Bàn ăn rộng lớn với những món ăn đặc sắc , làn khói ngi ngút bay lên cao . Cô lặng nhìn mọi thứ trước mắt một cách vô định " Tước gia , ngươi định sẽ cưới vị tiểu thư này sao ? " Đức vua mỉm cười nhẹ hỏi " Vâng ! " Hàn Tư Tước bình thản trả lời khiến cho Hoàng Tuấn khó chịu nheo mài nhìn qua cô " Tuyết Tuyết , từ bao giờ cô lại khác như vậy . Chẳng phải lúc trước ... " Tất cả lời nói của Hoàng Tuấn cô đều không nghe thấy , trong mắt cô bây giờ chỉ có một màu trắng xóa vô định Đoàng ! Tiếng súng vang lên khiến ai cũng kinh ngạc , binh sĩ đứng đó đưa súng lên chỉa về phía cửa " Ha ha ! Lên " Tiếng cười ngạo mạn vang vọng cả căn phòng , một đám người đeo mặt nạ quỷ đi vào , cầm súng trên tay bắn loạn xạ . Ai cũng bàng hoàng kinh ngạc , cô thoát khỏi dòng suy nghĩ khi nghe thấy tiếng súng . Bây giờ cô đang nằm trong vòng tay rắn chắc của Hàn Tư Tước , ngước mắt lên nhìn cô thấy được sự lạnh lẽo trong mắt hắn , còn đâu sự dịu dàng mà hắn dành cho cô " Các ngươi là ai ? " Hoàng tử Rin bước lên tức giận quát , súng lục trên tay chỉa vào một tên " Ha ha , các người không cần biết . Giết " Những tên áo đen xông vào , những kị sĩ thì ra sức bảo vệ nhà vua . Hoàng Tuấn vừa đánh ngã một tên vừa nhìn lên đồng hồ treo cao gần đó . Đôi mắt linh động chạy đến gỡ xuống , khóe môi mỉm cười chế giễu " Ta đoán không sai nhỉ ? Làm sao các ngươi có thể xông vào khi lực lượng hoàng gia lại nhiều như thế . Chỉ có một đường là có kẻ đột nhập vào phòng báo động , khiến nó không thể hoạt động . Và các ngươi thừa cơ xông vào . Trên chiếc đồng hồ này là camara mi ni được lắp đặt . Tên đồng bọn của các ngươi đang quan sát có phải không ? Hay cũng có thể nói ... là thủ lĩnh " Lời nói của Hoàng Tuấn khiến bọn áo đen kinh ngạc nhìn nhau " Ha ! Không hổ danh là một thám tử . Nhưng những lời đó ngươi nên để xuống địa ngục rồi nói " Đoàng ! Đoàng ! ... Cô bần thần nhìn mọi việc , căn phòng rộng lớn sang trọng nào còn đâu . Bây giờ chỉ là một đóng đổ nát , thậm chí từng thi thể ngã xuống và dòng máu đỏ trên mặt sàn . Tiếng súng như âm vang khiến ta nhức đầu , cô lẳng lặng nhìn mà kinh hãi . Bỗng từ phía cửa cô thấy một mái tóc xanh lam mượt mà . Liền chạy lại , ai thấy cô chạy đi cũng đều kinh ngạc . Một tên thấy cô liền nhắm vào cô mà bắn Đoàng ! Tiếng súng vang lên như xé gió lao về cô , tưởng rằng nó sẽ ghim vào ngực và cướp lấy sinh mạng cô một lần nữa nhưng không ? Khi cô quay lại đã thấy Hàn Tư Tước ôm cô vào lòng , viên đạn cũng ghim sâu vào lòng ngực hắn . Đôi mắt vàng kim nhìn cô đầy lo lắng và yêu thương , hắn nhẹ nhàng vuốt tóc cô sau đó bắn chết tên vừa nãy " Tước ca " Vi Vi thấy hắn bị thương liền sợ hãi , kêu lên một tiếng . Nhưng hắn lại từ từ ngã xuống , đôi mắt nhắm nghiền lại . Tất cả thật mơ hồ và đen tối , hắn nhìn thấy cô đang vươn tay kéo hắn lại . Gương mặt tuyệt