Lão công là zombie vương
Chương 38 : ♦ Chương 38
CHƯƠNG 38: GIAO ĐỒ RA
Edit: Lan Anh
Từ đầu cho đến giờ hắn chưa làm được chuyện gì, nên khi Lạc Dật nói câu này ra cũng có chút hổ thẹn, trong lòng càng thêm quyết tâm, hắn muốn bảo vệ tốt em gái mình.
Tình cảnh máu tanh bên dưới duy trì đến tận chạng vạng tối, lúc này lũ zombie mới ăn xong, trong ngõ nhỏ đều là zombie, ít nhất cũng 5-600 con.
Không nghĩ đến mùi máu sẽ dẫn zombie ở bốn phía chạy tới, như vậy cũng không tệ.
Lạc Nhạn đứng ở trên lầu bắt đầu đổ xăng xuống dưới, thật ra vừa nãy cô cũng đổ không ít xăng, vốn ngay từ đầu cô đã bày ra bố cục này, nếu như lúc nãy bầy zombie không tiến vào thì cô sẽ trực tiếp nhóm lửa.
Lạc Dật đứng một bên gật đầu.
Lạc Dật vung tay lên, một ngọn lửa từ trên tay hắn rơi xuống mặt đất, lửa bén xăng chỉ trong nháy mắt liền lan đến zombie.
Đối với zombie hiện tại, trong mắt chúng chỉ thấy máu thịt, không cảm thấy đau đớn, cho dù lửa đã dính lên người vẫn như cũ không hề có chút phản ứng, cứ đứng ngây ngốc ở đó rồi bị cuốn vào biển lửa.
Mùi thịt cháy khét lan tràn trong không khí khiến Lạc Nhạn chau mày, mùi vị đó chẳng có chỗ nào tốt đẹp, còn có chút gay mũi, Lạc Nhạn cảm giác được cổ tay mình nóng rực, nhìn xuống Tử Ngọc thì thấy nó đang hưng phấn đập cánh, khói đen cũng hướng bên này mà bay qua.
Lạc Nhạn giơ tay lên trong không trung.
Khói đen kia giống như là bị hút vào, điên cuồng mà bay vào trong Tử Ngọc.
Lạc Dật quái dị mà nhìn Lạc Nhạn, khói đen này tràn đầy thi khí (khí của tử thi) của zombie, nếu khí này nồng đậm lại gặp người có thể chất suy yếu, sẽ rất dễ bị nhiễm virus.
Cho nên Lạc Nhạn hấp thu khói ở bốn phía, cũng coi như là phòng ngừa bị nhiễm virus lần hai.
Nhưng trong lòng hắn có chút lo lắng, dù gì đây cũng không phải là thứ tốt lành gì, không biết hút vào có gây hại gì cho Lạc Nhạn không.
Chỉ mất vài phút, chỗ khói đen đó đã hoàn toàn bị hút vào, giống như chúng chưa từng xuất hiện, ngoại trừ vết cháy đen được lưu lại trên mặt đất, còn lại không có bất kỳ dấu vết nào cả.
Tử Ngọc nấc cục một cái, nó vui vẻ đến nỗi cái cánh cũng phát sáng, thân bướm của nó biến thành màu đen, sau khi nó xoay tròn thì thân bướm lại khôi phục như cũ, Lạc Nhạn đưa tay điểm Tử Ngọc một cái, “Tiểu đồ vật, em hút khói đen làm gì?”
“Đó đều là năng lượng.” Tử Ngọc hưng phấn nói, đối với con người thì đó chẳng phải thứ tốt, nhưng nó là linh hồn, nó đối với năng lượng rất mẫn cảm, cho nên sau khi nó cảm nhận được trong khói đen có năng lượng, chuyện đầu tiên nó làm là hấp thu.
Hơn nữa nó cũng biết, nếu như chỗ khói đen này bị người khác hít vào sẽ tạo thành hậu quả gì.
“Em hấp thu thì không có chuyện gì xảy ra sao?” Lạc Nhạn nhíu mày, nơi đây bốn phía đều là thi khí, đối với con người đều có hại, nhưng Tử Ngọc sau khi hấp thu lại hưng phấn như vậy.
“Không có việc gì, chỉ cần là năng lượng, mặc kệ là năng lượng gì em cũng có thể hấp thu.” Giống như vừa rồi, nó có thể lọc khí xấu ra ngoài, chỉ hấp thu những gì bản thân muốn.
Miễn không ăn quá no thì sẽ không sao, Lạc Nhạn cười yếu ớt, nhìn lại xuống phía dưới ngoại trừ mớ tro tàn, còn có tinh hạch, cho dù thi thể bị đốt cháy thì tinh hạch cũng không bị tổn hại, chuyện này cũng coi như niềm vui ngoài ý muốn.
...
Lam Tiếu Tiếu ngồi trong phòng đợi, bóng tối dần xuất hiện, biểu hiện trên mặt càng khó coi.
Bọn Lữ Dương đã đi hơn một ngày, cũng không biết đã gặp chuyện gì, bọn hắn đến cùng là tìm được đồ ăn rồi không muốn quay lại, hay là đã chết? Vấn đề này không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu Lam Tiếu Tiếu, khiến tâm tình cô càng thêm bực bội.
