Ta là hàn vũ thiên

Chương 12 : thiên sát tinh thần hồng uyển nhi.

"ngươi vậy mà rời đi nhanh như vậy?" Hàn vô ưu vuốt râu nhìn hàn vũ thiên hơi bất ngờ nói. Hàn vũ thiên chỉ mỉm cười nói: "nếu ta ở lại lâu thêm một canh giờ e là sẽ không thể rời đi, tính cách của tiểu tử đó rất cố chấp sẽ không để ta đi với ngươi đâu." Hàn vô ưu gật đầu nhìn về trời cao giọng âm trầm nói: "26 năm nữa, đại họa sẽ giáng xuống hoàng khiêm thế giới, thiên tinh giáng hạ vị vua bất hợp pháp xuất hiện, hắc ám sẽ nuốt lấy toàn bộ thế giới, vị anh hùng tiêu diệt sinh vật hắc cứu rỗi thế giới hoang tàn." Giọng nói đó mang theo sự nặng nề không thể tả, hàn vũ thiên cười nhạt một tiếng nói: "lão già ngươi đang tiên đoán điều gì? cũng không phải là chuyện kể cho trẻ con chứ?" Hàn vô ưu thì lắc đầu vung tay lên liền có một đạo bạch quang xuất hiện. Bạch quang hóa thành hình chiếu, một người nam tử tóc trắng quay lưng về phía bọn họ, dù không thấy được mặt cũng biết kẻ này đẹp đến mức khiến nữ nhân điên đảo. "ta đã nhìn trộm thiên cơ, vào một thời đại mới khi thế giới này có tên là hoàng khiêm, khi hoàng khiêm tròn ba vạn năm tồn tại sẽ có một cơn mưa thiên thạch giáng hạ, ở bên trong chứa toàn những sinh vật hắc ám tà ác, mảnh thế giới này sẽ bị hắc ám bao trùm chỉ có tuyệt vọng và nỗi sợ." 57 người cung kính phía sau hắn lập tức biến sắc đến cực điểm, một người trong đó muốn mở miệng hỏi, nhưng đã dừng hành động lại, hiển nhiên khi nam tử tóc trắng đang đọc thiên cơ sẽ không để kẻ khác chen vào. Nam tử tóc trắng ngưng lại hồi lâu hơi trầm giọng nói: "sinh vật hắc ám mạnh nhất ở trong viên thiên thạch lớn nhất, khi vạn sinh linh tới bước đường diệt vong thì sẽ có một kẻ cứu thế xuất hiện, hắn một thân nhuốm máu huyết tẩy sinh vật hắc ám, khi ma vật mạnh nhất bị tiêu diệt cũng là lúc vị anh hùng kia ngã xuống." 57 người vô cùng kinh hãi hai nhìn nhau, hàn vô ưu cũng có mặt trong số đó. "một người hùng ngã xuống như vậy cũng có chút đáng tiếc, ta sẽ để lại một ít lực lượng ở thế giới này, chỉ khi thiên tinh kiếp nạn giáng hạ mới được sử dụng, người có thể tiếp nhận lực lượng này chính là người hùng kia." Nam tử tóc trắng một lần nữa thở dài thật sâu chuyển chủ đề nói: "ta không còn nhiều thời gian ở thế giới này, chỉ mong các ngươi không lấy lực lượng và những gì ta chỉ dạy làm chuyện trái với lương tâm là được." "vâng!" 57 người cúi người đồng thanh hô to, màn hình bạch quang cũng dần tiêu tan trong hư không. "ngài ấy từ trước đến nay luôn nhìn trộm thiên cơ và chưa bao giờ sai lệch một chút gì, đây là điều làm chúng ta lo lắng nhất khi thời đại hoàng khiêm bắt đầu." Hàn vô ưu sắc mặt trầm xuống nói: "trong ngũ thập thất đế đã có 26 người tử vong, 31 người còn lại thì đã không màn thế sự phàm trần chọn quy ẩn trên khắp các đại lục, thiên tai sắp xuất thế ta nghĩ bọn họ sẽ có hành động, 26 năm nữa chính là tròn 3 vạn năm hoàng khiêm thành lập, ta thì chỉ là một đạo tàn hồn không thể làm gì hơn, ta mong ngươi sẽ là kẻ kế thừa sức mạnh của lão phu chống lại sinh vật hắc ám đang đến gần." Hàn vũ thiên lắc đầu nói: "ta chỉ giúp ngươi một tâm nguyện là chuyển lời đến vị chủ nhân kia, chứ không có phận sự tiêu diệt cái gọi là sinh vật hắc ám gì đó." Hàn vô ưu cau mày thật lâu mới bắt đầu mở miệng nói: "được, ta bỏ cái tâm nguyện đầu