List Mạt Thế

Chương 15

Mạt Thế Trọng Sinh Chi Thiếu Gia Tác giả: Dạ Du Thể loại: Trọng sinh, 1×1, cường cường Edit: meobeo Tác giả : Dạ Du Văn án Mạt thế đến, tang thi hoành hành. Bạch Cảnh mang theo không gian của hắn trọng sinh. Tra thụ biến trung khuyển. Có không gian, có lương thực, có bàn tay vàng. Nội dung chính: mạt thế trọng sinh, tùy thân không gian. Nhân vật chính: Bạch Cảnh, Tiêu Táp. Phối hợp diễn: Hàn Diễn, Chu Tập, Vương Học Binh, Tào Lỗi và đám người liên quan. Khác: mạt thế, tang thi, thiên tai, biến dị. https://meobeoxuixeo.wordpress.com/mat-the-trong-sinh-chi-thieu-gia-2/ Trong phòng thí nghiệm đầy dụng cụ, bốn phía là tường đồng vách sắt do kim loại tạo thành, Bạch Cảnh lẳng lặng nằm ở trên giường, tứ chi bị kim loại nặng gắt gao chế trụ, gương mặt trẻ tuổi chết lặng không có một tia biểu tình, giống như rối gỗ, tùy ý để nhân viên nghiên cứu tiêm loại thuốc mới vào. Một cơn đau tê tâm phế liệt truyền đến, thân thể trẻ trung bắt đầu run rẩy,trên mặt nhân viên nghiên cứu lộ ra thần sắc hưng phấn; "ha ha.... có phản ứng, lại thêm liều thuốc". Sau đó có vài người tiến lên, một người trong đó nhanh chóng tiêm cho hắn một phần thuốc, mặc kệ hắn giãy giụa, ánh mắt của hắn giống như đang nhìn một kiện khí cụ lạnh băng. Đau đớn đến từ linh hồn, đã hoàn toàn siêu việt cơ thể, Bạch Cảnh liều mạng giãy giụa, miệng vết thương trên tay chân sâu có thể nhìn thấy xương cốt, máu tươi chảy dòng dòng, hắn lại không hề phát hiện, trước khi rơi vào bóng tối, hắn còn đang suy nghĩ, nếu hắn cứ như vậy chết đi thì có bao nhiêu tốt đẹp, nếu có thêm cơ hội một lần nữa... Lần thứ hai tỉnh lại, Bạch Cảnh ngẩn ngơ mở to mắt lăng lăng nhìn hoàn cảnh vừa lạ lẫm vừa quen thuộc trước mắt, căn phòng hết sức xa hoa, là phong cách hắn từng thích, cửa sổ to sát mặt đất chiếu vào ánh sáng chói mắt, không khí trong lành lộ ra hương cỏ hoa thản nhiên, giống như trước khi mạt thế chưa đến. Cứng ngắc vươn tay ra nhìn, lật đi lộn lại, hai tay trắng nõn, thon dài như ngọc, không thô ráp như tại mạt thế, cũng không có vô số vết thương cùng lỗ châm như ở phòng thí nghiệm, hắn nhớ rất rõ ràng ngay trước khi hắn hôn mê, hai tay này còn có vết máu loang lổ. Hắn đây là đang hôn mê sao? Bạch Cảnh trong lòng hoảng hốt một trận, lăng lăng nhìn cây cối ngoài cửa sổ nửa ngày, cho là mình đang trong mơ về cảnh trước mạt thế, cho nên mới thấy cảnh tượng không chân thật như thế chăng, hoàn cảnh nơi này giống với nơi hắn sinh hoạt sau bảy tuổi, ngay cả phong cảnh ngoài cửa sổ cũng tương tự. Chậm rãi ngồi dậy, đại não bỗng nhiên truyền đến một trận co rút đau đớn, đồng tử Bạch Cảnh chợt co rút lại, đau đớn quen thuộc như thế hắn thế nào quên. Hung hăng đánh mình một bạt tai, ánh mắt đảo qua mọi nơi, quả nhiên tại đầu giường nhìn thấy di động quen thuộc, cố nén cơn đau đớn xâm nhập cốt tủy, Bạch Cảnh run rẩy đi đến đầu giường, cầm lấy di động vừa thấy. Ngày 31 tháng 7 năm 2019! "Ba" di động rơi trên mắt đất. Thân mình Bạch