[ngược][bác Quân Nhất Tiêu] Thiên Thần Sa Ngã
Chương 4 : Nefertari
Nữ nhân mỉm cười gian tà, ánh mắt lạnh lẽo vô cảm, lặng im mặc kệ Tiêu Chiến quằn quại thoi thóp trên đất, nói:
"Cái chết đang đến gần ngươi, những gì ngươi nghiệm qua chính là cái ngươi phải trải sắp tới. Mọi lựa chọn của ngươi đều mang tới tương lai khác biệt của chính ngươi. Hãy gọi tên ta vào thời khắc thần chết hôn lên trán ngươi, đứa con tội nghiệp bị bỏ rơi của thần thánh."
Tiêu Chiến nôn ra ngụm máu đen, tầm nhìn hoàn toàn bị đêm đen u tối nhuộm bẩn, và hơi thở anh hoàn toàn lụi tàn.
Anh đã không còn nghe thấy được gì nữa.
Sinh mệnh của anh đã chấm dứt như thế.
...
Tiêu Chiến choàng tỉnh, mồ hôi ướt đẫm, anh thở hổn hển, kinh hoảng bật dậy kiểm tra chính mình. Tay chân lành lặn, trái tim còn đập, cơ thể khỏe mạnh ấm nóng, đầu cũng không có máu. Tiêu Chiến sợ hãi hít sâu thở đều mấy lượt cho bình tâm, lúc này mới chú ý tới Vương Nhất Bác đã rời giường từ lúc nào không hay, bỏ lại anh một mình trên giường.
Ngạc nhiên hơn cả, Tiêu Chiến sờ tới cổ chân vốn có xích nay đã biến mất, anh vui mừng ngẩn ngơ, tên điên ấy cuối cùng đã chịu tháo bỏ xiềng xích sau ba tháng không cho anh rời giường. Anh loạng choạng rời khỏi giường, lâu ngày không được đi lại bình thường, chưa nói tới thường xuyên chịu cảnh hắn vần vò mình rã rời, sinh hoạt giống mấy bệnh nhân hầu hết đều trên giường, có người phục vụ hầu hạ cực kỳ xấu hổ không dám nói, chân mới gãy hồi phục chưa lâu, xương cốt mềm oặt tê dại chưa linh hoạt được như trước, vấp ngã mấy lần.
"Mới dậy đã phải nháo loạn mới chịu?"
Vương Nhất Bác từ bên ngoài trở về, trên tay cầm khay đồ ăn sáng cho Tiêu Chiến. Mới mở cửa đã thấy Tiêu Chiến ngã oạch lăn lộn trên sàn, trông buồn cười hết sức.
"Không cẩn thận vấp ngã mà thôi."
Tiêu Chiến đứng dậy, hoàn toàn ghét bỏ chuyện hắn xem mình là sủng vật yếu ớt mỏng manh dễ vỡ, náo loạn như trẻ con nghịch ngợm. Vương Nhất Bác liếc mắt tới đôi chân trần của anh, nhẹ giọng bảo anh ngồi lên giường.
Anh ngoan ngoãn làm theo, bất mãn nghĩ tên điên này tinh lực nam nhân dồi dào nhất vào sáng, đêm qua mỏi mệt thần kinh thế nào nhịn không làm, nay anh mới dậy chưa kịp bỏ miếng gì vào miệng đã muốn anh phục vụ, đúng chuẩn cầm thú.
Vương Nhất Bác quỳ một chân, tay nâng chân Tiêu Chiến lên, đi dép bông trong nhà ở cạnh giường cho anh:
"Sàn lạnh, sức khỏe không tốt đừng tốt đừng đi chân trần. Để chân trần đi lạnh có thể bị cảm."
Nói xong còn không quên ngước lên nhìn Tiêu Chiến, vừa vặn mắt đối mắt, Tiêu Chiến như bậc trên cao kiêu ngạo lạnh nhạt nhìn xuống hắn, anh nghiêng đầu, cười mị, không nói gì. Vương Nhất Bác cũng cười, hôn nhẹ lên chân Tiêu Chiến, đôi mắt sắc sảo ám dục cuồng loạn đè nén nhìn thẳng vào anh, cực kỳ bá đạo mang tính muốn áp chế anh.
