Người thiếp xấu xí
Chương 11 : Người thiếp xấu xí
chương 11. Nổi giận (H)
 
Edit: Thuần Nhã Di Hòa
 
Miệng huyệt vốn là bị thương dù hắn thay đổi ngón tay đi vào Uyển Nương vẫn cảm thấy đau, nhưng ít ra vẫn tốt hơn so với đút nguyên cây dương v** vào.
 
Nàng vẫn như cũ thuận theo, cắn môi chịu đựng ngón tay trong tiểu huyệt khuấy động, vách tường thịt cũng vẫn như cũ siết chặt vô cùng, từ mọi hướng vây quanh ngón tay của Thạch Thương Tiều, đặc biệt là phía trên có khối mị thịt rắn chắc đè hắn không dễ dàng đẩy ra.
 
 
Khó trách khó tiến vào như vậy.
 
Hắn bỗng dưng có hứng thú với khối thịt này, một tay đem người kéo khỏi thân cây, kiềm chặt trong ngực.
 
Hắn cũng không để côn thịt bị đối xử lãnh nhạt trầm giọng ra lệnh, “Nắm lấy nó.”
 
Cầm lấy bàn tay nhỏ đặt lên cái chày cứng của hắn.
 
Côn thịt nóng hổi, như thể sẽ bỏng người.
 
Uyển Nương biết đây là của quý của hắn là chỗ quan trọng nhất của nam nhân, lực cổ tay nhẹ nhàng năm ngón tay gần như là dán lên dương v** thô dài.
 
Nam nhân muốn sao có thể chỉ là đụng chạm nhẹ nhàng như vậy.
 
“Dùng sức một chút.” Hắn lại ra lệnh lần nữa.
 
Nàng gia tăng thêm chút sức lực.
 
“Mạnh hơn chút nữa, vuốt ve nó.” Giọng điệu tràn ngập không kiên nhẫn.
 
Giọng nói nghiêm khắc làm Uyển Nương hoảng hốt, vô ý nắm chặt hơn làm nam nhân phía sau thở dốc vì đau, Uyển Nương sợ tới mức cuống quít buông ra tay.
 
Ngu ngốc!
 
“Lại nắm vào cho ta lực nhỏ hơn trước một chút!”
 
“Được, tốt.”
 
“Đừng chỉ biết dùng mỗi một động tác!” Thạch Thương Tiều tức giận mắng.
 
 
“Xin lỗi.”
 
Nàng vội vàng cầm dương v** lại dùng sức nhẹ hơn trước cẩn thận chú ý phản ứng của hắn, thấy hắn không tức giận mới dám trước sau vuốt ve.
 
“Như vậy được không?” Nàng sợ hãi hỏi.
 
“Tiếp tục.”
 
“Được.”
 
Bàn tay nhỏ Uyển Nương trước sau chuyển động theo sức lực mà hắn cho phép.
 
Thạch Thương Tiều cảm thấy thoải mái nhưng không đến mức muốn bắn nhưng nói thật, tay nữ nhân này như thế nào thô ráp hơn tay hắn?
 
Bản thân hắn không thích sự thô bạo này.
 
“Buông tay.”
 
Uyển Nương lập tức buông tay ra.
 
Thạch Thương Tiều nắm lấy tay Uyển Nương, nghiêng đèn lồng nhìn kỹ.
 
Đây là bàn tay xấu nhất mà hắn từng thấy.
 
Các khớp ngón tay và gò long bàn tay đều là vết trai , móng tay khô nứt, mu bàn tay còn có lớp vảy da khô.
 
Hắn hiểu sao hắn nhớ tới tay mẫu thân.
 
Người mẹ đáng thương ấy dưới thời tiết mùa đông giá buốt vẫn giặt đồ, rõ ràng sinh được con trai lại chưa từng được đối xử tử tế, trái lại chính thất càng vì thế mà đối đãi hà khắc đến đổ bệnh cũng không chịu giúp thỉnh đại phu, cuối cùng mẫu thân đáng thương thổ huyết mà chết.
 
Mẫu thân hắn, đôi tay cũng rất xấu.
 
Lúc này bỗng nhiên nhớ tới chuyện cũ khiến hắn cảm thấy bực bội không giải thích được.
 
Hắn bỗng dưng đẩy người nàng về phía thân cây, thô bạo xé rách quần áo trên người nàng.
 
Uyển Nương kinh sợ bất lực nhìn hắn tức giận, không biết mình đã làm gì sai.
 
Là nàng không cẩn thận làm hắn đau sao?
 
Nước mắt sợ hãi treo trên mi thân mình mảnh mai run rẩy nhìn hắn tiến tới, mạnh mẽ ép nàng xoay người, phun nước miếng lên tay bôi lên côn thịt, giống như đang phân thắng thua với ai dùng sức đâm vào tiểu huyệt.
 
“Ô…”
 
Qúa đau đớn, nhưng Uyển Nương không dám kêu lên , đành phải cách lớp khăn che mặt dùng sức cắn cánh tay.
 
Bàn tay nắm chắc lấy hông nàng, nảy sinh ác ý vừa nặng vừa mạnh đâm vào tiểu huyệt khít khao.
 
Nàng đau đến toàn thân căng chặt cũng kẹp chặt lấy dương v** của hắn.
 
Sẽ qua nhanh thôi.
 
Nàng tự nhủ.
 
Phải nhẫn nại, sẽ mau trôi qua thôi.
 
Thạch Thương Tiều cúi đầu nhìn chằm chằm cặp mông trắng tròn, không suy nghĩ không quan tâm nàng nức nở, chỉ tập trung va chạm trước sau và khoái cảm từ tiểu huyệt mang đến cho hắn.
 
Cái này động thật tuyệt.
 
Cảnh tượng mông đong đưa khi bị đâm thật là đẹp, có thể làm bất cứ người đàn ông nào si mê.
 
Hắn thở dốc.
 
Càng dùng sức nện xuống.
 
Như hắn suy đoán sâu trong tiểu huyệt từ từ tiết ra dâm thủy, làm hắn ra vào thêm thông thuận.
 
Hắn chỉ phát tiết nên không có ý định kéo dài khoái cảm, ở dưới nhanh chóng thọc vào rút ra dưới, tích lũy đến lên đỉnh, hắn trực tiếp bắn ra hạt giống nóng bỏng bắn đầy vào sâu trong tử cung.
 
Dương v** rời đi, hắn buông tay không có hắn chống đỡ, Uyển Nương thân thể yếu ớt ngã trên mặt đất.
 
Nàng đau đớn ngất đi không biết từ khi nào.
 
Khăn che mặt dịch chuyển vị trí làm lộ ra nừa dưới khuôn mặt.
 
Thạch Thương Tiều nữ nhân ngất xỉu lên tiếng “Thật vô dụng.”
 
Nhưng hắn không thể mặc kệ nàng ngã ở đây để hạ nhân đi qua nhìn thấy nàng khỏa thân.
 
Hắn không muốn chia sẽ thân thể quyến rũ này với bất kỳ kẻ nào.
 
Hắn nhấc nàng lên vai, một tay cầm theo đèn lồng, đi về phía hậu viện.
Truyện khác cùng thể loại
83 chương
19 chương
59 chương
33 chương
84 chương
143 chương