Cảnh xụi lơ ngồi quỳ trên giường, bỗng nhiên thấp giọng nở nụ cười, càng cười thanh âm càng lớn, cười cười nước mắt lại chảy ra, giống như như thế nào cũng không ngừng lại được, sau đó hắn thất thanh khóc rống lên, khóc tê tâm phế liệt, khóc kinh thiên động địa, giống như muốn đem mấy năm phải chịu ủy khuất, đau khổ, hoảng sợ, sợ hãi, tất cả đều dùng nước mắt phát tiết ra. Thẳng đến khi khóc mệt, đói bụng, Bạch Cảnh mới dần dần bình tĩnh trở lại, ngay sau đó, đau đớn trong đầu óc giống như thế nào cũng không ngừng lại được , vọt thẳng vào trong ót cùng với choáng váng cường liệt, lúc trước tâm tư dao động quá lớn không chú ý, lúc này Bạch Cảnh mới cảm giác không thích hợp, nếu hắn về tới trước mạt thế thì sao lại đau đầu thế này. Không giống với cái đau tê tâm phế liệt trong phòng thí nghiệm, thân thể phảng phất như trải qua cơn bạo tạc đau đớn mà ngược lại giống như là tinh thần lực hao hết, toàn thân hư thoát, trong cơn choáng váng mang theo từng trận đau đớn. Bạch Cảnh trong lòng vừa động, lập tức kiểm tra tinh thần lực bản thân, cấp 0? Hoàn hảo, ít nhất, hắn vẫn là tinh thần lực giả như cũ, Bạch Cảnh thở dài, nhịn xuống mất mát trong lòng rất nhanh vực lại tinh thần , kỳ thật có thể trọng sinh hắn đã thật may mắn, cần gì phải tham cái khác, hiện tại là ngày 31 tháng 7 năm 2019, cách mạt thế một năm, hắn cũng đủ thời gian chuẩn bị sẵn sàng. Hơn nữa, sau mạt thế một năm hắn cũng sẽ gặp được y, nam nhân tên Tiêu Táp. Trong lòng hắn y là cái kết không giải được, gỡ không được bỏ không xong, sau khi trải qua nhiều tao ngộ, phân tình cảm với Tiêu Táp liền trở thành hồi ức duy nhất trong nhân sinh của hắn, chỉ cần nghĩ đến lúc y bị tang thi đâm thủng thì tâm hắn liền đau đớn, co rút từng đợt, đau tận xương cốt, đau nhập tâm phế, ngay cả nỗi đau thực nghiệm hắn đều có thể quên. Nhớ rõ lúc ban đầu gặp nhau là Tiêu Táp cứu hắn đương nhiên đó là coi trọng hắn là không gian dị năng giả, khi đó không gian dị năng giả không có yếu như sau này. Ân cứu mạng của Tiêu Táp thật sang quý, không sai biệt lắm lấy đi một nửa lương thực trong không gian của hắn. Tiếp đó hắn liền gia nhập vào đội ngũ của bọn họ, hắn còn nhớ rõ lúc ấy hắn thực ngốc, chẳng sợ bị người cứu, cũng không có chút cảm kích chỉ nghĩ đó là đương nhiên, bởi vì hắn lấy lương thực trao đổi, lại còn lớn tiếng nói chỉ cần bọn họ đưa hắn đi B thị hắn nhất định sẽ khiến ba ba hậu tạ. Lúc đó hắn thật đáng ghét đi, vì thế Tiêu Táp liền lần lượt ném hắn tới bên cạnh sinh tử sau đó lại lần lượt cứu trở về. Chính mình lúc ấy thật hận y, thế nhưng cẩn thận nghĩ lại, Tiêu Táp giống như chưa từng đối xử quá đáng quá với hắn, cũng không để hắn bị lạnh, bị đói, chính mình khi đó còn không có trải qua tao ngộ cùng bị phản bội, chỉ nhớ kỹ y xấu lại không nghĩ y tốt, cho nên mới tại vì hắn mà y chết, mê mang như vậy, không thể tin như vậy. Bất quá nhớ tới không gian dị năng của mình, Bạch Cảnh vội vàng kiểm tra lại, nếu hắn ngay cả tinh thần lực đều có