kia, giờ cái ta muốn là ngươi hãy dùng lực lượng của mình giúp đỡ chúng sinh tiêu diệt sinh vật hắc ám, khi đại kiếp giáng hạ." Hàn vũ thiên gật đầu đáp ứng không chút do dự, giúp người vượt qua một cái đại kiếp nạn còn dễ hơn tìm một kẻ đã biến mất hơn chục vạn năm. Hắn đang tìm cơ hội để thay đổi tâm nguyện lão già này, nhưng không ngờ cơ hội lại đến nhanh như vậy. "chậc chậc, như vậy ta không có cách nào từ chối lão rồi, giờ chúng ta tiếp tục tu luyện thôi." Hàn vũ thiên cười híp mắt thản nhiên nói. Hàn vô ưu thở dài một tiếng sau đó hóa thành luồng sáng dung nhập vào phiến đá. "ha ha ha, phương vọng, ngươi thế nào mà không tiếp tục chạy trốn đi." Huyết y thiếu niên tay cầm trường kiếm màu nâu cười lớn nói. Phương vọng ôm ngực quỳ một chân trên đất, tay phải cầm thanh kiếm màu xám khói, hắn đã bị thương khá nặng dưới tay thiếu niên này. "lý trác, ngươi truy cùng giết tận ta đến vậy sao?" Phương vọng âm trầm nặng nề mở miệng. "chậc chậc, ngươi làm nhục ta không biết bao nhiêu lần, giờ có cơ hội để giết ngươi rửa nhục sao lại không làm?" Lý trác mỉa mai nhìn phương vọng cánh tay từ từ nâng kiếm lên. "huyết vũ loạn nguyệt." Từng đường kiếm chém ra mang theo huyết quang hình bán nguyệt đánh tới phương vọng. "thiên sát - tam thập tam kiếm." Phương vọng đứng lên vung kiếm đánh tới, 33 đường kiếm màu trắng nhìn không có chút bắt mắt gì đánh ra. Ầm ầm, hai luồng kiếm khí va chạm vào nhau làm cho không gian rách ra vài đường kiếm mang. "vẫn còn sức chống cự? ngươi đã kiên cường như vậy thì ta cũng không keo kiệt nói cho ngươi biết, đám tiểu đệ và tiểu muội kia của ngươi đều đã chết hết rồi." Lời vừa nói ra như sét đánh ngang tai phương vọng, cơ thể hắn kịch liệt cơ giật, nước mắt không kiềm chế được mà rơi thành dòng. "khóc sao? thật tội nghiệp cho ngươi đó, nhưng ngươi sớm thôi sẽ theo chân lũ rác rưởi kia." Lý trác sắc mặt trở nên điên dại vô cùng phấn khích khi thấy phương vọng đau khổ trước mặt mình. "thiên sát - vô tâm tàn kiếm." Phương vọng giọng nói trong vô thức trở nên âm trầm như tu la địa ngục, thanh kiếm xám khói trong tay hóa thành huyết sắc, hai mặt kiếm bắt đầu hiện lên hai chữ mỗi mặt, một mặt là vô tâm, một mặt là tàn kiếm. "đây là kiếm gì?" Lý trác sắc mặt kịch biến sợ hãi lui lại vài chục bước. "thiên sát kiếm - nhất kiếm tu la giới." Phương vọng vung kiếm chém ra hai đường kiếm màu đỏ như máu. "huyết thiên khải..." "xoẹt." Lý trác chưa nói xong chữ cuối đã bị hai đường kiếm khảm vào lòng ngực, nhưng không gây thương tích cho thân thể hắn mà chỉ để lại hai đường hình xăm màu đỏ như máu của kiếm quang kia trên ngực hắn. Hình xăm bắt đầu chuyển động như mệnh cấp tốc lan rộng đến tay chân, bụng ngực và cổ hắn. "ngươi không nên sống cũng không nên chết, nếm trải cảm giác đau đớn này đến hết cuộc đời đi." Phương vọng giọng nói vẫn như địa ngục sâu thẫm từng tiếng vang lên trong tai lý trác. Những hình xăm màu máu trên cơ thể hắn phát sáng, một cảm giác tra tấn dày vò thể xác, linh hồn cùng tâm linh xuất hiện cùng một lúc. "ah!" Thống khổ gào thét, nước miệng chảy ròng, nước mắt chảy ra lại là màu đen, cơ thể co giật thống khổ không thể nào tả được đang diễn ra trên người của lý trác. Bị tra tấn thể xác, linh hồn và tâm linh, dù là thần cũng phải kinh hãi cầu xin được chết thống khoái. "ta van