Người thiếp xấu xí
Chương 8 : Người thiếp xấu xí
8.Mất tích edit: Thuần Nhã Di Hòa
Tiểu Điệp bước đi vừa vội vừa nhanh, hoàn toàn mặc kệ Uyển Nương vừa tỉnh dậy khắp người bị thương.
Uyển Nương đối với tòa đại trạch này hoàn toàn xa lạ rất sợ bị bỏ lại phía sau, đành phải hết sức bước nhanh hơn để đuổi kịp nhưng là lực bất tòng tâm* trong chốc lát Tiểu Điệp đã đi xa, ánh đèn từ chiếc đèn lồng nàng ấy cầm cũng nhanh chóng biến mất.
“Tiểu Điệp?”
Uyển Nương thật vất vả đuổi tới chỗ Tiểu Điệp biến mất nhìn xung quanh, không thấy người.
Như vậy hỏng rồi, nàng nên đi đâu đây?
Uyển Nương vẻ mặt mờ mịt lại không dám chạy lung tung chỉ đứng yên tại chỗ chờ Tiểu Điệp quay lại tới tìm nàng.
Nhưng Tiểu Điệp căn bản không phát hiện ra Uyển Nương không đuổi kịp.
Nàng ta vội vàng trở lại nhà chính, vừa bước vào trong phòng tức hô lớn, “Di nương đến rồi.”
Lúc này, Thạch Thương Tiều đã tắm xong đang dùng bữa, hắn nuốt xuống miếng cơm cuối cùng.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiểu Điệp người đổ đầy mồ hôi.
“Người đâu?”
Để hắn chờ lâu như vậy vẫn là không thấy người?
“Nàng ấy ở phía sau …” Tiểu Điệp quay đầu lại, kinh ngạc nhìn phía sau không có một bóng người. “Ối… Người đâu?”
Nàng ta vội vàng chạy ra đứng ở dưới mái hiên nhìn xung quanh.
“Di nương? Hà di nương?”
Hai tay vòng ở miệng hô to vài tiếng, không nghe thấy tiếng đáp lại.
Một cơn ớn lạnh từ phía sau truyền đến, Tiểu Điệp đột nhiên toát mồ hôi lạnh.
Không cần quay đầu lại, nàng cũng biết là Thạch Thương Tiều ở phía sau.
Bụp tiếng quỳ xuống, còn muốn giải thích gì đó Thạch Thương Tiều hai tay đặt ở đằng sau một chân đem nàng đạp ngã.
“Chuyện nhỏ như vậy cũng làm không xong?”
Tiểu Điệp mặt trắng bệch giải thích.
“Gia, thật sự nàng ấy vừa mới theo sau ta…”
“Là hạ nhân mà dám đi trước di nương?” Thạch Thương Tiều lạnh giọng chất vấn.
Uyển Nương là nữ nhân hắn mua về dù lớn lên xấu xí thì cũng là đồ của hắn, tài sản của hắn, hắn ghét nhất chính là hạ nhân ỷ thế ăn hiếp người khác trèo lên đầu chủ tử.
Nữ nhân của hắn dù muốn nhổ một sợi tóc của nàng cũng chỉ có hắn được làm.
“Ta, ta cầm đèn lồng dẫn đường cho nàng…”
“Dẫn đến người còn không thấy, ngươi cũng thật giỏi.”
“Gia, xin hãy tha cho nô tỳ là nô tỳ quá nóng vội, không để ý tới di nương không theo kịp!”
Tiểu Điệp không ngừng dập đầu, đau khổ cầu xin.
“Từ nay về sau ngươi ra ngoài quét sân đi.”
Ý là hạ cấp bậc xuống làm thô sử nha hoàn.
“Gia!”
Tiểu Điệp giật mình kêu, quỳ xuống trong nước mắt cầu xin Thạch Thương Tiều cho nàng ta một cơ hội, Thạch Thương Tiều chán ghét đá văng bàn tay đang vươn đén không quay đầu lại bỏ đi rồi.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Truyện khác cùng thể loại
83 chương
19 chương
59 chương
33 chương
84 chương
143 chương