thể dùng, nói không chừng dị năng cũng có thể mang về. Bạch Cảnh tâm niệm vừa điều động tinh thần lực, đầu óc như bị châm đâm, một cơn đau nhức truyền đến, mồ hôi lạnh chảy ra tích tích, chỉ là như thế cũng không ngăn được vui mừng trong lòng hắn. Không gian của hắn tồn tại, hơn nữa còn thăng cấp, hiện tại có 8 mẫu đất, chỉ là nếu không gian có thể sử dụng vậy vì cái gì tinh thần lực lại là cấp 0. Từ sau mạt thế tinh thần lực bắt đầu phân chia từ cấp 0, thời điểm vừa mới thức tỉnh dị năng phần lớn đều là cấp 0, hắn nhớ rõ hắn cũng là tại thời điểm kia thức tỉnh dị năng không gian. Khi vừa mới thức tỉnh chỉ có 20 thước vuông, ngay lúc đó không gian dị năng giả là "cây to đón gió", dựa vào dị năng hắn cũng dương dương tự đắc, mọi người đối với hắn thật khách khí, chỉ là về sau không gian dị năng giả trở thành đối tượng bị mọi người phòng bị, tại mạt thế, lương thực vốn không nhiều lắm, tất cả mọi người sợ không gian dị năng giả tàng tư mãi cho đến khi khai phá ra không gian ngăn cách-kỹ năng không gian nhận chờ, bọn họ mới được đãi ngộ tốt một ít, chỉ là lúc gia nhập đội ngũ lúc nào bên cạnh cũng có người trông coi, mọi người đều trở nên lãnh huyết, ích kỷ, không ai sẽ đi giúp người khác, cũng không có người sẽ chân chính tin tưởng người khác. Vô luận là bằng hữu, người yêu, cho dù là cha mẹ, đối mặt với nguy cơ sinh tồn cũng sẽ trở mặt thành thù. Hắn nhớ rõ sau khi Tiêu Táp chết, huynh đệ trong đội ngũ không ai không mắng hắn là yêu tinh hại người, Hàn Diễn càng muốn hắn đền mạng chỉ là bị Chu Tập ngăn cản, khi đó hắn thực ủy khuất cũng rất mờ mịt, Tiêu Táp lợi hại như vậy như thế nào lại vì mình mà chết, rõ ràng là y cưỡng bức hắn, không để ý hắn nguyện ý hay không, đem hắn đặt dưới thân, hắn nghĩ đó là sỉ nhục, Tiêu Táp chỉ là đang tìm một ngoạn ý để phát tiết tại mạt thế mà thôi, hắn hận y, vẫn luôn hận, ngay cả khi y đã chết. Mãi đến sau này không kịp ăn cơm, vì thức ăn mà cùng người ta sống ngươi chết hăn mới biết y tốt. Kỳ thật, trừ bỏ Tiêu Táp thích áp hắn, huấn luyện hắn, dùng lời lẽ cay nghiệt để châm chọc hắn, đôi khi ném hắn ra khỏi đội ngũ, hắn chống đỡ không được liền cứu trở về, còn lại không làm hắn hỏng mất. Đoạn thời gian một mình sinh tồn kia, hắn đặc biệt cảm kích Tiêu Táp, khi đó không gian dị năng còn không có khai phá ra dị năng khác, nếu không phải Tiêu Táp liều mạng huấn luyện, hắn nghĩ, chỉ sợ hắn không sống được đến lúc tham gia vào đội ngũ khác. Nhớ tới cái đội ngũ kia, trong mắt Bạch Cảnh hiện lên một tia tàn khốc. Gia nhập đội ngũ sau này, hắn không cầu ăn no mặc ấm, chỉ cần không đói bụng là được, làm việc hắn liều mạng làm, đánh cương thi hắn cũng xông lên đằng trước, chẳng sợ bọn họ không tin hắn, hắn cũng nhận chỉ cần không đem hắn đá ra khỏi đội ngũ liền tốt, hắn thật sự sợ ngày phải sinh hoạt một mình, luôn lo lắng, đề phòng, không cẩn thận liền không nhìn thấy mặt trời ngày mai. Hắn tiểu tâm cẩn thận như vậy mà sống, sau đó không gian biến dị, khai hai