Mới vừa bước vào cửa, một cái thân hình không tính là cao lớn liền nhào tới, treo trên người Ôn Lương, giống hệt một con Koala đang ôm cây. "Surprise! Ôn." Trọng lượng trên người không quá nặng, Ôn Lương vẫn có thể nâng đỡ được. Người nước F bẩm sinh đã nhiệt tình nhưng cũng không đến nỗi như người này, Ôn Lương rốt cuộc không chịu nổi, buồn cười kéo cái người đang đeo mình xuống, "Đã lâu không gặp, Jhone." Jhone là một ông chú già đáng yêu người nước F, tướng mạo cũng một khuôn mẫu không khác mấy, một đôi mắt màu lam đậm sâu thẳm như muốn hút hồn người. Vóc người không to cao như dân bản địa bên đó, trái lại tương tự giống đàn ông ở nước Z. Đã ngoài năm mươi, nhưng có lẽ do tính cách phóng khoáng lạc quan cộng thêm việc luôn chú ý dưỡng sinh, ngoại trừ vệt chân chim nơi khoé mắt, cơ hồ không thấy chỗ nào khác bị lão hoá. Mỗi khi cười thì chòm ria mép bé tin hin lại rung rung, khiến người khác có cảm giác vô cùng thân thiết gần gũi. "Oh my God! Ôn, đêm nay cậu đàn khúc 《 hồng trần 》 thực sự là quá tuyệt vời." Jhone hưng phấn nói, ngữ điệu khi dùng tiếng Trung nói ra hai từ《 hồng trần 》 hơi có chút biến dạng, ánh mắt phát sáng đến kinh người, giống như một người đói bụng lâu ngày đột nhiên gặp được một bàn thức ăn ngon. Ông cực kỳ thưởng thức thiên phú âm nhạc của Ôn Lương, buổi diễn tấu tối nay càng khiến ông cảm thấy bản thân không nhìn lầm người. Jhone có một niềm đam mê bẩm sinh cuồng nhiệt với âm nhạc, trong chuyến du lịch lúc nghỉ hè gặp được Ôn Lương, liền đánh chết không buông năn nỉ Ôn Lương làm học trò của ông, tiếc rằng khi đó trong lòng Ôn Lương tràn ngập ý nghĩ không muốn rời xa Ôn Du Phi, mặc ông miệng lưỡi khéo léo dây dưa như thế nào cũng bình tĩnh không dao động. Jhone nhìn thấy được tâm hướng trong Ôn Lương đối với âm nhạc, chẳng qua từ xưa anh hung khó qua ải mĩ nhân, trong tim Ôn Lương người y yêu thương quan trọng hơn một chút, không muốn xa xứ rời khỏi người mình yêu nhiều năm để theo ông học cũng chẳng có gì đáng trách, Jhone cũng không tiện miễn cưỡng. Ban đầu Jhone đã từ bỏ tâm tư muốn bồi dưỡng Ôn Lương, lại thấy biểu hiện kinh diễm đêm nay của Ôn Lương thì nghĩ rằng cứ bỏ qua như thế đúng thật là đáng tiếc, chưa từ bỏ ý định mà hỏi thăm dò: "Ôn, cậu thực sự không dự định theo tôi đến nước F học tập mấy năm sao? Hiện giờ khả năng diễn tấu của cậu đã rất tốt, nhưng vẫn tồn tại chút khuyết thiếu trong tài nghệ, tôi tin tưởng tôi vẫn có thể chỉ bảo chút ít cho cậu, những thứ đó sẽ có trợ lực rất lớn cho cậu." Jhone luyến tiếc cứ như vậy buông tay một nhân tài như Ôn Lương, tuy rằng lần này ông ở nước Z tận một năm, nhưng chỉ vì xử lí chút vấn đề trong chuyện làm ăn của gia tộc, cũng không có bao nhiêu thời gian để có thể dạy bảo Ôn Lương. Hơn nữa con đường âm nhạc là không có giới hạn, Ôn Lương tuy có thiên phú, nhưng không thể mài giũa hoàn chỉnh chỉ trong thời gian một năm được. Nước Z chú trọng phát triển thương nghiệp hơn, ở lĩnh vực âm nhạc lại không thâm sâu bằng nước F, Ôn Lương sẽ đạt được môi trường phát triển rộng hơn khi đến nước F. "Không, tôi thay đổi ý định rồi." Ôn Lương cười nói, đôi ngươi dễ nhìn loan loan. Đời trước Ôn Lương dù không tham gia tiệc tối hôm nay, thế nhưng lúc