Lê Hiên gật đầu: “Điều mà ngươi nghĩ đến, trầm cũng đã nghĩ rồi. Trầm đã phái người sống trên núi Tử Vi, nhưng hai năm rồi, vẫn không thấy tung tích của Mạnh cô cô.” “Còn có một người khác, cũng có thể cứu Tuyết Yên.” Nhiếp Lăng Hàn nhìn Lê Hiên. “Sư phụ của Tuyết Yên, Dao Lâm?” Lê Hiên đặt ly xuống. “Đúng vậy.” “Trẫm cũng đã cử người đi tìm ông ấy, nhưng vẫn không tìm thấy.” Lê Hiên chậm rãi bước đi. “Đúng vậy, ông ấy càng khó tìm hơn. Người của Thanh Y đường cũng không †ìm được.” Hàn Chỉ Đào bước vào trong hỏi Nhiếp Lăng: “Trấn Phong ở đâu? Hôm nay chúng ta gặp một cô nương tên Tử Vị, nhìn rất giống Hoàng hậu…” “Trấn Phong? Chưa từng nghe qua, ta sẽ lập tức cho người đi hỏi thăm.” Nhiếp Lăng Hàn nói. Nhiếp Lăng Hàn cử người đi hỏi xung quanh, không có ai biết đến nơi gọi là trấn Phong. Hàn Chi Đào muốn cử người đi tìm hai người đó. “Không cần. Có duyên sẽ gặp lại. Nếu họ có mục đích khác, sẽ gặp lại thôi.” Lê Hiên lãnh đạm nói. Hắn cho rằng, bọn họ có mục đích khác. Lê Hiên đến Phù thành vài ngày, đều nghiên cứu địa hình và phong cách chiến đấu của Bắc Di. Người Bắc Di giỏi cưỡi ngựa bắn cung, và một số người còn có thể di chuyển dưới nước và cỏ. Vào mùa xuân, ý chí chiến đấu của họ không mạnh mẽ. Mùa đông khi thời tiết trở nên khắc nghiệt hơn, bọn họ sẽ cướp đoạt tài nguyên của các nước láng giềng. Hiện tại, Bắc Di có ba gia tộc lớn. Hiện nay người đứng đầu của Bắc Di là Tân Đạt Nhĩ của tộc Độc Long, ngoài ra còn có hai gia tộc khác là tộc Hồ Điệp và tộc Diệm. Dân số của tộc Hồ Điệp và tộc Diệm tương đối ít, cộng cả hai tộc lại chiếm khoảng một nửa dân số Bắc Di. Hơn nữa, mỗi năm tộc Diệm đều di cư. Nhân vật linh hồn của Bắc Di là Tân Đạt Nhĩ của tộc Độc Long. Tộc Độc Long sống ở bờ sông Độc Long, phía sau dựa vào núi Độc Long, phía trước là dòng sông Độc Long. Nước sông Độc Long trong vắt, dây chão, cầu mây vắt vẻo quanh song, mây trôi lững lờ, sương mù thấp thoáng, người tộc Độc Long rất nhiệt tình hào phóng. Kể từ khi nhà vua qua đời vì bệnh vào năm trước, Tân Đạt Nhĩ kế thừa vị trí của cha, trở thành Vương Thượng ở Bắc Di. Năm nay hắn hai mươi lăm tuổi, dũng cảm và thiện chiến, vẻ ngoài cũng cực mê người. Còn tộc trưởng tộc Hồ Điệp là Trường Phong, là nam nhân hai mươi ba tuổi, nghe nói tính khí gắt gỏng nhưng dũng cảm thiện chiến. Toàn bộ tộc Diệm đang di cư về nơi có đồng cỏ, tộc trưởng Lỗ Ca, là một người đàn ông ôn hòa, năm này bốn mươi tuổi. Nhiếp Lăng Hàn phát hiện ra, Trường Phong và Tân Đạt Nhĩ luôn bằng mặt không bằng lòng. Lê Hiên quyết định sử dụng chiến thuật li gián nội bộ để giảm ý chí chiến đấu của Bắc Di. “Bây giờ mùa này, tộc Diệm đã bắt đầu di cư. Chúng ta phải tìm cách lôi kéo tộc Hồ Điệp, lợi dụng tộc Hồ Điệp để chế ngự tộc Độc Long, đánh từ nội bộ Bắc Di ra, sẽ năm chắc hơn nửa