phá không gian, hắn rất vui vẻ, mọi người đều đối tốt với hắn, bọn họ cũng có thực vật, hắn cho rằng mình sẽ sống mãi như thế, ai biết vì một quyền ở lại B thị, lão đại lại đem hắn bán, hơn nữa còn bán cho sở nghiên cứu. Nghĩ tới đoạn thời gian sinh hoạt không có thiên lí kia, Bạch Cảnh liền trở nên kích động, hận ý cường liệt nảy sinh dưới đáy lòng, thẩm thấu tới từng giọt máu, tế bào, bỗng nhiên một trận đau đớn truyền đến đại não, Bạch Cảnh nhanh chóng thu liễm tâm thần, trong lòng nhịn không được cười khổ, có lẽ hắn nên cảm thấy may mắn, thời gian ở sở nghiên cứu đã khiến cho hắn có tính nhẫn nại cực kì cứng cỏi, đến đau đớn từ xương cốt đánh úp lại mà hắn vẫn có thể vân đạm khinh phong, mặt không đổi sắc. Cố nén cảm giác khó chịu, Bạch Cảnh sửa sang lại suy nghĩ một chút, thấy hơi đói bụng, hắn quyết định vẫn là đi ăn cơm trước rồi nói sau, hiện tại cách mạt thế một năm, bây giờ không vội. Tùy ú mặc vào quần áo, mở cửa phòng, đập vào mắt là đại sảnh tráng lệ, khóe môi nhịn không được run rẩy hai cái, hắn như thế nào lúc trước lại thích phong cách này. "Thiếu gia, ngài đã dậy, lúc này muốn dùng cơm sao?" "Ân", Bạch Cảnh gật gật đầu, người giúp việc này hắn còn nhớ rõ, sau khi mạt thế đến, bởi vì lo lắng cho người nhà cho nên nói với hắn rời đi, chỉ là rời đi liền không trở về nữa. Bạch Cảnh chậm rì rì đi vào nhà ăn, phòng bếp rất nhanh đem đồ ăn lên, cũng không quản ánh mắt kinh ngạc của người khác, Bạch Cảnh ăn thôn lang hổ yết, một ngụm lại một ngụm, phảng phất như một loại hưởng thụ. Rốt cuộc ăn không nổi nữa hắn mới buông bát đĩa, tao nhã xoa xoa miệng, ánh mắt đảo qua mọi nơi, trong phòng có sáu bảo tiêu, ngay tại tầm mắt hắn có hai người, mặt khác còn có ba người giúp việc, Trần mụ không biết đi đâu, lái xe phỏng chừng còn đang ngủ. Posted on by Khóe môi Bạch Cảnh nhếch lên một chút trào phúng, lại nói tiếp hắn vẫn là thái tử gia đâu, chỉ tiếc lại là con riêng, cha đối với hắn cũng không sai với điều kiện ưu tiên là không được có xung đột với vợ chính. Cơm nước xong, Bạch Cảnh nhanh chóng lên lầu, hắn muốn kiểm tra không gian, đây chính là đảm bảo lớn nhất cho sinh hoạt về sau của hắn. Đóng cửa phòng, Bạch Cảnh khẩn cấp muốn tiến vào không gian, chỉ là đợi nửa ngày cũng không thấy gì, Bạch Cảnh chưa từ bỏ ý định, hắn rõ ràng có thể cảm thấy không gian tồn tại, tâm niệm vừa chuyển, thử thí nghiệm vật phẩm trên bàn, quả nhiên một chén trà thu vào,ngay sau đó, cảm giác hư thoát vô lực truyền đến, não bộ càng đau đớn. Bạch Cảnh không dám vọng động, ngồi ở trên giường, bắt đầu vận hành theo nội công nhân viên sở nghiên cứu tìm ra, sau một vòng chu thiên cảm giác tốt hơn một chút. Bạch Cảnh cau mày, hắn nghĩ hắn đã biết vì cái gì mà tinh thần lực của hắn là cấp 0 nhưng không gian lại có 8 mẫu đất. Sau khi trọng sinh, thân thể hắn không có trải qua rèn luyện của tận thế, không chịu nổi tinh thần lực khổng lồ, hơn nữa cái thực nghiêm cuối cùng kia thành công, nếu không không gian của