Jhone tình cờ biết được y học trong ngôi trường này, vẫn cố ý đến hỏi y có thay đổi chủ ý không. Lúc đó quan hệ của y cùng Ôn Du Phi còn ở mức ái muội, trong lòng y cho rằng mây mờ che khuất trăng sáng sắp bị xua tan, đương nhiên là không chịu, cực kỳ dứt khoát cự tuyệt đề nghị của Jhone. Mà đêm nay Ôn Lương đàn một khúc này ở tiệc tối không chỉ là vì khẳng định giá trị của mình trước Jhone, mà quan trọng hơn, Jhone chính là người coi trọng Ôn Lương, y không muốn khiến ông thất vọng. "Oh?" Jhone giật mình trợn to cặp mắt xanh dương xinh đẹp, dịp hè đó ông quấn quít Ôn Lương lâu như vậy đều không thể khiến y thay đổi chủ ý, vốn tưởng rằng còn phải phí thêm mấy hồi chèo kéo nữa mới đả động được Ôn Lương, không nghĩ tới lần này Ôn Lương lại dễ dàng đáp ứng như vậy, Jhone chợt có loại cảm giác không chân thật."Tôi còn nghĩ rằng muốn thuyết phục được cậu còn gặp muôn vàn khó khăn nữa đây, chẳng phải bảo là không thể xa rời người trong lòng được sao? Sao bây giờ lại buông bỏ ánh trăng sáng đó rồi?" Jhone nhướng mày, trêu đùa. Ánh trăng sáng? Ôn Lương bật cười. Nghĩ đến khuôn mặt tinh xảo quá mức kia của Ôn Du Phi, cộng thêm tác phong hành động tàn nhẫn máu lạnh, ánh trăng sáng ư? Phải là một con bọ cạp diễm lệ mới đúng chứ. Những thứ liên quan tới Ôn Du Phi, Ôn Lương không muốn nhiều lời thêm, chỉ hàm hồ nói một câu mình với người nọ không có kết quả. Khó có kết quả là thất tình sao? Jhone hết sức tò mò, rốt cuộc cô gái nào có thể cự tuyệt một chàng trai như Ôn Lương chứ. Nhưng thấy bộ dáng Ôn Lương không muốn nói nhiều nên ông cũng không tiện hỏi, đành phải nói sang chuyện khác. Jhone lấy con mắt chuyên nghiệp đánh giá thủ khúc những thiếu sót trong khúc 《 hồng trần 》 Ôn Lương đánh, hai người chú tâm hàn huyên về đề tài đàn dương cầm. Jhone không hổ là danh gia âm nhạc, vài câu chỉ điểm khiến cho Ôn Lương được ích lợi không nhỏ, làm Ôn Lương càng thêm mong đợi cái tương lại được theo học Jhone. Chỉ là lúc nghe thấy Jhone nói còn phải ở nước Z khoảng chừng một năm nữa, y không khỏi thất vọng. Ban đầu Ôn Lương dự định kết thúc học kỳ này sẽ lập tức đi theo Jhone đến nước F học tập, đồng thời cũng xin vào đại học ở nước F luôn thể. Về phương diện tiền bạc không cần lo lắng, công ty "Phong Ngu" nhờ Trịnh Diệp nên càng lúc càng lớn mạnh, có Trịnh gia tương trợ nên rất nhanh đã đứng vững gót chân, giờ đây khả năng Ôn Lương được chia hoa hồng vẫn tương đối khả quan. Vốn tưởng rằng không lâu nữa có thể thoát ly Ôn Du Phi, từ nay về sau không dính líu gì đến hắn, chẳng ngờ vẫn còn phải nhẫn nại thêm một đoạn thời gian. Cùng chuyện phiếm với cố nhân, hơn nữa còn là cố nhân ăn ý với mình luôn khiến người sung sướng, nhưng lại không được trở về quá muộn, một hồi sau Ôn Lương chào tạm biệt Jhone. Nhớ tới cặp sách của mình còn để ở căn phòng sau hậu trường sân khấu, Ôn Lương đành phải quay lại một chuyến. Lúc trở về, đèn trong phòng hóa trang vẫn sáng, Ôn Lương có chút kinh ngạc, mặc dù bây giờ mới hơn mười giờ, nhưng theo lý thuyết mọi người cũng nên về nhà hết rồi mới đúng. Cặp sách của Ôn Lương vẫn còn để ở trong phòng hoá trang. Đẩy cửa vào, nhìn thấy mỗi mình Đường Khả an tĩnh ngồi bên trong. Nghe thấy tiếng ai đẩy cửa bước vào, Đường