Nữ phụ thiên tài! nổi danh thế giới!
Chương 34 : Hội thao bí ẩn 2
Vì là đồi dóc cao nên tất cả những đoàn người sẽ tự leo lên núi . Mỗi đoàn sẽ có vài địa điểm khác nhau chứ chẳng phải đi chung gì . Ví dụ như trường sẽ đưa ra một vài địa điểm để cho các bạn học sinh chọn tùy ý thích . Và sẽ gọp lại thành một đoàn để đi chung với nhau . Nơi cô chọn đến là một vùng núi cao có suối nước nóng và các hội thao đầy kịch tính .
Bây giờ cô và Y Nhu đang cùng đoàn người đi chung , leo lên ngọn núi cao sừng sững . Xung quanh hai bên là các cánh đồng hoặc rừng rặm . Đường này tuy hơi trắc trở khó đi nhưng lại có cảm giác vô cùng bí ẩn và thám hiểm . Đang đi cô nghe được tiếng nói có ai gọi mình liền quay lại .
" Tuyết Tuyết "
Khi cô nhìn lại thì liền thấy 5 người đang bước lại gần , gồm 3 nữ 2 nam . Cô gái có mái tóc đen dài buột cao . Đôi mắt đen láy nhìn về phía cô . Mũi cao , môi đỏ đang mỉm cười . Trên người là một bộ đồ thể thao dài đen . Đây không ai khác là Trần Vu Uyên . Bên cạnh Vu Uyên là Hoàng Thiên với mái tóc đỏ đen . Đôi mắt đen chứa sự vui vẻ nhìn về cô . Môi mỏng hơi mím lại . Trên người hắn là chiếc áo thun và quần jean dài . Gương mặt mỹ nam và thân hình cường tráng của hắn làm cho bao nữ sinh phải si mê ...
Hoa Nhi thục nữ với chiếc đầm dài hơn đầu gối màu xanh dương . Đôi mắt hạnh to tròn ánh lên sự vui vẻ . Mái tóc dài đen tết lại gọn gàng . Còn Hoa An , cũng là lớp trưởng của lớp cô . Linh động với cái áo trắng kết hợp chiếc váy màu hồng phấn . Mái tóc ngắn đen mượt mà buột cao qua bên trái . Hai chị em này lúc nào cũng kề cận bên nhau cả ...
Còn .... Khi cô nhìn đến phía của Trần Vu Nam , hắn đứng đó với mái tóc vàng phiêu dật . Mũi cao . Môi mỏng mím lại . Đôi mắt đen láy của hắn nhìn về phía cô . Chiếc áo sơ mi và quần jean dài trông hắn trưởng thành hơn . Trên vai với chiếc balo trắng . Cô thấy được hắn đang nhìn cô ... Trong đó là cả một sự lạnh lùng cùng một tia chán ghét . Hắn như hận không thể giết chết cô vậy ... Dù là vậy cô vẫn chả quan tâm hắn . Hờ hững nói một câu .
" CHÀO ! "
" Không ngờ em cũng chọn chuyến tham quan leo núi này . Thật trùng hợp " Vu Uyên lên tiếng .
" Đây là ? " Hoàng Thiên nhìn về phía Y Nhu hỏi
" Xin chào tôi tên là Y Nhu . Rất vui được gặp các vị " Y Nhu mỉm cười dịu dàng nói
" A ! Xin chào ! Tôi tên là Hoa Nhi rất vui được gặp cô . Còn đây là Hoa An em gái tôi "
" Xin chào bạn mình tên là Hoa An . Bạn thật xinh đẹp " Hoa An nở một nụ cười tỏa nắng nói
" Tôi là Trần Vu Uyên rất vui được gặp ... a ... còn đây là Trần Vu Nam em trai tôi " Vu Uyên xoay qua hắn giới thiệu thay .
" Hoàng Thiên " Hoàng Thiên lạnh lùng nói
" Vết thương sao rồi ? " Cô quay qua hỏi Hoa Nhi .
" Đã lành rồi " Hoa Nhi mỉm cười nói .
" Ừ ! Vậy đi thôi " Cô xoay đi cùng với Y Nhu . Nhóm Vu Uyên thấy vậy cũng đi theo sau .
Đang đi bỗng thầy giám thị từ phía trước nói vọng tới .
" Ở đây có một khu rừng cấm rất nguy hiểm . Các em không được đi vào lung tung . "
Quả thật đi được một đoạn thì ở phía trước có hai lối rẽ trái phải . Ở giữa đề chữ khu CẤM . Khi rẽ qua lối bên phải cô đã nhìn sơ qua nó . Trong đây quả thật nhìn rất âm u , lạnh lẽo . Nhưng rồi cô vẫn quay đi mặc kệ như không có gì .
_____ TẠI MỘT NƠI NÀO ĐÓ _____
" Đã xong chưa ? " Giọng nói yêu mị của người con gái vang lên .
" Cô ta có dắt theo một cô gái tên là Y Nhu . Đang đi cùng một nhóm người " Giọng nói độc ác trả lời cô gái .
" Y Nhu ? Ha Ha thú vị . Biết làm gì rồi chứ " Cô gái yêu mị cười quỷ dị .
" Vâng "
Tút tút tút tútttttt
Tiếng điện thoại kéo dài làm cho không khí trở nên bí ẩn và nguy hiểm . Giọng nói yêu mị vang lên mang theo sự hả hê .
" LÃNH THIÊN TUYẾT SAO ? HÔM NAY SẼ LÀ NGÀY TÀN CỦA MÀY ... HA HA HA HAAAAA "
____◇◇◇____
Vật vả cả một ngày trời rốt cuộc bọn cô đã đến nơi . Đây là một căn nhà tre nhưng lại rất rộng rãi và tiện nghi . Nó được gọi là chỗ dừng chân lý tưởng nhất của vùng đồng bằng , đồi núi hoan sơ . Và nơi đây đã được sắp xếp một vài trò chơi hay âm nhạc để mọi người vui vẻ . Còn có suối nước nóng ấm áp thư giản đầu óc . Cô và Y Nhu sẽ ở một phòng chung . Nơi đây chắc cũng cỡ 200 căn phòng nhưng lại quá nhiều người nên sẽ có người ở chung với bạn đồng hành . Nam nữ sẽ được phân chia đầy đủ .
" Dọn dẹp xong rồi đi ngâm suối nước nóng " Cô nói với Y Nhu
" Ừ " Y Nhu mỉm cười nhẹ nhàng
Khi hai người bước vào phòng tắm dành cho nữ . Dù rất rộng lớn nhưng cũng khá đông . Để tránh đụng chạm cô đã chọn một vị trí không có người . Bước xuống với chiếc khăn tắm trắng quấn ngang cơ thể cô có thể cảm nhận được sự ấm áp của dòng nước . Nhìn về phía Y Nhu đang úp nửa khuôn mắt xuống dòng suối như khá sợ hãi . Đôi mắt to tròn xám tro hơi lo lắng . Thấy vậy cô hơi mỉm cười nói :
" Không có nam nhân đâu "
Lời nói của cô làm Y Nhu hơi xấu hổ . Vì đây là lần đầu Y Nhu được đi tắm như thế này nên không biết . Gương mặt trắng hồng hơi đỏ lên .
" Ý cậu là sao vậy ? " Tiếng nói của cô gái vang lên . Khi cô nhìn lại thì thấy 3 người con gái , không ai khác là Hoa Nhi , Hoa An và Vu Uyên cả . Người vừa hỏi cũng là Hoa An ...
" Cô ấy làm sao thế ? " Hoa Nhi cũng hỏi lại .
" Mắt cô ấy không nhìn thấy được " Cô nhắm mắt dưỡng thần cũng lên tiếng giải thích .
Không khí bỗng chốc yên lặng . Nhưng rồi Vu Uyên cũng lên tiếng phá hủy sự yên tĩnh đáng sợ này .
" A ... Xin lỗi "
" Không sao đâu " Y Nhu mỉm cười trả lời
" Mặc kệ đi . Miễn sao Y Nhu đẹp là được mà , phải không ? " Hoa An lên tiếng phá vỡ chuyện không vui này .
" A ! Da của chị đẹp thật đó . Ngài thường thấy chị luyện võ mà không ngờ da dẻ lại mịn màng trắng trẻo thế này . Ha ha " Hoa An lại gần Vu Uyên châm chọc .
" Cái con nhỏ này ! Tránh ra đi " Vu Uyên đỏ mặt la Hoa An
" Da của Y Nhu cũng rất đẹp nga~ . Nhìn nè ... mịn như em bé vậy " Hoa Nhi cũng cất tiếng nói
" Ha ha ha ha "
Tiếng cười vui vẻ phát ra từ phòng tắm nữ . Nhưng họ có biết được từ trong góc tối của căn phòng có một đôi mắt đang dõi theo họ . Ánh mắt nhìn vào cô chứa sự thù hận cùng chán ghét tột độ .
" Hãy cười đi . Vui vẻ đi . Tao xem mày vui vẻ được bao lâu "
_____18h tối _____
Khi tắm rửa sạch sẽ . Mọi người đều đến phòng ăn để dùng bữa tối . Cô và Y Nhu cũng đang ngồi cùng nhóm của Vu Uyên . Hoàng Thiên nhìn về phía cô mỉm cười nói .
" Tuyết Tuyết cậu thấy ở nơi này thế nào ? "
" Ối chà chà ! Sao tự nhiên hỏi câu này vậy " Hoa An lên tiếng trêu chọc .
" Kệ tôi " Hoàng Thiên nổi cáu trả lời .
" Xì ! Trên mặt ông nhìn gian lắm nha . Mà hình như kì giao lưu cũng sắp hết rồi nhỉ " Hoa An không vừa đổ thêm dầu vào lửa .
" Mặc kệ tôi . Liên quan gì đến cô "
Thế là hình tượng lạnh lùng của hắn bị phá vỡ bởi những lời trêu chọc của Hoa An . Cuộc chiến tranh cãi diễn ra .
" Vu Nam em không vui sao ? " Câu hỏi của Vu Uyên làm cho Hoa Nhi và hai người kia chú ý tới , nhìn về phía tên mặt lạnh nào đó đang ngồi ăn .
" Không có "
" Chị cũng thấy em rất lạ . Có chuyện gì sao ? " Hoa Nhi cũng lên tiếng hỏi .
" Đã nói không có " Hắn lạnh lùng đứng lên . Khi đi qua cô hai người đã vô tình chạm mắt . Mắt cô vô định nhìn vào đôi đồng tử đen láy lạnh lùng kia . Rồi hắn lướt qua cô như chưa từng nhìn đến .
Điều này tất nhiên không qua được ánh mắt của Vu Uyên . Ngày thường đứa em trai này của mình hể nhắc đến Tuyết Tuyết sẽ liền vui vẻ , phấn khởi . Nhưng dạo gần đây cô thấy đứa em này như thay đổi hẵn . Nó lạnh lùng và ít nói hơn . Khi nhắc đến Tuyết Tuyết cũng khá khó chịu . Mọi chuyện làm cho Vu Uyên rất lo lắng và sợ hãi . Dù không biết cảm giác nó là gì nhưng ... Vu Uyên cô có linh cảm không tốt .
______ BUỔI TỐI ______
Mọi người đang chìm vào giấc ngủ thì từ bên ngoài vang lên tiếng
ẦM ... ĐÙNG ... Â...ẦMMMM...
Làm cho ai cũng sợ hãi chạy ra ngoài sảnh tập trung . Có hơn 10 giáo viên đứng đó nhìn ra ngoài .
- Thầy ơi có chuyện gì vậy ? " Một nữ sinh lo lắng hỏi .
- NGOÀI TRỜI ĐANG CÓ BÃO ! CÁC EM PHẢI CẨN THẬN KHÔNG ĐƯỢC ĐI RA NGOÀI . BIẾT KHÔNG ? BUỔI LEO NÚI SẼ DỜI LẠI CHO ĐẾN KHI CƠN BÃO KẾT THÚC " 1 giáo viên la lên nói với các học sinh .
Mọi người bàng hoàng , lo lắng bàn tán . Cô đứng đó , đôi chân mài thanh tú hơi nhíu lại . Lòng cô lại có cảm giác rất bất an ...
" Dương em sợ ... " Giọng nói ngọt ngào của một nữ sinh vang lên làm cho cô hơi quay đầu lại .
Chạm vào mắt cô là ... Mộ Dung Bảo Yết cùng với ... BẠCH DƯƠNG . Hắn đang ôm cô ta vào lòng như chở che , bao bọc .
" Không sao ! Yết nhi đừng sợ " Thấy cô nhìn bọn họ hắn liền dịu dàng nói với cô ta . Nhưng lại lạnh lùng nhìn về phía cô .
Cô nào có tâm trạng quan tâm ánh mắt hắn . Cô chỉ lo nhìn đến phía cô ta . Nỗi bất an trong lòng lại một lần nữa dâng lên . Cho đến khi có một nhóm người chạy vào .
" AAAAAAA ! CỨU MẠNG A ... " Đây là một trong những nam sinh của đoàn . Người hắn be bết máu cùng với màn đêm càng tăng thêm vẻ kinh dị .
Mọi người xung quanh la om xòm . Núp vào một góc . Các giáo viên bình tĩnh hơn hỏi nam sinh có chuyện gì .
- Thầy ơi ! Ở ngoài có một con hổ đột nhiên lao vào tấn công chúng em . Em may mắn trốn thoát ... Hu Hu " Nam sinh run sợ nói
- Tại sao các em lại tự ý đi ra ngoài " Một giáo viên tức giận lên tiếng
- Đã có bao nhiêu người chết ? " Một giáo viên khác hỏi .
- D...dạ 3 người ạ "
- CÁC EM NGHE ĐÂY ! ĐỪNG TỰ Ý CHẠY RA BÊN NGOÀI . NẾU KHÔNG CÁC EM SẼ BỊ TẤN CÔNG . CÓ HIỂU KHÔNG ? "
- DẠ HIỂU " Các học sinh đồng loạt trả lời .
Vốn tình hình đã ổn hơn cho đến khi một nữ sinh la hét .
- Aaaaaaa
- Có chuyện gì nữa ? " Giáo viên hỏi
- C...có n...người " Nữ sinh sợ hãi nói không nên lời .
Khi mọi người nhìn lại thì thấy một cô gái nằm đó . Trên đầu là một bết máu chảy . Mái tóc đen dài che khuất nữa gương mặt . Điều làm cô bất ngờ là ..
" Y NHU " Cô đi đến đỡ cô ấy ngồi dậy ... vỗ vỗ vào mặt Y Nhu làm cho cô tỉnh lại nhưng không có kết quả . Liền la lên .
" Mau đưa vào phòng trị liệu . Nhanh lên " Tiếng hét của cô đầy uy quyền làm cho các giáo viên hơi run rẫy . Nhưng rồi cũng đưa Y Nhu vào và chữa trị .
" Cô ấy không sao đâu " Vu Uyên lên tiếng an ủi .
Cô vẫn đứng đó , im lặng không nói gì . Đôi mắt cô vẫn vậy , vô định nhìn ra phía cửa .
" Chắc cô ấy chỉ bị vấp té thôi . Chỉ là vết thương nhẹ . Đừng quá lo lắng " Hoa Nhi cũng lên tiếng nói .
" Mọi chuyện không đơn giản như vậy " Một giọng nói nam nhân vang lên làm mọi người phải ngoảnh mặt nhìn .
Trong màn đêm u tối . Một gương mặt hoàn mĩ không tì vết xuất hiện từ một góc trong bóng tối . Hắn có mái tóc màu xanh đen như một bầu trời giữa đêm tối . Đôi mắt xanh đậm nhìn thấu màn đêm . Mũi cao . Đôi môi mỏng bạc mím lại . Chiếc áo thun và quần jean đơn giản nhưng lại làm cho người khác say mê . Đôi lông mày hơi nhướn lên để lộ ra sự thông minh logic . Quả thật đây là một nam nhân tuyệt mĩ a ...
" Cậu là ai ? " Hoàng Thiên lạnh lùng hỏi .
" Xin chào ! Tôi tên là Lê Dương Hoàng Tuấn . Tôi là một thám tử Nhật Bản đến đây du ngoạn " Hắn nở nụ cười lịch thiệp
" Thám tử sao ? WOW đẹp trai thật đó " Hoa An lên tiếng khen thưởng .
" Cảm ơn "
" Ý cậu là sao ? " Vu Uyên bình tĩnh hơn hỏi .
" Các người hãy nhìn xem dưới sàn nhà ... " Hắn khụy xuống chạm vào chỗ Y Nhu đã ngã xuống .
" Nó rất láng và sạch sẽ . Chứng tỏ đây là một sàn nhà mới thay . Nhưng lại không hề có một vũng nước nào cả . Làm sao cô ấy có thể ngã xuống đây ... ? "
Câu nói của hắn làm cho mọi người mới để ý tới . Nếu như chú ý kĩ chắc chắn sẽ hiểu được .
" Và theo như những gì tôi quan sát rằng ... mắt cô ấy không thấy được ? " Hắn vẫn tiếp tục nói .
" Sao cậu biết được ? " Vu Uyên bất ngờ .
" Và các giác quan của cô gái đó rất mạnh . Nên có thể cảm nhận rất rõ mọi thứ xung quanh ... tôi nói đúng chứ " Hắn quay qua cô hỏi
Cô không nói gì chỉ gật đầu xác nhận .
" Vậy ý cậu là có người xô Y Nhu ngã ? " Hoa Nhi lên tiếng .
" Phải " Hắn đứng lên khẳng định
" Vậy đó là ai ? " Hoa An gấp gáp hỏi hắn .
" Tôi không muốn nói " Hắn nhìn qua cô với ánh mắt đầy ý cười
ẦM ... ĐOÀNG ...
" A "
Tiếng sấm sét vang lên lần nữa làm cho Hoa Nhi kêu lên sợ hãi .
" Giải tán đi " Cô nói rồi quay đi về phía phòng Y Nhu . Còn những người khác cũng trở về phòng trong tâm trạng hỗn tạp ...
Cô đứng trước giường Y Nhu nhìn cô . Cơn bão bên ngoài cứ như trút xuống mọi thứ . Cô trở về phòng với tâm trạng khá khó chịu .
_____ 23h đêm _____
Tiếng lạch cạch vang lên trong màn đêm yên tĩnh . Một bóng dáng bước đi . Ngoài trời tiếng mưa nặng trĩu . Xối xả làm cho mọi thứ mờ ảo . Bóng dáng đó đi về phía phòng cô như ẩn như hiện . Khi mở cửa ra đã thấy cô ngồi đó ... như đang chờ đợi ...
Ánh mắt chứa sự kinh ngạc nhưng lại về với trạng thái lạnh lùng .
" Trần Vu Nam "
" Cô biết tôi sẽ đến ? "
" Có gì muốn nói . Thì nhanh đi "
Hắn bước vào chĩa cây súng về phía trái tim cô . Đôi mắt lạnh lẽo chứa sự thù hận ...
" Đi CHẾT đi "
ĐOÀNG !
Viên đạn bay nhanh như xe gió . Nó quá nhanh để cho một con người có thể đỡ được , chỉ có cái CHẾT đang đến gần . Mọi thứ phút chốc như dừng lại , dòng thời gian như ngưng đọng . Một dòng máu nhiễm xuống nền nhà .... Cơn bão ngoài trời kêu gào như than khóc , mọi thứ thật đáng sợ ... như địa ngục đang chờ đợi .
Màn đêm u tối là nơi để cho bóng đem trỗi dậy . Là lúc thực hiện những tội ác đã được sắp đặt sẵn . Sự khát máu của một con người ... Từng giọt máu rơi xuống nền nhà lạnh lẽo .
Cô nằm đó ... trên dòng máu đỏ do chính tay hắn gây ra ...
LẠCH ... CẠCH
Cây súng rơi xuống trên sàn nhà . Đôi mắt lạnh lẽo thù hận đã thay bằng tuyệt vọng và khống khổ . Hắn bước đi lại khụy xuống đôi chân
" KHÔNGGG " Tiếng gào khóc làm mọi người sợ hãi , lục đục chạy vào . Khi thấy cảnh này ai cũng kinh hoàng và run rẫy như không thể tin vào đôi mắt họ .
Một người con trai đang quỳ đó , từng giọt nước mắt rơi xuống để nói thay cho nỗi lòng đầy đau khổ . Trên nền nhà lạnh lẽo là một người con gái với sắc đẹp khuynh thành đang tái nhợt và mất đi sự sống . Dòng máu đỏ như hiện hữu sự HẬN THÙ ...
TRẦN VU NAM đứng lên chạy ra khỏi nơi này . Trong cơn mưa như đang khóc than cho số phận của mọi thứ . Cứ thế một bóng dáng cô đơn , ân hận chạy trong cơn mưa ấy ... như không muốn tin vào mọi chuyện đã xảy ra . Hắn đi đến một vách núi , đứng đó ... trầm lặng . Cứ thế từng bước , từng bước đi xuống ...
Hắn đã chính tay sát hại người con gái hắn yêu . Đã chính tay giết đi tinh linh của trái tim mình . Tiên nữ ấy có phải đã đến lúc về với trời cao hay không ? Trái tim này như đã ngừng thở , nước mắt của hắn cũng đã rơi rồi . Hắn đã làm gì kia chứ ?
" Ha ha ha haaaaaaa "
Tiếng cười đầy đau khổ ấy vang vọng cả khuôn trời . Cứ thế hắn gieo mình xuống vực sâu của đáy biển . Trở thành một vì sao tỏa sáng rời khỏi hồng trần . Mặc cho sự lưu luyến ấy tan vào mây khói .
" Vu Nam KHÔNGGGGG " Nhóm người ấy đã chậm một bước . Hắn đã gieo mình xuống đáy vực ....
TÔI XIN TRẢ LẠI TÌNH YÊU NÀY . TÔI XIN TRẢ LẠI NHỮNG HỒI ỨC ĐÃ MANG . NGƯỜI CON GÁI ĐÃ CHO TIM TÔI RUNG ĐỘNG . NGƯỜI ĐÃ CHO TÔI BIẾT TINH LINH TRÊN THẾ GIAN NÀY VẪN CÒN TỒN TẠI . ĐIỀU TÔI TIẾC NUỐI NHẤT TRƯỚC KHI CHẾT ĐI ! CHÍNH LÀ MÃI ĐẾN GIỜ NGƯỜI VẪN CHƯA TỪNG TRAO CHO TÔI ... MỘT NỤ CƯỜI ... TẠI SAO ? TẠI SAO HÌNH BÓNG NGƯỜI VẪN CÒN TRONG TÂM TRÍ DÙ TÔI ĐÃ SẮP LÌA XA CÕI TRẦN NÀY ? LIỆU KHI CHẾT ĐI RỒI ! TÔI SẼ ĐƯỢC NHÌN THẤY NGƯỜI DƯỚI CẦU NẠI HÀ HAY KHÔNG ? HAY CHÚNG TA VẪN SẼ CÁCH BIỆT . NGƯỜI SẼ MÃI MÃI KHÔNG GẶP TÔI ? HẬN TÔI ...
Cứ thế sóng biển đã mang đi một con người . Một tình yêu sâu đậm mà người nam nhân đã trao cho một người con gái ... Để lại bao đau khổ cho những con người còn sống . Nỗi vấn vương cho một tình nghĩa chị em . Một tình yêu nhưng lại chan chưa cả sự thù hận ...
Nhưng hắn đã từng biết rằng ? cũng đã từng có người gào khóc vì hắn trong cơn mưa ? Đã từng gieo mình xuống biển để hòa tan vào cơn gió . Bay đi hết những cảm tình đã trao , những hạnh phúc và sự bỡ ngỡ . Cũng đã từng hỏi TẠI SAO ? TẠI SAO cô gái ấy đã làm bao điều , nhưng nhận lại là sự lạnh lùng cùng chán ghét trong đôi mắt hắn . Đã TỪNG vì hắn ... Nhưng có lẽ ... dưới cầu nại hà hắn sẽ rõ thôi .
_____ TRONG KHU RỪNG CẤM _____
" Cô đã chiến thắng " Giọng nữ vang lên mang theo sự lạnh lùng .
" Ngạo Sương ngươi nghĩ cô ta chết như vậy có quá dễ dàng ? " Giọng nói yêu mị vang lên .
" Vâng ! " Người con gái này không ai khác chính là Thích Ngạo Sương còn người con gái kia ...
" LÃNH THIÊN TUYẾT ! MÀY NÊN CHẾT TỪ LÂU RỒI . NƠI ĐÂY SẼ LÀ NGÀY TÀN CỦA MÀY . TAO SẼ LÀM CHO MỌI THỨ MÀY QUAN TÂM TỪNG CHÚT TỪNG CHÚT MỘT TAN BIẾN CÙNG MÀY . HA HA HAAA " Giọng nói yêu mị ấy phát ra sự lạnh lẽo và thù hận .
" Chủ nhân ! Cô gái tên Y Nhu đã được đưa tới " Ngạo Sương cất tiếng nói .
" Thưởng cho bọn nam nhân kia đi "
Thế là hai bóng người ấy biến mất trong màn đêm lạnh lẽo . Sự bí ẩn mang đến cả một vùng trời đen tối . Cơn mưa lại lần nữa lớn hơn như khóc thay cho một số phận khác đang trong ... NGUY HIỂM .
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
10 chương
80 chương
62 chương