hắn cũng sẽ không lớn như vậy, chỉ là người lại chết. Tuy rằng không rõ vì cái gì lại trở về một năm trước mạt thế nhưng không gian vận chuyển cần có tinh thần lực chống đỡ, không gian của hắn sở dĩ không có biến mất tất cả đều là công lao của tinh thần lực, cho nên hắn mới có thể đau đầu như vậy, lúc nào cũng có cảm giác tinh thần lực hao hết. Nghĩ thông suốt một cửa này, Bạch Cảnh cũng không khẩn trương, tinh thần lực có thể chậm rãi rèn luyện, hắn tự tin có thể trước lúc mat thế đến có thể đem tinh thần lực luyện đến cấp 1. Lại nói tiếp, hắn còn muốn cảm tạ người của sở nghiên cứu, tận thế lương thực từ từ khan hiếm, bọn họ chỉ ước gì mình nhanh chóng tiến cấp, biện pháp ngạc nhiên, cổ quái gì cũng đều dùng. Sau khi mạt thế bùng nổ, rất nhiều võ cổ thế gia giấu mình tập trung trong tầng lớp thị dân bắt đầu hiển lộ mũi nhọn, bọn họ tiến giai tuy rằng không có tốc độ nhanh giống như cắn nuốt tinh hạch, nhưng cũng may trụ cột dày, còn tốc độ mau như cắn nuốt tinh hạch lại không có dễ dàng như vậy, không chỉ muốn cắn nuốt tinh hạch cao giai hơn mà vấn đề căn cốt cũng không xong, tối trọng yếu là tiến giai cũng phải nhìn vận khí, còn có thiên phú, có người cắn nuốt năm khỏa tinh hạch là có thể tiến giai nhưng cũng có người cắn nuốt 20 khỏa tinh hạch cũng không có bất kì tác dụng gì, hơn nữa càng về sau càng cần nhiều tinh hạch hơn, nếu không mà nói, nhân viên nghiên cứu sẽ không nắm chặt mình như vậy, khi đó chỉ sợ đã không chống nổi mạt thế nữa. Bạch Cảnh khóe môi cong lên một độ cung dụ hoặc, không phải là chưa nghĩ qua trả thù, trong lòng không phải không có hận ý, chính là đã bình tĩnh lại, lại cảm thấy không cần thiết, ở giữa mạt thế dù không có hắn trả thù, ăn bữa nay lo bữa mai bọn hắn có năng lực sống được bao lâu. Chính là lúc này đây, không gian bí mật của hắn không thế tiết lộ ra ngoài. Ánh mắt u ám của Bạch Cảnh hiện lên một tia sắc nhọn, kỳ thật đời trước không gian của hắn biến dị là ngoài ý muốn, nếu có thể hắn cũng muốn chôn ở trong bụng, chính là tình thế không giúp người, ôm trong lồng tâm lí may mắn, hắn mang mọi chuyện nói cho lão đại, ai ngờ vẫn bị bán đứng triệt để. Khi đó dị năng không gian của hắn đã đạt dến cấp ba, diện tích không gian cũng đạt dến 160 thước vuông, không gian ngăn cách có thể che giấu khí tức của bản thân trong ba mươi phút, lúc ấy trong căn cứ vừa xảy ra xong một trận hỗn loạn, một dị năng giả cấp năm duy nhất bị trọng thương, bị người theo rình, bốn phương nhân mã muốn cướp đoạt bốn khỏa tinh hạch cấp năm, biêt không địch lại được, nên để bảo vệ tính mạng người nọ thẳng tay ném tinh hạch xuống sông. Lão đại thấy thế liền lệnh cho hắn xuống sông, tuy rằng nước sông này không sâu nhưng lại có động vật biến dị vô cùng hung mãnh mà số lượng dị thường đông đảo, cũng chỉ có hắn có không gian che chắn mới có tác dụng, kỹ năng bơi của Bạch Cảng không tốt, mắt thấy thời gian từng giây từng giây trôi qua, bên người còn có đội ngũ không gian dị năng giả