Nữ phụ thiên tài! nổi danh thế giới!
Chương 69 : Một người bạn ...
Cô đứng giữa nơi cánh đồng , cảm nhận sự thanh bình mát mẻ . Từng bước từng bước thản nhiên tự tại . Khóe môi cô vươn lên nụ cười , cả nơi đáy mắt cũng hiện hữu sự vui vẻ nhàn nhạt
- Lãnh tiểu thư ! Chúng ta phải đi rồi
Cô nhìn họ sau đó gật đầu nhẹ , nhìn bầu trời trong xanh rồi bước lên xe
_______________
Họ chở cô ra khỏi vùng ngoại ô , đi tới sân bay
- Chúng tôi sẽ đợi Lãnh tiểu thư lên máy bay rồi sẽ trở về phụng mệnh
Cô nhìn dòng người tấp nập , sau lại quay qua họ nhẹ giọng
" Các người về đi , ta sẽ tự lên máy bay
- Không được ! Chúng tôi sẽ ở đây đến khi người đi
" Không cần ! Ta sẽ tự lo liệu "
- Nhưng ...
Họ nhìn nhau sau đó gật đầu
- Vậy được ! Mong Lãnh tiểu thư bảo trọng
Họ đưa hành lý cho cô
" Ta nhờ các ngươi chuyển lời đến thiếu gia . Rằng ... Ta cảm ơn "
- Vâng !
Cô nhìn chiếc xe đang dần khuất , lại nhìn sân bay rộng lớn ...
" Ta đã không từ biệt Tước và Thiên Bảo ... "
Cô lắc nhẹ đầu , đi đến ghế chờ . Nhìn đồng hồ đã hiện 13h 17
" Trưa rồi ... "
" Chuyến bay rời khỏi Trung Quốc khởi hành lúc 13h 20 sắp sửa khởi hành . Mong quý hành khách chuẩn bị hành lý . Xin nhắc lại ... "
Tiếng nói phát ra từ loa , cô đứng dậy chuẩn bị lên máy bay . Bỗng đang xếp hàng có người nào đó va vào cô
" Xin lỗi "
Chỉ nghe hai từ xin lỗi vang lên , cô xoay lại thì đã không còn ai . Nhưng cô lại thấy lọn tóc xanh lam lướt qua mà lồng ngực không khỏi đập mạnh
" Quý khách hãy chuẩn bị .... "
Đang thẩn thờ , cô lại nghe thấy tiếng nói của nhân viên máy bay liền hoàng hồn đi lên
Vào vị trí cô nhìn mọi thứ qua ô cửa kính , khóe môi mỉm cười nhạt
" Tạm biệt ! "
" Máy bay chuẩn bị cất cánh ! Hành khách chú ý an toàn . Xin nhắc lại ... "
Cô nhắm mắt lại ngủ , chìm vào thế giới riêng của chính mình ...
______________
" Này ! ... "
Đang ngủ bỗng cô nghe thấy như tiếng ai đó đang gọi mình , hàng mi dài run nhẹ . Đôi đồng tử mở ra phản chiếu hình ảnh của một người con gái
Cô kinh ngạc khi thấy cô gái đó . Mái tóc xanh lam dài ngang eo . Những lọn tóc lưa thưa bên hai cái má mịn màng , trắng ngọc . Đôi mắt to tròn đen láy long lanh như mặt hồ trong suốt . Mũi cao . Đôi môi anh đào ướt át đỏ mọng mỉm cười . Trên cơ thể quyến rũ là chiếc áo len và quần đùi . Cô gái này trong khoảng 16 tuổi giống với cô . Khí chất thanh nhàn tỏa ra khiến cô an lòng
Và điều đặc biệt là người con gái này cho cô cảm giác thân thuộc , một cảm giác mà bấy lâu này cô chưa từng thấy ở nơi mình . Có lẽ là có nhưng là của trước kia , và giờ đây tâm trí cô trống rỗng . Đôi mắt phản chiếu hình ảnh của cô gái này , sự thân thiết lấp đầy khoảng trống nơi đáy lòng cô ...
" Cậu sao vậy ? Cậu có muốn ăn gì không ? "
Giọng nói nhẹ nhàng thanh khiết làm lòng cô dao động . Tiếng nói này cũng thật quen thuộc ... tại sao ...