luân hoảng loạn , hắn không muốn cô sợ . Không muốn cô khóc hay bị bất kì thương tích nào . Chỉ cần cô vui vẻ và cười ... với hắn ... ___________ Khoảng không đen tối bao trùm lấy cả một vùng , đôi mắt nặng trĩu như có gì đó đang đè nặng . Từ từ hé mở ra thì ánh sáng lọt vào khiến đôi mắt sợ hãi nhắm lại . Sau khi tiếp thu được thì dần mở ra , đôi đồng tử vàng kim như ánh sáng vũ trụ . Thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là trần nhà trắng , đưa tay lên thì hắn chạm vào thứ gì rất mềm và mịn . Hơi ngước xuống hắn liền thấy gương mặt cô đang úp vào giường mà ngủ . Hàng mi đen cong vút hơi run nhẹ , khóe môi đỏ hồng hé ra ướt át khiến hắn muốn chạm vào . " ... Ưm ... " Tiếng kếu khiến hắn rụt tay lại , lẳng lặng nhìn ra bên ngoài . Bầu trời đêm với những ánh sao bạc lấp lánh . Từng cơn gió thổi qua , làm tung bay màn cửa Bỗng có người đi vào , hắn liền nhắm mắt lại . Một người nam nhân bước lại gần giường bệnh trầm ngâm nhìn hắn . Sau đó bước lại cửa sổ " Thật là ,không đóng cửa sổ lại nữa " Tiếng nói khiến hắn nhận ra đó là Hoàng Tuấn , cái tên tự nhận là bạn cô " Cái tên Hàn Tư Tước này hay thật . Anh hùng cứu mĩ nhân đồ . Nếu chết rồi cái ở đó cho ra vẻ . Xì " Cái tên này ... ! " Tuyết Tuyết sao lại nằm ở đây , sẽ mỏi cổ . " Hoàng Tuấn bế cô lên sô pha nằm xuống , nhìn gương mặt xinh đẹp bình yên ngủ mà mỉm cười . Đưa tay vuốt ve rồi nhẹ nhàng hôn vào cái trán láng mịn ấy . " Thật sự không nhớ ra tôi ? Em tàn nhẫn quá . Lúc trước em khiến tôi bất ngờ , nay lại càng bất ngờ hơn khi em lại là vị hôn thê của tên Tước gia ấy . Em đã từng nói rất mong đợi tôi làm gì mà ? Vậy tại sao bây giờ em không nhớ ra tôi ? Em vô tâm vậy sao ... ? " Tiếng nói nhẹ nhàng vang lên , bàn tay vẫn vuốt ve mặt cô nhưng bỗng đôi mắt mở to kinh ngạc " Chẳng lẽ ... " " Cậu nghĩ đúng rồi " Hoàng Tuấn chưa kịp hiểu chuyện gì đã bị tiếng nói của Hàn Tư Tước trên giường bệnh làm kinh ngạc . Liền quay lại " Cô ấy đã bị mất trí nhớ ? " " Phải , tôi vô tình cứu được và đem em ấy về đây " " Anh có quyền gì mà làm vậy ? " " Là ân nhân " " Anh ... " Hoàng Tuấn tức giận đi đến bên cạnh Hàn Tư Tước " Cậu là bạn em ấy ? " " Phải " " Tôi lại không nghĩ thế " " ... " " Tôi từng gặp em ấy ở trường MYSTERY . Nên hiểu kha khá về tính cách của người con gái này . Cậu nói cậu là bạn , không có khả năng " " ... " " Nhưng tôi thấy được , cậu tỏ ra bình thản chế nhạo . Nhưng đáy mắt lại xẹt qua sự đau lòng khi biết em ấy là vị hôn thê của tôi . Có lẽ không ai biết nhưng với tư cách là một Tước gia , nắm giữ cả một binh đoàn kị sĩ . Tôi có thể thấy được dù nó rất nhanh . Cậu thật tài giỏi , có thể che giấu cảm xúc đến mức như vậy . Thậm chí có thể những tên cáo già khác cũng không thể nhìn thấu tâm tư của cậu . Thật đáng nể phục " Lời nói của Hàn Tư Tước khiến Hoàng Tuấn kinh hãi , đáy mắt xẹt qua âm trầm . Rồi nở nụ cười chế nhạo " Ha ! Phải , tôi che giấu cảm xúc của bản thân . Dù một giây thôi , chưa chắc tôi đã có thể gỡ ra lớp mặt nạ giả tạo ấy . Tôi luôn đề phòng mọi thứ xung quanh , luôn treo cho mình một sự ngụy tạo giả dối . Là một thám tử ngao du , tôi không thể nào để cảm xúc hay ý nghĩ của chính mình bị nắm bắt . Tôi chưa bao giờ dao động khiến cho bản thân bị bộc lộ . Nhưng ... từ khi gặp người con gái này . Em ấy đã cho tôi sự bất ngờ , khiến tôi kinh ngạc . Tôi hoàn toàn không thể che giấu bản thân khi bên cạnh cô ấy . Có lẽ không ai biết được , kể cả người con gái khiến tôi mất kiểm soát này . Cô ấy làm sao để tâm đến tôi đây ? Khi chúng tôi chỉ gặp nhau 2 lần vỏn vẹn , nói chuyện được mấy câu . Nhưng ... dù thế tôi vẫn không thể quên được . Không thể quên nụ cười lạnh nhạt đầy chế giễu và khinh thường ấy . Đôi mắt tuyệt luân bình thản sâu như vực thẳm . Sự bí ẩn huyền ảo khiến trái tim tôi nhảy lên và tò mò . Tôi luôn muốn gặp lại cô ấy , nhìn đến sự cuồng ngạo kia một lần nữa . Hình ảnh người con gái này luôn quanh quẩn trong tâm trí tôi , muốn xua tan nhưng lại không thể ... " Đôi mắt xanh dương như bầu trời đêm bình tĩnh ngày nào đã hiện lên sự yêu thương và phức tạp ... " Cậu yêu cô ấy ? " " Tôi không biết " " Là một thám tử tài giỏi , suy luận mọi việc trên thế gian . Nhưng lại không thể đoán được trái tim của chính mình ? " " Tùy anh , muốn nói sao cũng được . Nhưng việc Tuyết Tuyết là vị hôn thê của anh . Tôi không tin được , anh phải thả tự do cho cô ấy " " Ha ! Tôi là ân nhân , cậu không có quyền gì để ra lệnh cho tôi " Hàn Tư Tước cười lạnh nhìn Hoàng Tuấn " Anh muốn gì ? " " Tôi không cần gì cả , nhưng tôi lại có điều kiện hợp tác " " Hợp tác ? " " Phải ! Theo như cậu biết , Tuyết nhi không phải là người bình thường . Có rất nhiều kẻ muốn mưu hại em ấy . Giả sử như lần tôi cứu em ấy ở bãi biển . Và nếu em ấy nhớ lại thì có lẽ em ấy sẽ càng chán ghét tôi . Vì thế tôi và cậu sẽ bảo vệ em ấy , ở cạnh em ấy cho đến khi tìm ra kẻ chủ mưu " " Tại sao anh lại muốn tôi giúp ? Và vì sao anh lại xen vào chuyện của Tuyết Tuyết nhiều như vậy ? " " Vì tôi cũng như cậu . Không biết được trái tim của chính mình . Xem như đây cũng là cơ hội để chúng ta tìm hiểu ... " " ... " " Cứ suy nghĩ tùy thích . Nhưng đừng lâu quá " " Tôi đồng ý ... " " Hợp tác vui vẻ " " ...Ưm ... " Tiếng kêu của cô khiến bọn hắn quay lại , nhìn cô co rút người , gương mặt xinh đẹp yên bình mà ngủ thật ngoan . Hoàng Tuấn bước lại lấy áo khoác đắp cho cô , bàn tay vuốt ve cái má mịn màng của cô . Đáy mắt dao động in sâu bóng hình cô vào tâm trí " Tuyết nhi ... " Không gian vắng lặng đi vào lòng người , ánh trăng sáng nhạt nhòa chiếu rọi vào căn phòng . Nơi bắt đầu định mệnh tiếp theo của cô , liệu những trái tim ấy sẽ hạnh phúc hay ... tan nát ??