cầu ngươi, giết ta đi, mau giết ta đi." Lý trác lăn lộn trên đất gào thét đến toàn bộ ngóc ngách của vạn thú sơn mạch, hắn muốn vươn tay lấy thanh kiếm tự đoạn tuyệt, nhưng khi vừa động nổi thống khổ lại gia tăng thêm vài phần. "ta lấy thiên sát ý chí nguyền rủa ngươi, lý trác, bất tử bất diệt chịu đựng thống khổ dày vò của nhất kiếm tu la giới mang lại, thần không được cứu, ma không được diệt, 300 năm sau ngươi chết đi thần hồn câu diệt biến mất khỏi thế gian này." Phương vọng từng lời đều như thiên lôi đánh xuống người lý trác, thiên địa đột nhiên biến đổi, huyết vân ngập trời không ngừng mang theo tiếng gào thét của huyết lôi. Một cái trận văn màu máu xuất hiện từ giữa hư không, giáng hạ xuống người của lý trác, khắc ấn trên lưng hắn một hình huyết nguyệt tan thương. Huyết vân tiêu tán, phương vọng nhìn lên thanh kiếm đã hóa thành màu máu trong tay. "vì sao số mệnh lại trêu đùa ta như vậy? đến những tiểu đệ, tiểu muội duy nhất mà ta quan tâm cũng đã chết, ta thứ phế vật này cuối cùng là do thực lực không đủ, thứ bây giờ ta cần là lực lượng tuyệt đối để bảo vệ những người quan trọng cuối cùng kia." Phương vọng lầm bầm lầu bầu từng chữ bi thương đến cực hạn, đủ hiểu hắn đã phải trải qua sự mất mát lớn đến cỡ nào. "ngươi thật sự khao khát lực lượng như vậy sao?" Một âm thanh thiếu nữ vang lên trong đầu phương vọng. "là ai?" Phương vọng giật mình nhìn xung quanh bắt đầu dâng lên cảm giác sợ hãi. "hi hi, ta bên trong cơ thể của ngươi đó, tiểu tử." Giọng thiếu nữ ngây thơ một lần nữa phát ra trong đầu của phương vọng. Giờ phút này hắn mới nhận ra giọng nói đó xuất phát từ không gian linh hồn của bản thân mình. Phương vọng không nói hai lời trực tiếp dụng thần hồn đi vào không gian linh hồn của bản thân, đập vào mắt hắn là một thiếu nữ 13, 14 tuổi toàn thân huyết y, tóc đỏ như máu, đôi con ngươi cũng là màu đỏ như máu kia. Nhưng nàng lại mang đến nét đẹp khiến trời đất đều phải phai mờ trước sự xuất hiện của mình. Phương vọng thất thố hồi lâu mới lấy lại bình tĩnh hỏi: "ngươi là ai? vì sao lại bên trong linh hồn không gian của ta?" Thiếu nữ đáng yêu cười hì hì nói: "ta là cái người mà ngươi lấy ý chí để nguyền rủa tiểu tử kia đó nha." Phương vọng hốt hoảng thất thanh nói: "là thiên sát?" Thiếu nữ vẫn cười hì hì từ chối cho ý kiến, nàng ngón tay xoay xoay tóc mai màu đỏ của mình. "không thể nào, thiên sát chẳng qua là một công pháp làm sao có thể là một người được chứ?" Phương vọng vẫn không tin lời của thiếu nữ trước mắt liền lắc đầu nói. "nha nha, người ta thật là thiên sát hàng thật giá thật đó, thiên sát tinh thần hồng uyển nhi đó nha." Phương vọng kinh hãi trong lòng nhìn thiếu nữ đáng yêu trước mắt nói: "vậy vì sao ngươi lại trong không gian linh hồn của ta." Hồng uyển nhi sắc mặt bắt đầu biến đổi trở nên sắc bén và khinh thường nói: "bản đế không có phận sự phải nói cho một cái phàm phu tục tử nơi tiểu thể giới hèn mọn biết, ngươi chỉ cần biết giúp ta ba điều kiện, ta liền chỉ điểm cho ngươi có được lực lượng mà ngươi khao khát." Phương vọng há hốc mồm thật lâu không khép lại được, giây trước còn là thiếu nữ đáng yêu làm cho ngươi ta thương mến, nhưng bây giờ lại thay đổi thành bộ dáng đáng sợ này. "ngươi đang ở trong không gian linh hồn của ta đó, nếu không nói lý thì mau rời khỏi đi." Phương vọng