Tiếu Diễm cũng giống Lam Tiếu Tiếu, mặc dù lúc sáng Kim Ngọc có cho cô một ít đồ ăn, nhưng cũng chỉ có thể chịu được một ngày, mặc kệ bọn Lữ Dương là bỏ chạy hay đã chết, đối với cô đều không ổn.
Cô không phải là Dị năng giả, nếu như chỉ còn lại một mình, tuyệt đối cô sẽ bị zombie ăn sống.
Mắt lập tức khóa chặt Lê Tử.
Nữ nhân này trên người có rất nhiều đồ ăn, hơn nữa nhìn cũng không mạnh lắm, cả người nhu nhu nhược nhược, chỉ cần giết cô ta thì đồ ăn sẽ là của mình, như vậy mấy ngày tiếp theo mình sẽ không bị đói nữa, nghĩ một chút lại không nhịn được mà nuốt nước bọt.
Nhưng Lê Tử và Kim Ngọc đi chung với nhau, nếu như hắn giúp đỡ cô ta thì cô sẽ không ra tay được, thậm chí còn bị giết ngược trở lại.
Không không không, Kim Ngọc kia là tên háo sắc, nói thế nào thì mình cũng có mấy phần nhan sắc, cô tin tưởng nhất định Kim Ngọc sẽ chọn mình.
Nghĩ một chút càng tăng thêm sự kiên định trong lòng Tiếu Diễm, cô cầm cây côn trong góc, từng bước tiếp cận Lê Tử.
Lam Tiếu Tiếu mắt sáng lên, nhưng cũng không ngăn cản, cũng không nhắc nhở, nếu như cô ta có thể giết được Lê Tử thì mình cũng có thể kiếm được một chén canh, bất quá cô sẽ không động thủ, bởi vì cô không biết nữ nhân này là nhân vật gì, hơn nữa nếu như Lê Tử với Kim Ngọc có quan hệ thì các cô cái gì cũng không chiếm được, thậm chí còn bị thương.
Cho nên cô chỉ yên lặng theo dõi.
So với hai người này thì tâm tình của Lê Tử cũng không tệ, trong tay đang cầm một cái chân gà gặm, lần này đi qua siêu thị cô chủ yếu chỉ lấy đồ ăn, cả balo đều đầy tràn, trên mặt thể hiện rằng cô đang ăn rất hạnh phúc.
Bộ dáng ngây thơ như vậy, khó trách người ta sẽ chú ý tới.
Tiếu Diễm gật gật đầu với một nam nhân, người này vừa rồi được bọn Lữ Dương kêu ở lại, vì một phần Lâm Húc cũng không thuộc về đoàn người của bọn hắn, tuy nhìn hắn không có bao nhiêu khí lực, nhưng chung quy hắn cũng là nam nhân, thời khắc mấu chốt có thể chịu được mấy đòn.
Người này sắc mặt khẽ động, tham lam mà nhìn về phía Lê Tử, hắn cũng đã hai ngày không ăn gì, hiện cũng muốn ngất đi, mới đầu hắn cũng định làm như Tiếu Diễm, nhưng hắn chỉ có một mình nên không dám, bây giờ có Tiếu Diễm xung phong thì hắn lại có thêm lòng tin.
Hiện tại hắn đã hối hận, ngày đó không nên ăn hết đồ ăn, nếu như giữ lại cũng có thể cầm cự được hai ba ngày.
Hắn còn tưởng không bao lâu nữa chính phủ sẽ phái quân đội đi tiêu diệt những con zombie kia, bọn hắn liền có thể khôi phục cuộc sống thường ngày, nhưng đã nhiều ngày như vậy lại không có bất kỳ thay đổi nào, không, thậm chí còn hỗn loạn hơn.
Đã như vậy thì chỉ có thể tự lực cánh sinh, ít nhất cũng không bị chết đói.
Tâm vừa động, nam nhân này đứng lên, nắm một cây gậy đến gần Lê Tử, “Giao đồ ra đây.”
Lê Tử tay hơi ngừng lại, nghi hoặc nhìn về phía hắn, sau đó cũng không thèm để ý mà tiếp tục gặm chân gà.
“Ngươi bị điếc sao? Ta kêu ngươi giao đồ ra ngươi có nghe không?” Nam nhân quơ cây gậy trong tay, trong lòng hơi tức giận, bên ngoài có zombie thì cũng thôi đi, đây bất quá chỉ là con nhóc vậy mà cũng dám lơ hắn.
“Ta nói ngươi giao đồ ra thì ta còn tha cho ngươi một mạng, nếu không giao ra thì đừng trách ta không khách khí.” Tiếu Diễm trừng mắt, thầm hận nhìn Lê Tử, lúc này là lúc nào mà còn dám ngồi ăn như vậy, chỗ thức ăn đó là của cô, Tiếu Diễm tiến lên mấy bước, nhào tới muốn lấy chân gà trong tay Lê Tử đi.
Truyện khác cùng thể loại
143 chương
46 chương
54 chương
43 chương
17 chương
13 chương