phần thắng.” Lê Hiên nói với mọi người. Nhiếp Lăng Hàn nói: “Nghe nói tộc trưởng tộc Hồ Điệp có ý với muội muội của Tân Đạt Nhĩ, hai lần cầu hôn nhưng Tân Đạt Nhĩ đều không đồng ý. Trường Phong ghi hận trong lòng. Hơn nữa Trường Phong không phục Tân Đạt Nhĩ làm Vương.” “Vậy chúng ta có thể bắt đầu ra tay với Trường Phong, lôi kéo Trường Phong.” Lê Hiên nói. Rất nhanh Nhiếp Lăng Hàn đã gặp được Trường Phong. Hắn rất cao, gương mặt sáng sủa, tướng mạo đúng là của người tài, nhưng mũi lại to, trông có vẻ luôn thiếu kiên nhẫn. Tuy nhiên, nếu hắn ta có thể làm tộc trưởng, tất phải có chỗ xuất sắc hơn người. Nhiếp Lăng Hàn tặng hắn lương thực, hạt giống, thuốc và vàng bạc. “Hoàng đế của chúng ta biết tộc Hồ Điệp vẫn luôn bị tộc Độc Long đàn áp. Ý của Hoàng thượng khi phái ta đến gặp tộc trưởng Trường Phong là hy vọng tộc trưởng có thể khuyên Vương Thượng của các người, nếu muốn gì thì có thể đạt được thông qua cuộc đàm phán giữa chúng ta.” Đối với lời nói của Nhiếp Lăng Hàn, Trường Phong bán tín bán nghi, hắn ta đánh giá Nhiếp Lăng Hàn từ trên xuống dưới: “Người Hán vẫn luôn giảo hoạt quỷ quyệt. Cuối cùng mục đích thực sự của ngươi là gì?” Nhiếp Lăng Hàn mỉm cười: “Chỉ vì sự chung sống hòa bình. Hai nước giao hòa chỉ vì một trong hai mục đích, một là thiết lập quan hệ ngoại giao, hai là tấn công quy thuận. Thành thật mà nói, Đại Hưng ở gần Bắc Di hại nhiểu hơn lợi.” Trường Phong cười khẩy. Nhiếp Lăng Hàn tiếp tục nói: “Bắc Di có địa hình phức tạp, ngoại trừ núi Độc Long, những nơi khác đều núi cao nước độc, hơn nữa người dân phân tán, khó quản lý, Đại Hưng chưa từng có ý xâm chiếm Bắc Di, từ trước đến nay đều là Bắc Di quấy rối Đại Hưng.” Trường Phong cười ha ha: “Đây đúng là sự thật.” Nhiếp Lăng Hàn nói: “Hoàng thượng của chúng tôi không thể nói chuyện với Tân Đạt Nhĩ, nhưng Trường Phong tộc trưởng đức cao vọng trọng, hi vọng có thể nói lời hay ý đẹp với Tân Đạt Nhĩ, đừng tiếp tục quấy rối cuộc sống của dân chúng Đại Hưng, cũng không khiêu khích nhau, bên ngài đưa ra bất cứ yêu cầu nào chúng tôi đều có thể thương lượng, đương nhiên, ý của Hoàng thượng là, chỉ bàn với Trường Phong tộc trưởng. Nếu Trường Phong tộc trưởng có gì cần giúp đỡ, cứ việc nói ra.” Trường Phong nhìn Nhiếp Lăng Hàn với ý vị sâu xa. “Trước mắt thực sự có một chuyện cần ngươi giúp đỡ bây giờ.” Trường Phong đột nhiên nói. “Trường Phong tộc trưởng, mời nói.” Nhiếp Lăng Hàn lặng lẽ nhìn hắn. “Ta vẫn luôn thích công chúa Bắc Dị, muội muội của Tân Đạt Nhĩ. Nhưng hắn ta không đồng ý, nói rằng công chúa đã có ý trung nhân, nhưng hai năm qua, chưa từng thấy nàng ấy qua lại với bất cứ nam nhân nào. Cho nên nàng ấy vốn không hề có ý trung nhân, Tân Đạt Nhĩ là muốn giữ nàng ấy lại để hòa thân với các nước khác.” Trường Phong nói nói tiếp: “Ngày mai, công