Lão công là zombie vương
Chương 54 : ♦ Chương 54
CHƯƠNG 54: THỨC THỜI
Edit: Lan Anh
Không lẽ do Lôi Nặc không trải qua quá trình nên có của zombie, nên mới đặc biệt như vậy sao?
Cũng không đúng a, cô chưa từng nghe qua chuyện như vậy trên đời.
Lúc đi tới chỗ toà nhà cao 7-8 mét, tòa nhà nhìn từ xa thì thấy lớn, nhưng khi lại gần thì nó lại phi thường lớn, hơn nữa hệ thống phòng thủ cũng không tệ, cách đó không xa có một số chỗ có khe hở, nhìn kĩ trong những khe hở đó đều có đặt họng súng.
May là hiện tại không có người ở đây, nếu không bọn họ cứ đi vào như vậy, chắc chắn sẽ bị bắn thành cái tổ ong vò vẽ.
Lạc Nhạn vừa nhìn qua bỗng bất thình lình nghe một tiếng vang nhỏ, còn chưa kịp phản ứng thì Lôi Nặc đã ôm cô vào lòng, ở nguyên tại chỗ xoay một vòng.
Lạc Nhạn không hiểu, nhưng sau khi nghe được mùi máu tanh trên người Lôi Nặc thì cô đã hiểu có chuyện gì, “Anh thế nào rồi?” Nói xong nhìn lại cánh tay của Lôi Nặc, bây giờ đã bị máu thấm lên ống tay áo, viên đạn kia có lẽ đã đâm vào người Lôi Nặc.
“Không có việc gì.” Lôi Nặc mím môi, ánh mắt phẫn nộ, há miệng ra, trong miệng mọc ra răng nanh, muốn chạy qua phương hướng vừa mới nổ súng.
Mà sau khi nhìn thấy bộ dáng của Lôi Nặc, người ở trong tối thân thể run lên một cái, sau đó súng trong tay không ngừng vang lên.
Lôi Nặc ôm Lạc Nhạn trốn qua một bên, tìm được địa phương an toàn liền để cô núp ở đó, lúc này mới chạy về phía toà nhà.
Lạc Nhạn khẩn trương, há miệng muốn ngăn Lôi Nặc lại, cô sợ đạn sẽ bắn trúng đầu của anh, nhưng cô chưa kịp nói gì thì Lôi Nặc đã chạy mất, Lạc Nhạn chỉ có thể âm thầm theo dõi phía sau.
Vừa mới bắt đầu người trong tối còn nhắm chuẩn, nhưng với tốc độ càng lúc càng nhanh của Lôi Nặc, độ chính xác cũng kém đi, thậm chí đến lúc sau chỉ toàn bắn lung tung.
Lạc Nhạn nhìn thoáng qua, sau đó dò xét bốn phía, lúc này bọn chúng chỉ nhắm vào Lôi Nặc, vậy cô liền có cơ hội để tìm đường đi vào đó.
Vừa nghĩ xong cô liền nhẹ nhàng chạy tới chỗ tòa nhà.
Vốn không xa nên chỉ trong nháy mắt là cô đã chạy đến trước lầu, mà lúc này Lôi Nặc cũng chạy đến, hai người liếc nhau một cái liền đi lên lầu.
Chỉ là mới đi vào liền nghe được tiếng thét, cái giọng nói quen thuộc kia khiến tâm tình của Lạc Nhạn chìm xuống, ba bước thành hai bước mà trực tiếp đi lên lầu hai.
“Không được qua đây.” Cơ hồ khi bọn họ vừa mới đi lên thì Lam Tiếu Tiếu đã hét lên.
Cô ta cầm súng mà run rẩy không ngừng, liên tục thối lui ra đằng sau, e ngại mà nhìn nam nhân xinh đẹp trước mắt.
Lôi Nặc nhắm mắt lại, nhấc chân muốn tiến về phía Lam Tiếu Tiếu, nhưng khẽ nhúc nhích một cái liền nghe thấy tiếng nổ súng, viên đạn này lại nhắm ngay đầu Lôi Nặc.
Lôi Nặc nhanh chóng tránh qua một bên, nhìn về phía Lâm Húc đang cầm súng chỉa vào anh.
Mà khi Lâm Húc nhìn thấy Lôi Nặc thì trên mặt lộ ra kinh ngạc, “Là ngươi?” Làm sao có khả năng, người đàn ông này làm sao lại biến thành zombie? Nghĩ đến lúc trước mỗi lần thấy hắn ta, lúc nào trên người cũng mang một bộ dạng cao cao tại thượng, bây giờ nhìn thấy lại có chút không xác định được.
“Ngươi muốn chết?” Âm thanh của Lôi Nặc không dễ nghe, bởi vì yết hầu vẫn chưa hoàn toàn khôi phục nên giọng nói khàn khàn, mỗi lần mở miệng nói một câu thì giống như đang dày vò hắn, lúc trước Lạc Nhạn hỏi hắn rất nhiều nhưng hắn chỉ đáp lại vài lời, nhưng nam nhân trước mặt này khiến Lôi Nặc cảm thấy phẫn nộ.
Đối với ai Lâm Húc hắn cũng có thể không coi ra gì, nhưng đối với Lôi Nặc, thở mạnh hắn cũng không dám, chỉ sững sờ lắc đầu, “Tôi không cố ý.” Chỉ là sau khi nói xong mới nhớ tới dáng vẻ hiện tại của Lôi Nặc, hắn không phải là zombie sao? Sao lại có thể nói chuyện?