khác, trong lòng quýnh lên, bất chấp tất cả, hắn đem cả tinh hạch, tảng đá chung quanh, nước, một ít động vật biến dị, thực vật đều thu vào trong không gian, vừa mới thở ra một hơi, không đợi hắn bò lên bờ, thân thể truyền đến một trận đau nhức, mạch máu như muốn vỡ ra, sau đó liên mất đi tri thức, hắn tưởng lúc đó hắn sẽ chết. Cho đến khi tỉnh lại thì đã quay trở về căn cứ, nghe Lý thẩm chiếu cố hắn nói, lúc hắn được cứu lên cả người dều là máu, không có miếng thịt nào lành lặn, may mắn mạng hắn lớn động vật biến dị trong sông chưa ăn hắn, bằng không làm sao hắn còn ở đây. Bạch Cảnh nghe xong bị dọa một thân mồ hôi lạnh, trong lòng thần kêu một tiếng ảo, tiếp theo lão đại nói muốn tinh hạch, Bạch Cảnh sắc mặt trắng nhợt điều động dị năng mới biết tinh thần lực cùng dị năng đều là cấp 0, không gian dị năng giả cấp 0 là không có biên pháp sử dụng kỹ năng khác. Khi đó hắn tin tưởng, nếu không phải tinh hạch còn nằm trong tay hắn, một phế nhân như hắn lão đại chắc chắn sẽ không cứu. Chính là không lâu lắm, không gian của hắn biến dị chia làm 2 tầng, một tầng là không gian thu nạp vật phẩm, tầng còn lại thế nhưng biến thành đất, một mảnh đất lớn lớn nhỏ nhỏ có một nửa là nước suối sạch sẽ, ở giữa là một tảng đá lớn, bên cạnh sinh trưởng một gốc thực vật kỳ quái, nhìn giống hoa sen nhưng lại lộ ra một màu tím yêu dị. Bạch Cảnh lúc ấy tuy giật mình nhưng lo lắng nhiều hơn, bởi vì hắn phát hiện trong không gian không chỉ bốn khối tinh hạch cấp năm mà cả đồ vật trước đây hắn cất trữ, kể cả di vật của mẫu thân tất cả chẳng biết đi đâu, rơi vào đường cùng, không giao ra được tinh hạch hắn chỉ đành nói chi tiết tình huống cho lão đại, về khối cự thạch và hoa sen hắn liền đem giấu đi, nếu hắn nhớ không lầm, khối cự thạch kia hẳn phải là khối vẫn thạch mà địa phương nơi nó rơi xuống cách con sông kia không xa. Cuộc sống của hắn về sau có thể miễn cưỡng trôi qua, hắn cũng phát hiện tuy tinh thần lực của hắn ít nhưng lại càng tinh thuần, điều này cũng có nghĩa hắn muốn thăng cấp sẽ càng thêm khó khăn, cắn nuốt 15khối tinh hạch đều không có phản ứng gì, Bạch Cảnh cảm giác rõ ràng, thái độ của lão đại thay đổi. Vì thế hắn càng thêm dụng tâm rèn luyện, thật vất vả tiến đến cấp 1, đất cũng biến thành hai mẫu, chưa kịp cao hứng, lão đại liền đem hắn bán cho sở nghiên cứu chỉ vì quyền cư trú tại B thị, so với những địa phương khác, B thị là thủ đô của Z quốc, nơi đó có quân đội canh gác càng thêm an toàn. Bạch Cảnh trong lòng hận a hận, nếu nói chỗ nào trên đời hắn không muốn bước vào nhất thì đó phải là B thị, hắn lúc trước tràn đầy hi vọng đến tìm phụ thân, kết quả... Bạch Cảnh ảm đạm mỉm cười, hắn không trách ông ấy, thật sự không trách, ai bảo vợ chính của phụ thân có tiêng nói trong quân đội đâu, khi đó ống ấy đã trở thành vật trang trí, hắn mặc dù là con trai, nhưng tốt xấu vợ chính cũng sinh cho ông ấy hai đứa con gái, ông ấy sẽ không vì mình mà khắc khẩu với vợ, cho tới nay không phải đều như thế sao?