"Được tiên sinh chú tâm, thật vinh hạnh."
"Tôi luôn chú tâm đến anh, Tiêu Chiến. Trước nay như vậy, sau này cũng vậy."
Tiêu Chiến ngắm nghía đôi dép bông được xỏ, hai chân tách ra lại cụng vào nhau tinh nghịch, đôi dép trắng tinh khôi làm hình con thỏ đáng yêu, Tiêu Chiến tâm tình nặng nề. Bản thân anh đã không còn màu trắng tinh sạch, cơ thể này bẩn thỉu ô uế, đen đúa nhơ nhớp, nào hợp màu trắng đơn thuần này nữa.
"Không thích sao?"
"Thích."
Tiêu Chiến nói, anh luôn thích những thứ đáng yêu, chỉ là cảm thấy màu sắc này thật giống như chế nhạo bản thân anh, làm anh ngứa ngáy buồn phiền.
"Lại đây ăn sáng."
"Tiên sinh đã dùng bữa?"
"Chưa dùng."
"Tại sao lại chỉ một phần của tôi? Tiên sinh không muốn ăn cùng tôi sao?"
"Không đói."
"Bữa sáng rất quan trọng. Tiên sinh không nên bỏ bữa sáng vậy đâu."
Tiêu Chiến ra vẻ ngoan hiền, quan tâm hắn mà nói, kỳ thực anh đang tưởng tượng sẽ tuyệt vời thế nào nếu anh có thể bỏ độc chiếc bánh mỳ này rồi nhét vào miệng hắn, bắt hắn nuốt hết rồi thống khoái chứng kiến cảnh hắn dần dần chết đi một cách khổ sở.
"Này là muốn quản tôi rồi?"
"Tùy tiên sinh nghĩ. Tôi chỉ thuận miệng nhắc nhở. Không ăn sáng có thể sinh nhiều bệnh tật liên quan dạ dày, không thể phụ thuộc vào chuyện đói hay không đói, thích hay không thích mà không ăn được."
Vương Nhất Bác cười hài lòng trước biểu hiện của Tiêu Chiến, tâm tình vui vẻ, vuốt ve gò má anh, ôn hòa trả lời:
"Anh cứ ăn đi, nhìn anh đủ làm tôi no rồi."
Tiêu Chiến kéo cổ tay áo Vương Nhất Bác, giật giật, chớp chớp mắt đáng yêu, chân thành lấy lòng xin xỏ:
"Tôi không muốn ăn một mình khi có tiên sinh ở đây. Tiên sinh ăn cùng tôi đi, được không?"
"..."
"Hay tiên sinh ghét ăn cùng tôi? Coi tôi là sủng vật thấp kém nên chê bai?"
Vương Nhất Bác cười khổ, dáng vẻ oan uổng:
"Không hề có chuyện đó."
Rõ ràng là có coi Tiêu Chiến như sủng vật nên mới tùy tiện giẫm đạp cơ thể lẫn tinh thần, hạn chế tự do của anh, có bị trăm người cạy miệng đánh chết hắn cũng không chịu nhận. Có điều hắn không xem anh làm sinh vật thấp kém mà chê bai khinh bỉ, hắn không cần anh biết điều đó, hắn cho rằng hắn biết là được, rồi anh sẽ tự hiểu.
"Trước hết phải vệ sinh cá nhân đã, Vương tiên sinh phiền ngài ngồi đợi tôi một chút tại bàn, đừng đi đâu nha."
Còn không quên nháy mắt.
Tiêu Chiến có tự tin, ván cược tình yêu này, anh nhất định sẽ chiến thắng, và chiến thắng này của anh sẽ đem đạp hắn xuống mười tám tầng địa ngục, chịu vạn kiếp bất phục. Khi hắn buông lỏng cảnh giác, anh sẽ có thêm cơ hội. Không phải chỉ là hứng thú cơ thể và là để trả thù sao? Anh có cơ hội, anh nhất định có thể đem hắn xuống đáy địa ngục, giết chết hắn, nghiền nát hắn, máu nợ máu.