Chẳng lẽ hắn bị tên điên kia bắt đi làm thí nghiệm? Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Lâm Húc cảm thấy thỏa mãn đến độ biến thái, đối với hắn mà nói, độ cường hãn cũng như địa vị của Lôi Nặc là một tòa núi lớn, mà bây giờ ngọn núi này bị người khác đem đi thí nghiệm, biến thành thứ đồ chơi người không ra người, quỷ không ra quỷ, khiến tâm tình của hắn vui vẻ hẳn lên.
Nhìn Lâm Húc vui vẻ, biểu hiện trên mặt Lôi Nặc thoáng động, anh cảm thấy cả người tức giận khó hiểu.
Mà theo cơn tức giận của Lôi Nặc thì cơ thể của anh cũng căng cứng lên, vừa rồi viên đạn bắn trúng tay anh cũng chậm rãi chui ra ngoài, viên đạn từ từ trồi lên.
Lôi Nặc lấy tay rút viên đạn ra, khóe miệng hơi cong lên, sau đó ném viên đạn về phía Lâm Húc.
Thân thể Lâm Húc hơi ngừng lại, hắn vô thức muốn chạy trốn nhưng viên đạn kia đã bay tới chỗ hắn, đâm xuyên qua cánh tay, ghim sâu vào vách tường.
Một màn này khiến mọi người ở đây đều sửng sốt.
Lam Tiếu Tiếu sắc mặt trắng bệch, tay cầm súng bất tri bất giác thả lỏng, cây súng cũng rớt xuống, thân thể không ngừng lui về sau, lấy tay che miệng lại, lúc này mới không thét lên.
Nam nhân này đến cùng là ai? Tại sao lại khủng bố như vậy? Thực lực mạnh như vậy mà lại là zombie, là zombie đánh mãi không chết a.
Lam Tiếu Tiếu nghĩ xong thì nhìn về phía Lạc Nhạn đang đứng phía sau Lôi Nặc, mắt hơi chuyển, vội vàng chạy tới bên người Lạc Nhạn, “Nhạn nhi, vừa rồi tôi không có cố ý, tôi không nghĩ đến người đó là cô, cứ tưởng có zombie xâm nhập nên mới nổ súng, cô có thể nói vị đại ca này đừng giết tôi có được không?”
Cô thật vất vả mới đi đến được đây, thật vất vả mới lấy được chỗ súng ống đạn dược này, ở bên cạnh Lâm Húc cô sẽ không chết, cô không chết cũng không muốn chết, cô còn trẻ như vậy, hơn nữa còn có dị năng hệ thủy.
Chỉ cần sống sót, cô sẽ rất nhanh có được năng lực mạnh mẽ, làm sao có thể chết ở đây được?
Vô luận như thế nào, chỉ cần Lạc Nhạn mềm lòng, thì nhất định sẽ không động thủ với cô.
Lam Tiếu Tiếu suy nghĩ đến hỗn loạn cả đầu óc, chỉ biết chăm chăm bắt lấy Lạc Nhạn.
Lạc Nhạn cong môi, bây giờ cô mới biết Lam Tiếu Tiếu da mặt dày đến mức độ nào, năng lực mở mắt nói láo này thật đúng là khiến cô bội phục, cái khác không nói, trước đó cô ta mém chút hại chết Kim Ngọc, bây giờ lại không có chút nào áy náy, mà còn có thể nói ra những lời như vậy.
“Lam Tiếu Tiếu, có ai nói với cô rằng da mặt của cô, so với tường đồng vách sắt còn dày hơn không?”
Lam Tiếu Tiếu sắc mặt biến hóa như con tắc kè hoa, trong lòng thì hận không thể giết chết Lạc Nhạn, nhưng nghĩ lại bên cạnh cô ta có nhiều người che chở nên mới dám nói chuyện với Lam Tiếu Tiếu cô như vậy, nghĩ đến lúc trước, Lạc Nhạn cũng giống thế này, ỷ mình có mấy đồng tiền liền coi cô với Văn Văn như người hầu mà sai sử.
Hết lần này tới lần khác Lạc Nhạn còn tự cho là đúng, nghĩ đến lúc đi học, mọi người trong trường đều nói cô và Văn Văn là con chó theo đuôi Lạc Nhạn, cô nhịn không được cảm thấy tức giận.
Từ lúc vừa mới bắt đầu bước vào biệt thự của Lạc Nhạn, cô liền mang theo tự ti và tự ngạo.
Lúc ở cùng một chỗ với Lạc Nhạn, có được kiến thức về người có tiền, Lam Tiếu Tiếu càng thêm tự ti, đối với Lạc Nhạn càng thêm chán ghét, thẳng đến khi có thể leo lên người Băng Vũ, cô cũng tự ngạo rằng người đàn ông của Lạc Nhạn mà cô cũng có thể chiếm được, lúc đó cô càng hận không thể giết chết Lạc Nhạn.
Bất quá hiện tại cô rất thức thời, biết rõ tình huống hiện tại mà không có Lạc Nhạn che chở, chắc chắn cái tên zombie trước mắt này sẽ giết mình, cho nên cô mang theo nịnh nọt mà đi cầu Lạc Nhạn.
“Lạc Nhạn, nhất định cô đã hiểu lầm tôi rồi.” Lam Tiếu Tiếu nói xong nhìn về phía Lôi Nặc, “Kỳ thật tôi đến đây trước là vì...”
“Đủ rồi.” Lý do của cô ta Lạc Nhạn không muốn nghe, lại nói lần này vì Kim Ngọc cô sẽ không động thủ với cô ta, ít nhất cũng phải để lại cho Kim Ngọc xả giận.
Truyện khác cùng thể loại
143 chương
46 chương
54 chương
43 chương
17 chương
13 chương