Khả bị doạ giật nảy mình, khi thấy người tới là Ôn Lương, biểu tình kinh hoảng rút đi, thay vào đó là bối rối mất tự nhiên. "Sao còn chưa về?" Thấy người còn ở bên trong là Đường Khả, Ôn Lương hơi kì quái hỏi thăm. Dù sao thân là con gái mà về nhà quá trễ, đi trên đường e rằng không an toàn. "Bạn Ôn Lương, mình... mình ..." Nghe câu hỏi của Ôn Lương, mặt Đường Khả đỏ chín như tôm luộc. Bắt gặp ánh nhìn chăm chú từ phía Ôn Lương, trái tim vốn đã khẩn trương lại càng kinh hoảng không kìm được. Bất an vò áo quần của mình, nhưng lại không thể bật thốt ra lời bản thân muốn nói. Đúng vậy, Đường Khả đã muộn vậy mà vẫn chưa về nhà là vì đang đợi Ôn Lương, Đường Khả muốn thổ lộ với y. Ôn Lương dung mạo tuấn tú, ga-lăng, thậm chí thanh âm từ tốn nhẹ nhàng của y cũng êm ái khiến người thoả mãn bất động. Đường Khả biết có rất nhiều nữ sinh cũng thích Ôn Lương, nhưng lại hiếm có ai dám thổ lộ trực tiếp với y, có lẽ là không tự tin, chắc vậy. Ở trước mặt Ôn Lương, Đường Khả không lúc nào là không tồn trữ cảm giác tự ti mặc cảm, Ôn Lương chói mắt không thể nghi ngờ như là đang ngầm nói cho các cô biết, các cô không xứng có được một người tốt đẹp như vậy. Nhưng dù thế, Đường Khả vẫn không tự chủ được luân hãm đắm chìm. Cô muốn thử một lần, lấy dũng khí nói cho người kia, rằng bản thân ái mộ y bao nhiêu, cô cũng dự đoán được xác suất bị từ chối rất lớn, nhưng vẫn muốn dũng cảm thử một lần, cứ coi như sẽ bị cự tuyệt thì chí ít cũng không để bản thân phải tiếc nuối. Thấy Đường Khả ấp úng không trả lời, Ôn Lương nghĩ cũng không nên ngắt lời người đang suy tư. Ôn Lương không hề là người có lòng hiếu kì mạnh, vừa rồi hỏi thăm chẳng qua là theo lễ phép khách sáo mà thôi, bởi vậy Đường Khả có đáp lại hay không, Ôn Lương cũng không thèm để ý. Hình dạng Đường Khả ngại ngùng thẹn thùng bị Ôn Lương hiểu lầm là cô có chuyện khó nói phải làm ở đây nên không tiện nói cho y biết. Ôn Lương cũng chẳng phải người nhàn rỗi đi lo chuyện bao đồng, hướng về phía Đường Khả gật đầu: "Mình đi trước." "Bạn Ôn Lương!" Đường thấy Ôn Lương sắp đi, sốt ruột, níu tay Ôn Lương lại. Thấy rõ mình vừa làm hành động gì, lập tức buông tay giống như bị phỏng, độ ấm trên mặt càng thêm nóng bỏng. "Bạn có chuyện gì à? Bạn Đường Khả?" Ôn Lương cười cười hỏi. Mặt Đường Khả đỏ lên, nóng hầm hập như muốn bốc khói. Hai mắt không chớp mở to nhìn khuôn mặt tuấn tú không chút tì vết nào trước mắt mình, khẩn trương đến nỗi không có cách nào tự hỏi, càng không cần phải nói đến việc trả lời câu hỏi của Ôn Lương. "Bạn Đường Khả?" Ôn Lương đợi một hồi cũng không thấy Đường Khả trả lời, đành phải lên tiếng nhắc nhở: "Nếu như không có chuyện gì nữa, thì mình về trước nhé." "Ôn Lương..." Đường Khả cắn chặt môi dưới, nhắm mắt lại, bất chấp hô to: "Mình thích cậu... Cực kỳ thích cậu... rất rất thích cậu..." Nói xong, khắc chế kích động muốn chạy trốn, cúi đầu đứng tại chỗ chờ đợi Ôn Lương trả lời, trong mắt có thấp thỏm có chờ mong, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu đối diện với người trước mặt. Ôn Lương ngốc ngây ra một lúc, trong lòng hơi chút kinh ngạc. Ôn Lương không phải là đứa ngốc, tự nhiên cũng nhìn ra ý tứ của Đường Khả đối với y, nhưng cho tới nay biểu hiện