" Làm sao vậy ? "
Nghe câu hỏi và sự lo lắng trên mặt cô gái ấy khiến cô hơi mỉm cười nhẹ
" Không ! Cậu nói gì ? "
" A ! Tớ hỏi là cậu có muốn ăn gì không ? Cậu ngủ được 4 tiếng rồi "
" Xin lỗi vì sự thất lễ . Cho tôi một phần Steak Tartare và một cafe "
Cô xoay qua nữ nhân viên đang đứng đợi mà nói
- Vâng !
" Tớ ngồi chung với cậu , nhưng thấy cậu ngủ nên không chào hỏi . Mà cậu tên gì ? "
Cô gái đó mỉm cười nhẹ nói với cô
" Tôi ... "
Xoảng !
Tiếng đỗ vỡ và sự tức giận của ai đó vang lên
- Xin quý khách thứ lỗi ! Tôi sẽ đổi ngay ạ
- Đổi cái gì ? Cô là nhân viên như vậy sao ?
- Tôi không ...
" Này ! Đừng có quá đáng "
Cô gái đó thấy chuyện bất bình liền đứng lên đi lại nói
- Ái chà ! Cô em xinh đẹp thật đấy
Người đàn ông gây sự nở nụ cười dâm đãng
" Hừ ! Chị không sao chứ ? "
- Không sao ! Xin lỗi đã làm phiền quý khách nghỉ ngơi
" Chị đừng nói vậy ! Không sao là tốt rồi "
- Mày dám không để ý đến ông à ?
Người đàn ông đó tức giận đi lên , định bắt lấy cô gái đó nhưng ...
- Aaaaa
Người con gái đó đã vận tay đánh hắn ngã xuống , cũng là lúc hai bảo an đi lại
" Hừ ! Không tự lượng sức "
- Chúng tôi sẽ dẫn ngài đến phòng khác
Cô ngồi nhìn mà kinh ngạc , cô gái đó mỉm cười đi lại gần cô
" Xin lỗi ! Đang nói chuyện . Chúng ta mau ăn thôi "
Cô gật đầu ngồi ngay ngắn dùng bữa . Trong đầu nhớ lại hình ảnh khi cô gái này vật ngã tên kia . Rõ ràng cô đã thấy trên cổ cô ấy có đeo một sợi dây chuyền ... Nó có màu xanh lam rất đẹp . Nhưng cô lại không thể nhìn kĩ và hình dung nó rõ ràng ...
" Cậu thấy món này ngon không ? "
" Ừ ! Ngon lắm "
Cô mỉm cười trả lời
" Hi ! Cậu thật xinh đẹp "
" Cảm ơn "
Suốt hành trình cô cùng cô gái này nói chuyện rất hợp nhau , tâm trạng cô cũng cảm thấy rất vui vẻ . Và cô ấy cũng biết cô bị mất trí nhớ , dù không hiểu tại sao . Nhưng cô lại có cảm giác rất tin tưởng cô ấy ....
_______________
" Máy bay sắp hạ cánh ! Xin quý khách chuẩn bị hành lý của mình "
Cô bước xuống nhìn dòng người xa lạ , quay lại cô gái đó
" Cảm ơn "
" Cậu nói gì vậy ? Tớ đã làm gì đâu "
" ... "
" Mà cậu không có chỗ để đi sao ? "
" Ừ ! Tôi định sẽ thuê khách sạn "
" Hử ? Con gái ở khách sạn không hay lắm đâu . Hay ... nếu cậu không chê thì ở cùng tớ nhé ? "
" Ở cùng ? "
Cô kinh ngạc với lời nói của cô gái này
" Ừ ! Dù sao tớ ở cũng có 1 mình "
" Vậy ... "
" Yên tâm đi ! Tớ không phiền đâu "
" Cảm ơn "
" À ! Phải rồi . Tớ quên mất . Cậu tên gì ? "
" Tôi ? Lãnh Thiên Tuyết "
" Tuyết sao ? Tên thật đẹp ... "
Cô gái đó mỉm cười ngọt ngào
" Còn cậu ? "
" A ! Hi ! Xin lỗi , tớ quên nói . Tớ là ... Linh Đan Làm bạn nhé "
Dưới ánh chiều tà lộng lẫy đầy ấm áp . Hình dáng hai người thiếu nữ trải dài . Xung quanh tất cả như lạc lỏng và không tồn tại . Dòng người đi qua , cơn gió nhẹ thổi qua lay động . Bầu trời rộng lớn như có gì đó ... Thay Đổi ...
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
141 chương
18 chương
17 chương
42 chương
316 chương
43 chương








