Người thiếp xấu xí

Chương 15 : Người thiếp xấu xí

Chương 15: Ngứa edit; Thuần Nhã Di Hòa Nha hoàn ở tiền viện vừa thấy Thạch Thương Tiều xuất hiện đều bỏ xuống chổi trên tay, hành lễ vấn an. Tiểu Lan và Tiểu Cúc vẫn đang đứng ở hành lang sau viện nói chuyện bát quái*(buôn chuyện), trên tay cầm điểm tâm vốn là cấp cho Uyển Nương sau khi ăn, không chút khách khí đã ăn hơn một nửa. Hai người cười nói chế nhạo Uyển Nương bị trêu đùa dưới tay họ. Cho đến khi nghe thấy tiếng nha hoàn thô sử vấn an mới vội vội vàng vàng nhét đầy điểm tâm còn lại vào trong miệng, bất chấp nhai nuốt vào Tiểu Cúc suýt chút nữa nghẹn. Hai người hấp tấp chạy đến thì lúc này Thạch Thương Tiều đã lên cầu thang đến lối vào sảnh ngoài. “Gia,buổi sáng.” Tiểu Lan vội vã quỳ gối thi lễ. Miếng bánh của Tiểu Cúc vẫn mắc nghẹn ở cổ họng không nói ra được chỉ có thể cử động miệng để giả bộ. “Di nương đâu?” Ánh mắt Thạch Thương Tiều nhìn nha hoàn vẫn lạnh nhạt như cũ. “Di nương dùng xong đồ ăn sáng  đã trở về phòng ngủ.” Tiểu Lan cố ý nói, “Di nương bình thường ngủ đến giữa trưa dùng xong cơm trưa mới có thể rời giường. Nô tỳ có nên đánh thức di nương?” Nàng nói như vậy, chính là muốn ở trước mặt Thạch Thương Tiều tạo hình tượng Uyển Nương lười biếng cả ngày không phải ăn chính là ngủ, ham ăn lười làm rất đáng xấu hổ. Nhưng Thạch Thương Tiều không nói gì, cũng không đáp lại câu hỏi của Tiểu Lan, ra lệnh Đại Dũng đợi ở cửa rồi đi thẳng vào phòng. Uyển Nương vẫn chưa nghe thấy tiếng vấn an bên ngoài, khi Thạch Thương Tiều bước vào nàng còn đang ngủ. Thạch Thương Tiều cũng không có ý thả nhẹ tiếng bước chân Uyển Nương ngủ chưa sâu cho nên đã tỉnh. Mắt thấy Thạch Thương Tiều đang đi về phía giường của nàng, bàn tay nhỏ vội vàng mò mẫn cái khăn che đặt bên gối định đeo lên. “Đừng đeo.” Thạch Thương Tiều giọng nói lạnh nhạt, “Ta còn chưa thấy mặt mũi của ngươi như thế nào?” Uyển Nương khó xử cười vội vàng xuống giường. “Gia sao có thời gian rảnh qua đây?” “Ta qua đây còn cần ngươi đồng ý?” “Tiện thiếp không có ý đó… Xin lỗi.” Lời đáp nói được một nửa, ngoài xin lỗi nàng thực sự không nghĩ mình có thể làm gì. Thạch Thương Tiều nhìn một vòng bốn phía xung quanh. Lần trước không chú ý đến đồ đạc trong phòng, bây giờ là ban ngày mọi thứ đều rõ ràng bên trong không có đồ đạc gì mấy chỉ có một cái tủ quần áo hết sức tồi tàn. Ngô tổng quản nói tháng sau đồ đạc sẽ lần lượt chuyển vào đây và mua thêm vài đồ trang sức và xiêm y, đến lúc đó tiểu viện tử này sẽ có được sự hoành tráng và xa hoa của phòng thiếp phú quý , sẽ không để Uyển Nương so với nha hoàn còn không bằng. Từ vết xe đổ của Lư cô cô, Ngô tổng quản đương nhiên sẽ không dám chậm trễ. Lúc đó Ngô tổng quản có hỏi liệu có muốn tu sửa những tiểu viện tử khác và viện chủ mẫu, mua đồ đạc mới để khi Thạch Thương Tiều cưới vợ nạp thiếp về sau cũng sẽ thấy thoái mái hơn. Dù sao hậu viện không có sai ở đã ba năm nhà này nếu không có ai ở sẽ suy tàn rất nhanh. Thạch Thương Tiều còn nhớ khi hắn khiêng Uyển Nương về tiểu viện tử, gió đêm thổi qua ngọn cây vù vù, cây linh sam đón gió chập chờn, cảnh tượng trước mắt thê lương hắn còn nghĩ rằng là đi đến gian phòng bỏ đi của hai mẹ con hắn trước kia . Thạch Thương Tiều nhướng mày, “Xử lý cùng nhau đi đi.” Hậu viện Thạch gia về sau hắn sẽ thường xuyên lui tới nên đừng để giống như nhà ma. Cho dù bên ngoài đều nói như vậy. Tầm mắt một lần nữa rơi xuống trên người nữ nhân đang kinh sợ. Nghỉ ngơi mấy ngày, khí sắc trông khá hơn nhiều, gương mặt có chút thịt, vết thương trên trán đã lành để lại dấu vết hồng nhạt. Hắn ngoài ý muốn phát hiện, chỗ vết thương có lớp da bị tróc ngược lại rất sạch sẽ, không có mụn rỗ. Chẳng lẽ khuôn mặt đầy sẹo rỗ của cô không phải từ trong bụng mẹ mà ra? Thạch Thương Tiều đứng ở trước mặt nàng nâng lên cái đầu đang hơi rũ xuống. Uyển Nương sợ nhất là bị nhìn thẳng vào mặt, cái xấu của nàng sẽ không có chỗ giấu đi. Thạch Thương Tiều nghĩ nàng cúi đầu, tóc rũ xuống che khuất miệng vết thương và mụn rỗ phần da này mới trông sạch sẽ, sau nhìn kỹ lại quả thật là hắn không nhìn lầm.  “Tại sao trên mặt lại có sẹo mụn rỗ?” “Là khi còn nhỏ phát bệnh đậu mùa sau hết bệnh bị lưu lại.” “Đậu mùa? Ngươi sống sót?” Thời kỳ thiếu niên hắn có ấn tượng trong thành phát sinh ôn dịch, một nhi tử và ba nhi nữ nhà họ Thạch bởi vậy mà chết. Khoảng thời gian đó Thạch gia mây đen mù sương*(ảm đạm bi thảm), Thạch phu nhân sợ con trai trưởng bảo bối của mình bị lây bệnh, ngoại trừ bản thân cũng không cho kẻ nào tiếp cận. Hắn tuy rằng là con vợ lẽ, lại là nha hoàn thông hoàn sinh ra, nhưng dù sao cũng là thiếu gia, hơn nữa lúc ấy hắn và đại ca hai cái nhi tử bị bỏ lại Thạch gia, phụ thân rất khẩn trương đem hắn nhốt ở một tiểu viện phái hai nha hoàn khỏe mạnh chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của hắn. Còn người thiếp bị mất nhi tử, không có can đảm nguyền rủa trưởng tử nên thường tới tiểu viện của hắn la hét nguyền rủa hắn cũng mắc bệnh đậu mùa, đáng tiếc trời không theo ý muốn nàng ta cuối cùng ngược lại ả là người mắc đậu mùa mà chết. Bây giờ nhớ đến, thật sự vừa đáng buồn lại nực cười. “Đúng vậy.” “Thỉnh đại phu nào mà y thuật cao siêu như vậy?” “Trong nhà không có tiền không có thỉnh đại phu.” “Làm thế nào mà hết bệnh?” “Tự nhiên khỏi bệnh.” Thạch Thương Tiều nghĩ tới gia cảnh và thân phận nàng “ tự nhiên khỏi bệnh” có chỉ sợ là “Tự sinh tự diệt”. Nữ nhân đáng thương. Mi mắt hơi rũ liếc nhìn gương mặt nhỏ xấu xí kia. Như hắn suy đoán, Uyển Nương ngũ quan không tệ, dáng dáp thanh tú, chỉ xuất hiện chút mụn rỗ lại khiến cho người khác ghét bỏ. Buông tay ra, cổ trắng lập tức lại rũ xuống. Uyển Nương không biết tại sao đột nhiên hắn lại đến cho nên có chút lo sợ bất an. Bỗng nhiên âm hộ bị một bàn tay mạnh mẽ hữu lực chụp lấy . Đầu ngón tay để trước miệng tiểu huyệt nàng cảm giác khác lạ đột nhiên vọt đến, nàng chưa hiểu chuyển gì sợ hãi thở gấp một tiếng vô thức kẹp chặt hắn tay. “Thả lỏng.” Thạch Thương Tiều trầm giọng ra lệnh ở bên tai nàng. Uyển Nương cuống quít thả lỏng cơ bắp đùi dưới, nhưng ngón chân trong giày lại co quắp lại. Thì ra hắn đến đây là muốn hành phòng*? *Hành phòng: Sinh hoạt vợ chồng Sao không trực tiếp gọi nàng qua là được? Uyển Nương trong lòng bách vị tạp trần*.(ý chỉ cảm giác phức tạp hỗn độn) Đối với việc phu thê đôn luân sinh ra đau đớn, trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi, nhưng may mắn hắn còn muốn nàng, mặc dù chỉ là trước mắt hắn chỉ có một người thiếp thất, chờ tân thiếp vào cửa chỉ sợ muốn gặp hắn cũng là si tâm vọng tưởng, cho nên nàng phải nắm chắc cơ hội . Dù thế nào cũng nhất định phải có một hài tử. “Được không?” Uyển Nương ngẩn người, cho rằng hắn là hỏi chuẩn bị xong chưa nên vội vàng gật đầu. “Chuẩn bị xong.” Thạch Thương Tiều cười nhạo. “Ý ta là miệng vết thương đã khỏi chưa.” “Ách…” Uyển Nương không ngờ rằng hắn sẽ quan tâm đến vết thương của nàng, có chút thụ sủng nhược kinh*, kinh ngạc đến nói không ra lời. (*Thụ sủng ngược kinh: được sủng ái mà lo sợ) “Không biết?” Thạch Thương Tiều hơi nhướng mày. “Ừ, chắc không sao rồi.” Nàng không xác định nói. Vết thương ở đó không giống vết thương trên trán có thể trực tiếp bôi thuốc, phục hồi rất nhanh, hơn nữa vị trí đó nàng cũng không nhìn thấy chỉ thấy không đau đớn đoán là đã khỏi hẳn, chỉ là vết thương vẫn luôn phát ngứa khiến người cảm thấy khó chịu, lại không tiện gãi. Mà tay hắn vẫn luôn đặt ở âm hộ, đầu ngón tay đè vào hoa huyệt làm dịu đi phần nào cơn ngứa, nàng muốn ngón tay cử động, nhưng không dám đưa ra yêu cầu. “Nên?” “Là không đau, nhưng…” Muốn nói ra nhưng rất ngại ngùng nha. “Nói chuyện đừng có dài dòng.” Hắn không vui nói. “Nhưng là rất ngứa.” Uyển Nương lấy hết can đảm nói ra.