chúa sẽ ra ngoài tìm thuốc, làm phiền ngươi tìm một đám thổ phỉ hù dọa nàng ấy một phen, sau đó ta ra mặt cứu nàng ấy.” Nhiếp Lăng Hàn mỉm cười: “Làm một màn anh hùng cứu mĩ nhân? Trường Phong tộc trưởng quả là tình thâm, nhưng người là tộc trưởng, lấy nàng ấy cũng là môn đăng hộ đối, sao lại còn phải dùng đến cách này…” Trường Phong cười: “Ta càng muốn nàng ấy cam tâm tình nguyện hơn!” “Vậy tộc trưởng Trường Phong có thể tìm đại mấy người của ngài giả danh là được, cần gì phải dùng người của ta?” “Để cho giống thật, người của ta, nếu không may bị bắt thú nhận…” Nhiếp Lăng Hàn đồng ý. Sáng sớm hôm sau, Nhiếp Lăng Hàn tìm mấy tên thị về đóng giả côn đồ, phục kích trước tại nơi mà Trường Phong nói. Mọi người thay quần áo bình thường, ngồi trong quán trà phía trước uống trà. Lê Hiên tìm một chỗ có thể nhìn thấy toàn cảnh bên dưới ngồi xuống. Căn cứ vào các thông tin mà Trường Phong đưa ra, muội muội của Tân Đạt Nhĩ xinh đẹp như hoa, thường ngày thích mặc quần áo của Đại Hưng. Cưỡi hồng mã, thích dùng roi dài. Giờ Tý ba khắc, Nhiếp Lăng Hàn đột nhiên thì thầm một câu: “Hình như đến rồi.” Mọi người đều nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn thấy phía xa có hai cô gái, phía trước là hồng mã, phía sau là hắc mã. Trên lưng hồng mã là một nữ tử mặc trang phục cưỡi ngựa màu xanh nhạt. Nữ tử phía sau cao lớn, toàn thân là đồ đen. Nữ tử kia càng ngày càng đến gần hơn, chỉ nghe thấy một tiếng huýt sáo, và không biết từ đâu sáu người đàn ông đeo mặt nạ màu đen lao ra, xông về phía nàng ấy. “Là Tử Vi” Hàn Chỉ Đào thì thâm. Con ngựa của nữ tử đó sợ hãi, chạy vài bước về phía trước, vừa hay chạy đến ngay dưới cửa sổ của quán trà, hai chân trước giơ cao, nữ tử đó bị hất khỏi lưng ngựa. Trước khi mọi người kịp phản ứng, Lê Hiên đã nhảy ra khỏi cửa sổ, ôm lấy người con gái sắp ngã xuống đất. Bọn thổ phỉ xông lên, Lê Hiên vung hai tay lên, tạo ra một cơn gió cả, sáu tên thổ phỉ đểu bị đánh ngã xuống đất. Phía sau vang lên tiếng móng ngựa, Nhiếp Lăng Hàn nhìn qua, là Trường Phong đến. Nhiếp Lăng Hàn nhìn Hàn Chi Đào: “Các ngươi đi trước đi, Trường Phong đến rồi!” Lê Hiên đưa Tử Vi lên ngựa, theo sau là Hàn Chi Đào, Cố Phàm, Trương Dương, rải một quả bom khói và phi nước đại đi. Khi Trường Phong đến, hắn nhìn thấy bọn thổ phỉ đã bỏ trốn, công chúa bị người khác cướp mất, cũng thấy cô gái đi cùng công chúa tức tối chạy về phía trước, hắn ta cầm theo thanh đao dài đuổi theo. Nhiếp Lăng Hàn theo sau hắn ta: “Sao bây giờ Trường Phong tộc trưởng mới đến? Nàng ấy đã được người khác cứu rồi!” Trường Phong không nói gì, sầm mặt lại, đánh ngựa chạy về phía trước. Tử Vi bực mình khi gặp bọn thổ phỉ, suýt thì ngã từ ngựa xuống. Nàng hoàn hồn, đập tay đá chân loạn xạ, ngẩng đầu nhìn người đàn ông phía sau, phút chốc đờ người.