bắt đầu có cảm giác không ổn nói. "hả?" Một chữ vừa ra khỏi miệng hồng uyển nhi liền mang theo sát khí ngút trời đè ép lên cơ thể phương vọng. Sát khí kinh khủng đến mức nhật nguyện cũng phải sợ hãi cuối đầu. "nàng ta phải giết bao người mới có được sát khí như vậy? 10 vạn, 100 vạn, 1 ức hay 10 ức?" Phương vọng sợ hãi toàn thân nằm rạp xuống mặt đất sợ hãi nghĩ. "ta nói lại một lần nữa, ngươi chỉ cần đáp ứng ba điều kiện của bản đế, bản đế sẽ chỉ dẫn cho ngươi có được lực lượng cường đại đến từ thiên sát tinh thần của bản đế." Lời nói của hồng uyển nhi trở nên lạnh như băng đâm sâu vào tâm trí hỗn loạn sợ hãi của phương vọng. Phương vọng trong thần trí hỗn loạn liền gật đầu liên tục như gà mổ thóc. "ngay từ đầu đáp ứng như vậy có phải dễ làm rồi không, ngươi làm cho bản đế tức giận mới chịu đáp ứng, thật là một nhân loại hèn mọn đáng chết nha." Lời này như vạn kim đâm vào lòng ngực hắn, khuất nhục này phương vọng chưa bao giờ trải qua, bị một cái nữ nhân 14 tuổi mắng mình hèn mọn. Nhưng hắn khuất nhục đến cỡ nào cũng không thể làm gì nữ nhân này, trước lực lượng tuyệt đối dù nàng có nhục mạ hắn trăm lần, vạn lần thì phương vọng sẽ không dám há nửa chữ lăng nhục lại. "chậc chậc, ngươi vậy mà thức tỉnh được vô tâm tàn kiếm." Hồng uyển nhi hơi kinh ngạc nhìn vào tay phương vọng đang cầm thanh vô tâm tàn kiếm màu đỏ như máu kia. "thức tỉnh là có ý gì?" Phương vọng khó hiểu nghiêng đầu nhìn nàng hỏi. Hồng uyển nhi gật gật đầu thản nhiên nói: "thiên sát có ba loại thức tỉnh về kiếm, nhưng 10 vạn năm hoặc hơn mới xuất hiện một kẻ thức tỉnh được nó." "chậc chậc, ba loại đó là vô tâm tàn kiếm mà ngươi đang sử dụng, còn có vô dục tà kiếm, tuyệt vọng diệt thiên sát kiếm." "đứng đầu là tuyệt vọng diệt thiên sát kiếm, nó mang theo sự tuyệt vọng và ý nghĩ tiêu cực đến cực đoan của người mà sinh, mỗi một kiếm đều là mang theo sự u ám tuyệt vọng đến cực điểm, cũng là thanh kiếm hiếm thấy nhất trên đời." Hồng uyển nhi nói tới đây đôi mắt hơi híp lại sắc mặt âm trầm. "vô dục tà kiếm mang theo ý niệm tà ác của thế gian mà sinh, một kiếm như hắc khí từ địa ngục tu la tuông chảy ra, thanh kiếm này chỉ thức tỉnh 8 lần từ khi vũ trụ khai sinh đến nay." Phương vọng kinh ngạc há hốc mồm, hắn tưởng tượng tới một thanh kiếm đen tuyền phóng xuất ra hào quang kì dị như tu la mở cổng thu thập linh hồn lang thang. Hồng uyển nhi nhếch môi khinh thường, vũ khí cấm bậc kia một tên từ tiểu thế giới từ vị diện tiểu vũ trụ làm sao biết được nó lợi hại cỡ nào. "cuối cùng là vô tâm tàn kiếm, thanh này là do vô tâm vô dục với mọi thứ chỉ khao khát lực lượng cực hạn của thế gian, một kiếm chứa đầy nỗi hận thù của thế gian cùng huyết khí bi ai nồng đậm, ngươi ở vị diện này lại thức tỉnh được vô tâm tàn kiếm thì tương lai sẽ siêu thoát thế tục." Hồng uyển nhi nâng tay hút lấy thanh vô tâm tàn kiếm của phương vọng vào trong tay. Phương vọng ánh mắt sáng lên như vì sao trên trời vĩnh viễn không vụt tắt kích động nói: "như vậy ta trong tương lai sẽ có lực lượng đứng đầu thế giới này?" Hồng uyển nhi cười nhạt một tiếng khinh thường nói: "bái ta làm sư phụ cùng ba điều kiện bắt buộc phải làm, bản đế cam đoan trong 100 năm ngươi sẽ vượt qua hơn cái vị diện thấp bé đáng thương này." Mời đọc #stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào