Người tình bóng đêm

Chương 3 : …không htể chạy trốn…

-em làm sao thế? An Khánh lo lắng nhìn vị hôn thê đang gục mặt ủ rũ xuống bàn. Tuyết Hạ mệt mỏi, cố vặn ra một nụ cười gượng gạo: -Àh, em nhớ nhà quá ấy mà… -Thảo nào, nhìn em có vẻ mệt mỏi thế… Và anh chu đáo xuống phòng y tế, mua cho cô thuốc và rất nhiều thuốc. anh thật biết quan tâm người khác… >>tại phòng hiệu trưởng>Vậy là không thể chuyển được. thầy hiệu trưởng thật lạ làm sao. Rõ ràng sắp đồng ý rồi… không sao. Ta tự chuyển là được… Tuyết Hạ đang hì hục dọn đồ, cô định đi khỏi căn phòng số 27 kia, tránh xa tên nửa ma nửa quỷ kia…”nếu em muốn rời xa tôi, hãy bỏ đi thật nhanh…”. Anh ta đã cảnh báo cô như vậy… thì cô sẽ chuyển, vậy là xong… Xong việc, Tuyết Hạ nuối tiếc nhìn lại một lần căn phòng ngăn nắp mới chi gắn bó với cô có 2 ngày Tuyết Hạ đang hì hục dọn đồ, cô định đi khỏi căn phòng số 27 kia, tránh xa tên nửa ma nửa quỷ kia…”nếu em muốn rời xa tôi, hãy bỏ đi thật nhanh…”. Anh ta đã cảnh báo cô như vậy… thì cô sẽ chuyển, vậy là xong… Xong việc, Tuyết Hạ nuối tiếc nhìn lại một lần căn phòng ngăn nắp mới chi gắn bó với cô có 2 ngày, khẽ thở dài một chút. Rồi cô gái nhỏ tham lam, bước đến bên chiếc giường trắng muốt êm ái, nhẹ nhàng đặt tấm thân mình xuống. Nhìn đồng hồ. Bây giờ mới chỉ có 6h thôi. Cô cứ nằm một chút, để cảm nhận hết sự êm ái, thoải mái. “Chỉ một chút nữa, mọt chút nữa thôi, rồi đi ngay…”. Nhưng sự lần lữa sẽ hại chết người. Tuyết Hạ quên đi điều ấy… Thần ru ngủ đã đến bên cô, mang theo cơn mộng mị… >>> Nếu em dã không còn yêu anh, Cớ sao em còn lưu lại? Sao không để tìng anh chìm vào quá khứ mãi mãi? Mà lại cho anh một cơ hội không thành… > 6h tối, Tuyết Hạ trong bộ váy xanhlam dịu dàng bước đến gara xe, nơi An Khánh đang đợi. anh hôm nay không mặc vest hay sơmi, mà chọn bộ đồ đầy nam tính, năng động. Đi hẹn hò??? Chương III:2 cảnh cáo của ác thần… Tại nhà hàng cấp 5sao, Tuyết Hạ và hôn phu đang ngồi đối diện. Phục vụ đem tới hai con cua biển to đùng, đặt trước mặt hai người. Tuyết Hạ nhìn con cua to bự cứng ngắc, lúng túng quá…Thực là làm khó người ta quá đi…Anh nhìn vậy, mỉm cười nhẹ, rồi dùng kềm bể vỡ vỏ con cua, cẩn thận bóc từng lớp, đưa ra trước môi Tuyết Hạ, ra hiệu cho cô mở miệng. -Hả? anh làm gì thế? Người ta nhìn kìa… -mặc kệ họ. Chồng quan tâm vợ, có gì đâu mà ngại? Tuyết Hạ đành hé miệng, đón lấy “tấm lòng” của vị hôn phu. Bữa tối qua đi, có phần đỡ khuôn sáo hơn mọi ngày… Ăn tối xong, anh đưa cô đi dạo bên bờ hồ Lục Tử. Gío mát rượi, lùa qua tùng lớp áo mỏng bay phần phật…anh đi bên cô, cái bóng cao lớn của anh như nuốt trọn thân mình nhỏ bé của Tuyết Hạ. - Anh thật khác với những gì em tưởng tượng… -Oh! Vậy lúc đầu, em nghĩ thế nào? -Em nghĩ, anh rất xấu tính… -thật sao? Còn anh cứ ngỡ em rất nhảnh choẹ cơ đấy… Cả hai bước bên bờ hồ, cười đùa sảng khoái. Gió nhẹ vờn qua hai người…Chợt, vụt qua một cơn gió lạnh lùng như giận dữ, làm anh phải bỏ tay cô ra, cởi chiếc áo jacket, phủ lên hai vai nhỏ đang rung lên vì lạnh. Ấm áp. -em cẩn thận, cảm lạnh đấy… Tuyết Hạ đỏ mặt, cúi mắt lí nhí cảm ơn. Anh không phải hôn phu, mà giống anh trai của cô hơn… >>> Khi em tay trong tay cùng người khác… Là lúc con tim anh thắt chặt… Mất đi những điệu nhạc… Thay vào đó là nỗi đau âm ỉ… Anh yêu em, dù anh chẳng là gì… >NIGHT