Nữ phụ thiên tài! nổi danh thế giới!

Chương 69 : Một người bạn ...

Cô đứng giữa nơi cánh đồng , cảm nhận sự thanh bình mát mẻ . Từng bước từng bước thản nhiên tự tại . Khóe môi cô vươn lên nụ cười , cả nơi đáy mắt cũng hiện hữu sự vui vẻ nhàn nhạt - Lãnh tiểu thư ! Chúng ta phải đi rồi Cô nhìn họ sau đó gật đầu nhẹ , nhìn bầu trời trong xanh rồi bước lên xe _______________ Họ chở cô ra khỏi vùng ngoại ô , đi tới sân bay - Chúng tôi sẽ đợi Lãnh tiểu thư lên máy bay rồi sẽ trở về phụng mệnh Cô nhìn dòng người tấp nập , sau lại quay qua họ nhẹ giọng " Các người về đi , ta sẽ tự lên máy bay - Không được ! Chúng tôi sẽ ở đây đến khi người đi " Không cần ! Ta sẽ tự lo liệu " - Nhưng ... Họ nhìn nhau sau đó gật đầu - Vậy được ! Mong Lãnh tiểu thư bảo trọng Họ đưa hành lý cho cô " Ta nhờ các ngươi chuyển lời đến thiếu gia . Rằng ... Ta cảm ơn " - Vâng ! Cô nhìn chiếc xe đang dần khuất , lại nhìn sân bay rộng lớn ... " Ta đã không từ biệt Tước và Thiên Bảo ... " Cô lắc nhẹ đầu , đi đến ghế chờ . Nhìn đồng hồ đã hiện 13h 17 " Trưa rồi ... " " Chuyến bay rời khỏi Trung Quốc khởi hành lúc 13h 20 sắp sửa khởi hành . Mong quý hành khách chuẩn bị hành lý . Xin nhắc lại ... " Tiếng nói phát ra từ loa , cô đứng dậy chuẩn bị lên máy bay . Bỗng đang xếp hàng có người nào đó va vào cô " Xin lỗi " Chỉ nghe hai từ xin lỗi vang lên , cô xoay lại thì đã không còn ai . Nhưng cô lại thấy lọn tóc xanh lam lướt qua mà lồng ngực không khỏi đập mạnh " Quý khách hãy chuẩn bị .... " Đang thẩn thờ , cô lại nghe thấy tiếng nói của nhân viên máy bay liền hoàng hồn đi lên Vào vị trí cô nhìn mọi thứ qua ô cửa kính , khóe môi mỉm cười nhạt " Tạm biệt ! " " Máy bay chuẩn bị cất cánh ! Hành khách chú ý an toàn . Xin nhắc lại ... " Cô nhắm mắt lại ngủ , chìm vào thế giới riêng của chính mình ... ______________ " Này ! ... " Đang ngủ bỗng cô nghe thấy như tiếng ai đó đang gọi mình , hàng mi dài run nhẹ . Đôi đồng tử mở ra phản chiếu hình ảnh của một người con gái Cô kinh ngạc khi thấy cô gái đó . Mái tóc xanh lam dài ngang eo . Những lọn tóc lưa thưa bên hai cái má mịn màng , trắng ngọc . Đôi mắt to tròn đen láy long lanh như mặt hồ trong suốt . Mũi cao . Đôi môi anh đào ướt át đỏ mọng mỉm cười . Trên cơ thể quyến rũ là chiếc áo len và quần đùi . Cô gái này trong khoảng 16 tuổi giống với cô . Khí chất thanh nhàn tỏa ra khiến cô an lòng Và điều đặc biệt là người con gái này cho cô cảm giác thân thuộc , một cảm giác mà bấy lâu này cô chưa từng thấy ở nơi mình . Có lẽ là có nhưng là của trước kia , và giờ đây tâm trí cô trống rỗng . Đôi mắt phản chiếu hình ảnh của cô gái này , sự thân thiết lấp đầy khoảng trống nơi đáy lòng cô ... " Cậu sao vậy ? Cậu có muốn ăn gì không ? " Giọng nói nhẹ nhàng thanh khiết làm lòng cô dao động . Tiếng nói này cũng thật quen thuộc ... tại sao ... " Làm sao vậy ? " Nghe câu hỏi và sự lo lắng trên mặt cô gái ấy khiến cô hơi mỉm cười nhẹ " Không ! Cậu nói gì ? " " A ! Tớ hỏi là cậu có muốn ăn gì không ? Cậu ngủ được 4 tiếng rồi " " Xin lỗi vì sự thất lễ . Cho tôi một phần Steak Tartare và một cafe " Cô xoay qua nữ nhân viên đang đứng đợi mà nói - Vâng ! " Tớ ngồi chung với cậu , nhưng thấy cậu ngủ nên không chào hỏi . Mà cậu tên gì ? " Cô gái đó mỉm cười nhẹ nói với cô " Tôi ... " Xoảng ! Tiếng đỗ vỡ và sự tức giận của ai đó vang lên - Xin quý khách thứ lỗi ! Tôi sẽ đổi ngay ạ - Đổi cái gì ? Cô là nhân viên như vậy sao ? - Tôi không ... " Này ! Đừng có quá đáng " Cô gái đó thấy chuyện bất bình liền đứng lên đi lại nói - Ái chà ! Cô em xinh đẹp thật đấy Người đàn ông gây sự nở nụ cười dâm đãng " Hừ ! Chị không sao chứ ? " - Không sao ! Xin lỗi đã làm phiền quý khách nghỉ ngơi " Chị đừng nói vậy ! Không sao là tốt rồi " - Mày dám không để ý đến ông à ? Người đàn ông đó tức giận đi lên , định bắt lấy cô gái đó nhưng ... - Aaaaa Người con gái đó đã vận tay đánh hắn ngã xuống , cũng là lúc hai bảo an đi lại " Hừ ! Không tự lượng sức " - Chúng tôi sẽ dẫn ngài đến phòng khác Cô ngồi nhìn mà kinh ngạc , cô gái đó mỉm cười đi lại gần cô " Xin lỗi ! Đang nói chuyện . Chúng ta mau ăn thôi " Cô gật đầu ngồi ngay ngắn dùng bữa . Trong đầu nhớ lại hình ảnh khi cô gái này vật ngã tên kia . Rõ ràng cô đã thấy trên cổ cô ấy có đeo một sợi dây chuyền ... Nó có màu xanh lam rất đẹp . Nhưng cô lại không thể nhìn kĩ và hình dung nó rõ ràng ... " Cậu thấy món này ngon không ? " " Ừ ! Ngon lắm " Cô mỉm cười trả lời " Hi ! Cậu thật xinh đẹp " " Cảm ơn " Suốt hành trình cô cùng cô gái này nói chuyện rất hợp nhau , tâm trạng cô cũng cảm thấy rất vui vẻ . Và cô ấy cũng biết cô bị mất trí nhớ , dù không hiểu tại sao . Nhưng cô lại có cảm giác rất tin tưởng cô ấy .... _______________ " Máy bay sắp hạ cánh ! Xin quý khách chuẩn bị hành lý của mình " Cô bước xuống nhìn dòng người xa lạ , quay lại cô gái đó " Cảm ơn " " Cậu nói gì vậy ? Tớ đã làm gì đâu " " ... " " Mà cậu không có chỗ để đi sao ? " " Ừ ! Tôi định sẽ thuê khách sạn " " Hử ? Con gái ở khách sạn không hay lắm đâu . Hay ... nếu cậu không chê thì ở cùng tớ nhé ? " " Ở cùng ? " Cô kinh ngạc với lời nói của cô gái này " Ừ ! Dù sao tớ ở cũng có 1 mình " " Vậy ... " " Yên tâm đi ! Tớ không phiền đâu " " Cảm ơn " " À ! Phải rồi . Tớ quên mất . Cậu tên gì ? " " Tôi ? Lãnh Thiên Tuyết " " Tuyết sao ? Tên thật đẹp ... " Cô gái đó mỉm cười ngọt ngào " Còn cậu ? " " A ! Hi ! Xin lỗi , tớ quên nói . Tớ là ... Linh Đan Làm bạn nhé " Dưới ánh chiều tà lộng lẫy đầy ấm áp . Hình dáng hai người thiếu nữ trải dài . Xung quanh tất cả như lạc lỏng và không tồn tại . Dòng người đi qua , cơn gió nhẹ thổi qua lay động . Bầu trời rộng lớn như có gì đó ... Thay Đổi ...