại bây giờ thì chỉ còn đúng hết ngày mai nữa là bắt đầu thời gian khiêu chiến Tam Chiến Bảng. Huống chi ngày mai hắn đã phải bắt đầu trở lại công việc hằng ngày của mình, không thể tu luyện được bao nhiêu, vì thế hắn muốn nhân cơ hội hôm nay được nghỉ, liền tranh thủ tu luyện sớm, tiến thăng được bao nhiêu thực lực thì hay bấy nhiêu.
Sau khi giải quyết xong nhu cầu sinh lý của mình, Trần Thanh tiến đến bên giường, ngồi xuống, xếp bằng lại, miệng niệm khẩu quyết, bắt đầu tu luyện. Những đợt linh khí dồi dào dần tiến vào cơ thể Trần Thanh, hắn cảm nhận được, sau khi bản thân mình đã khai thông thành công Thập Nhị Kinh Mạch Chính, thì cơ thể của hắn đã có thể hấp thụ linh khí nhiều và nhanh hơn trước rất nhiều. Tuy chưa thể nào so với những tu sĩ bình thường được, nhưng đối với Trần Thanh hắn thì như thế này đã là bước tiến nhảy vọt rồi. Quá trình tu luyện diễn ra rất thuận lợi, không một chút khó khăn nào, chỉ có một điều khiến Trần Thanh bân khuân, đó chính là việc trùng tu lại kinh mạch, hắn không dám mạo hiểm trùng tu tiếp, bởi vì do ngày hôm qua, bản thân hắn đã cưỡng ép để tiến giai, dẫn đến kinh mạch vẫn còn chưa được ổn định, vẫn còn yếu, vì thế hắn không muốn làm chuyện nguy hiểm đến tính mệnh của mình.
Trần Thanh vẫn tập trung tu luyện, hắn không muốn lãng phí một phút giây nào, Kỳ Thanh Vũ trở về, nhìn thấy Trần Thanh đang tu luyện không khỏi ngạc nhiên, bởi vì theo hắn biết, thì Trần Thanh thường gần khuya mới bắt đầu tu luyện, thế mà giờ hắn trở về, đã thấy Trần Thanh đã ngồi nhập thiền, tu luyện rồi. Nhìn thấy Trần Thanh tập trung tu luyện đến nỗi không phát hiện được mình trở về, Kỳ Thanh Vũ không khỏi cười khổ lắc đầu, quả thật, tập trung tu luyện là không có sai, nhưng ít ra vẫn phải đề phòng người khác, nếu như mải mê tu luyện, không chút đề phòng, kẻ thù có thể tiến đến và giết bất kì lúc nào. May cho Trần Thanh là Kỳ Thanh Vũ, chứ nếu như là người khác, hay kẻ ghen ghét, thì chẳng thể biết Trần Thanh có được toàn mạng hay không.
Truyện khác cùng thể loại
250 chương
214 chương
501 chương
3611 chương
1274 chương
131 chương