Đợi anh vệ sinh cá nhân xong, ra ngoài đã thấy hắn thực nghe lời anh ngồi xuống bàn, Tiêu Chiến đem miếng bánh mì nhỏ để trước miệng hắn, a một tiếng, hắn há miệng, vui vẻ thoải mái để anh đút cho ăn.
"Tiêu Chiến, ngoan ngoãn như vậy thực khiến tôi bất an. Lại ủ mưu gì đây? Bao giờ anh mới hết dùng mưu mẹo lừa gạt tôi?"
Biết rõ là bẫy, vậy nhưng vẫn cam tâm muốn nhảy vào, để lửa thiêu cháy da thịt, hoan nghênh sung sướng điên dại, vứt bỏ mọi cơ hội trốn chạy của bản thân, càng không có ý định dập lửa.
Tiêu Chiến thu tay về, le lưỡi liếm ngón tay dính vụn bánh mì, giả ngây giả ngô:
"Mưu mẹo? Tiên sinh thực nghĩ tôi sử dụng mưu mẹo? Không bằng nói tôi quyến rũ tiên sinh chừa cho bản thân đường sống đi. Nói vậy, không được sao?"
Vương Nhất Bác cười nhạt: "Không phải không được."
Là vì tôi chắc chắn có thể chế ngự móng vuốt của anh.
"Tiên sinh yên tâm, tôi sẽ luôn ở bên tiên sinh cho đến khi tiên sinh chán ghét đá bỏ tôi đi."
Và dĩ nhiên ngày ấy sẽ tới khi tôi giết được cậu.
"Được."
"Tiên sinh, tiên sinh để tôi ở cạnh không còn vì trả thù, phải chứ?"
"Phải."
"Dù sau này chán ghét, tiên sinh cũng không bóp hết đường sống của tôi, đúng không?"
"Sẽ không."
"Vậy thì tốt rồi."
Tiêu Chiến đứng dậy, đến trước mặt Vương Nhất Bác, nắm lấy tay hắn, dẹp bỏ lòng tự tôn cao quý bản thân kiêu hãnh nhất, thứ tinh thần đáng giá nhất, quỳ xuống trước đầu gối hắn, ngẩng đầu, ánh mắt khẩn thiết nài nỉ:
"Vương Nhất Bác, Vương tiên sinh, tôi đã gặp một cơn ác mộng. Tôi chạy trốn và ngài bắt tôi lại, lại hành hạ tôi. Cho nên có thể cầu xin ngài, nếu sau này tôi có rời đi, khi ngài đã yêu thích người khác, có thể đừng đánh tôi, đừng hại tôi?"
"Anh muốn trốn."
"Luôn luôn. Nếu ngài vẫn tiếp tục tình yêu thô bạo của ngài, con thỏ nào sẽ chịu được mãi đây?"
"Tôi đã nghĩ anh hạ mình cầu xin thế này là vì muốn tôi tha chết cho cha mẹ và anh chị em của anh. Không muốn cầu xin cho họ sao?"
"Ai sẽ cầu xin cho người bán mình? Huyết thống căn bản là gắn kết ADN của nhau. Huyết thống chỉ thiêng liêng nếu có tình yêu và trách nhiệm. Vương tiên sinh, tôi tin tiên sinh hiểu tôi hơn bất cứ ai khác."
"Vậy thì Tiêu Chiến, ai sẽ tin người đã mua mình còn giam cầm mình?"
"Tôi." Tiêu Chiến ôm cổ Vương Nhất Bác, cùng hắn hôn môi, dây dưa triền miên "Tôi tin ngài."
Vương Nhất Bác không vạch trần lời nói dối của Tiêu Chiến, bởi hắn có say mê nam nhân trước mắt đến phát điên, sẵn sàng hủy hoại cuộc sống của anh chỉ đổi lại cơ hội giam cầm anh vĩnh viễn bên cạnh mình, sẵn sàng nhận lấy oán hận căm thù, ghê tởm, bi phẫn từ anh, hắn luôn đủ thông minh tỉnh táo nhận thức được anh đang dùng mưu mẹo với hắn.
Truyện khác cùng thể loại
123 chương
48 chương
18 chương
34 chương
68 chương