của Đường Khả luôn luôn rụt rè, dù thoạt nhìn Đường Khả cao ngạo, nhưng trải qua mấy ngày tiếp xúc, phát hiện đối phương vẫn có sự ngại ngùng. Ôn Lương chưa từng nghĩ tới đối phương sẽ có dũng khí lớn như vậy, trực tiếp mặt đối mặt thổ lộ với y. Quả nhiên, bởi vì vẫn còn là tuổi trẻ nhiệt tình, cho nên không sợ sao? Kiếp trước bản thân cũng từng bộc bạch tâm ý với Ôn Du Phi, lúc đó y hơi say, nương nhờ cảm giác say mơ màng ấy mới dám mở miệng. Ôn Lương hiển nhiên hiểu rõ hành động của Đường Khả phải có dũng khí rất lớn, trong lòng coi trọng Đường Khả hơn vài phần. Thế nhưng dù y không ghét Đường Khả, nhưng cũng không có tình ý nam nữ đặc biệt nào, chỉ có thể hết sức uyển chuyển cự tuyệt. "Bạn là cô gái giỏi giang đáng yêu như vậy, nhất định sẽ có rất nhiều người thích." Vậy nên mình vẫn bị cự tuyệt sao? Viền mắt Đường Khả ửng đỏ, dốc hết toàn giữ kìm lại nước mắt trực chờ trào lên trước mặt Ôn Lương, rõ ràng đã sớm đoán được kết quả không phải sao? Nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu. Đường Khả miễn cưỡng nặn ra một nụ cười mỉm, cúi người một góc chín mươi độ trước Ôn Lương, trong thanh âm mang theo giọng mũi: "Nói ra những lời này đã gây phiền hà cho cậu, cực kỳ xin lỗi... Về sau sẽ không ..." Quả nhiên là không thể sao? Là bản thân suy nghĩ nhiều quá. Đường Khả hơi hơi kéo khoé môi, tự giễu cười."Trễ như vậy mình cũng phải trở về rồi, bạn Ôn Lương cũng về sớm một chút đi..." dường như hận không thể lập tức thoát khỏi cái nơi khiến mình khó chịu này, Đường Khả lễ phép nói lời từ biệt với Ôn Lương. Ôn Lương trầm mặc một hồi, nói: "Lát nữa mình bảo tài xế đưa cậu về nhà trước đi, một mình cậu về nhà sợ là không an toàn." "Không cần" Đường Khả cự tuyệt, trong mắt càng thêm chua xót, cổ họng nghèn nghẹn không phát ra được âm thânh. Đã không thích, cũng đừng tỏ ra dịu dàng thế nữa, như vậy lại khiến cô càng thêm vọng tưởng."Trường học cách nhà mình không xa, hơn nữa bây giờ cũng chưa quá trễ, tự mình đi nhờ xe về là được." Ôn Lương cũng không kiên trì nữa, đã nói rõ, thì cũng không nên cư xử quá mức khiến người ta hi vọng, liền nói: "Vậy bạn tự mình về cẩn thận nhé." Đã bị cự tuyệt, Đường Khả cũng không phải là người sẽ dây dưa, chỉ là... Thực sự rất không cam lòng. Đường Khả đột nhiên xông lên ôm lấy Ôn Lương, Ôn Lương phản xạ có điều kiện muốn đẩy ra, lại bị Đường Khả gắt gao ôm chặt, chôn đầu nơi bả vai y khóc nức nở: "Chỉ một lúc... Cho mình ôm cậu một lúc..." Vai run lên bần bật, thoáng nhìn chợt nổi lên xót thương. Về sau mình cũng sẽ không dây dưa với cậu nữa, nhưng hãy cho mình một phút, cho mình có một khoảng lặng ảo mộng cậu thuộc về mình. Bị ôm một chút cũng sẽ không mất gì, Ôn Lương cảm thấy bản thân không cần thiết phải tuyệt tình như vậy, nên cũng không nhúc nhích tuỳ ý Đường Khả. Thế nhưng cả hai đều không biết, toàn bộ đoạn đối thoại của họ đã thu hết vào tai của người đứng ngoài cửa. Tay Ôn Du Phi bóp nghiền bó hoa trong tay, gân xanh trên mu bàn tay hằn lên vằn vện. Khuôn mặt tà mĩ bởi vì cực độ phẫn nộ mà vặn vẹo, dữ tợn đáng sợ vô biên. Dùng sức đá văng cánh cửa, thấy được hình ảnh Đường Khả ôm Ôn Lương, đôi mắt phượng bén nhọn bạo phát sát ý máu tanh điên cuồng. "Tiện —— nhân —— "