Năm tháng yên bình
Chương 36 : Năm tháng yên bình
Edit: Hanna
Beta: Cereus
 
“Buổi tối ăn gì vậy?”
 
Lục Hào kéo tay Tần Diễm, lắc lư qua lại.
 
“Em muốn ăn gì?”
 
Tần Diễm cưng chiều nhìn cô, anh không muốn mọi việc xảy ra gần đây ảnh hưởng đến tâm trạng của Lục Hào.
 
“Ưm….” Lục Hào nghĩ một lát: “Gà hầm nấm?”
 
“Chỉ vậy thôi?”
 
Tần Diễm hơi kinh ngạc, hôm nay cô gái nhỏ này đổi tính ư?
 
“Sao nào?”
 
Lục Hào ngẩng đầu, chu cái miệng nhỏ.
 
“Nhất định sẽ thỏa mãn yêu cầu.”
 
Tần Diễm búng nhẹ lên cái mũi cao nhỏ xinh, lại hôn lên môi đỏ mê người của cô, ôm cô vào trong lòng ngực.
 
Trải qua thời gian dài được thầy giáo Tần dạy dỗ nuôi nấng, thói quen ăn uống của bạn học Lục Hào đã tương đương khỏe mạnh.
 
Ăn xong cơm tối, Lục Hào kiên trì muốn rửa chén, rốt cuộc chỉ làm vỡ một cái chén đã dọn dẹp xong xuôi, nhận được lời khen ngợi cực kỳ nồng nhiệt của thầy Tần.
 
“Hôm nay sao lại ngoan như vậy?”
 
Tần Diễm vừa gọt hoa quả vừa hỏi trêu.
 
“Thầy Tần mau lại đây, em nói cho thầy…..”
 
Lục Hào vẫy vẫy tay với anh.
 
Tần Diễm bê đĩa hoa quả đặt lên trên bàn trà, cong lưng đưa lỗ tai tới gần bên môi cô.
 
Lục Hào không nói chuyện, ôm lấy cổ anh, môi anh đào mềm mại chủ động nâng lên, đôi mắt trong veo như nước mùa thu giờ đây đã động tình, liếc mắt đưa tình mà đối diện với hai tròng mắt thâm thúy của Tần Diễm.
 
“Tiểu yêu tinh…..”
 
Tần Diễm bị cô khiêu khích đến mức tê tê dại dại, biến bị động thành chủ động, hút lấy mật ngọt trong miệng cô. Tần Diễm ôm cô đặt lên trên mặt bàn rồi tiếp tục hôn lên cánh môi cô, cần cổ, xương quai xanh, một đường hôn xuống dưới.
 
Chỉ cần Lục Hào châm một đốm lửa, Tần Diễm tuyệt đối không thể giữ được bình tĩnh. Tay chân Lục Hào vụng về cởi cúc quần áo của Tần Diễm, với vào bên trong mà tinh tế trêu chọc anh. Yết hầu của Tần Diễm lăn lộn lên xuống, khát vọng tình dục bị kìm nén liền hóa thành một ngọn lửa bùng cháy bởi một cái chạm nhẹ mềm mại của cô, thiêu đốt không nghỉ.
 
Ngón tay nhỏ của Lục Hào vẽ vòng tròn trước ngực Tần Diễm, lại khẽ liếm vành tai anh, Tần Diễm rùng mình một cái, kéo quần áo của Lục Hào, mạnh mẽ cởi ra.
 
Lục Hào sớm đã như rắn nước mềm mại quấn lên vòng eo cường tráng của anh, tiếng rên rỉ yêu kiều vang lên bên tai Tần Diễm một cách dụ hoặc. Tần Diễm chặn ngang cô gái nhỏ đang không ngừng kích thích anh rồi bế cô lên, hai ba bước ôm cô về phòng ngủ, ném nhẹ lên giường.
 
Thứ trói buộc cuối cùng bị cởi ra, Lục Hào khiêu gợi nhìn anh một cách quyến rũ. Tần Diễm ngậm lấy một bên thỏ trắng mềm mại đang đứng thẳng lên, ngón tay âu yếm vuốt ve mỗi một tấc da thịt của cô, xúc cảm trơn trượt khiến dục vọng trong anh càng thêm sôi trào.
 
“Ưm… Thầy ơi…. Em muốn….”
 
Lục Hào rên rỉ, thanh âm như tiếng mèo con cào vào lòng người.
 
“Muốn cái gì?”
 
Tần Diễm trêu chọc.
 
“Muốn thầy…..”
 
Đôi mắt Lục Hào bị tình dục làm cho ướt dầm dề nhìn anh.
 
Cuối cùng Tần Diễm không nhịn được, tách hai chân cô ra, huyệt nhỏ đã ướt át, quy đầu cắm vào trong hoa huyệt ấm áp vang lên ‘phụt’ một tiếng theo mật dịch tình yêu. 
 
“A…”
 
Lục Hào cắn môi, ôm lấy vai Tần Diễm.
 
Tần Diễm cảm thấy gậy thịt của mình như sắp bị cô cắn đứt, thịt non trong hoa huyệt gắt gao mà bao vây lấy gậy thịt, vách tường thịt mấy máy như là muốn đem gậy thịt hút vào.
 
“Bảo bối, thả lỏng một chút.”
 
Một tay xoa nhũ hoa trắng như tuyết của cô, một tay vuốt ve cánh hoa của huyệt nhỏ, Tần Diễm nhẹ nhàng chuyển động, dần dần huyệt nhỏ thấm ra càng nhiều mật dịch trơn trượt.
 
Lục Hào cuốn lấy eo Tần Diễm, dựng thẳng vòng eo đung đưa theo từng nhịp điệu của anh. Mỗi một lần đều đâm thật mạnh vào tận miệng tử cung, giống như không biết mỏi mệt mà thọc vào rút ra, Tần Diễm điên cuồng đáp lại cô.
 
Âm thanh bạch bạch hòa với tiếng thở dốc, Lục Hào chủ động khiến Tần Diễm cảm thấy bản thân mình muốn chết chìm trên người cô.
 
Lục Hào bị Tần Diễm lăn lộn đến nửa đêm, sau khi tỉnh lại thì phát hiện mình đang ngủ trong lòng ngực anh.
 
Ngón tay vẽ từng đường nét trên khuôn mặt người đàn ông, lúc trước cảm thấy anh thật đáng sợ, hiện giờ lại trở thành người đàn ông khiến cô an tâm ỷ lại, nhẹ nhàng lướt qua môi mỏng của nh  Lục Hào nhớ mang máng tới nụ cười tà mị của Tần Diễm lúc trước, khiến trái tim cô đập liền liên hồi không ngừng.
 
“Nên kết thúc….”
 
Sáng sớm hôm sau, Tần Diễm chuẩn bị ra cửa thì gọi Lục Hào rời giường.
 
“Ui…. Eo mỏi sắp gãy rồi…”
 
Lục Hào không mở mắt, trở mình sang phía bên kia.
 
“Thầy Tần xin nghỉ cho em nhé…..”
 
“Lát nữa nhớ dậy ăn cơm nhé.”
 
Tần Diễm xoa trán cô, dịu dàng hôn lên giữa hai hàng lông mày của cô, lại đắp chăn cẩn thận cho cô, không tiếp tục làm phiền cô nữa.
 
Chờ đến khi Tần Diễm rời đi, Lục Hào mới mở mắt, ánh mắt thanh tỉnh.
 
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
8 chương
10 chương
10 chương
12 chương
96 chương
10 chương









