Lão công là zombie vương
Chương 37 : ♦ Chương 37
CHƯƠNG 37: ĐÁNG CHẾT
Edit: Lan Anh
Lê Tử vội vàng gật đầu, qua một hồi lâu lúc này mới tới gần Lạc Nhạn, giảm âm thanh nói: “Chị, em giúp chị như vậy, có phải chị cũng nên giúp lại em không?”
Ách? Lạc Nhạn đổ mồ hôi lạnh, sững sờ nhìn Lê Tử nhí nha nhí nhố.
Hình như cô bị hai anh em nhà này làm cho ngốc đi thì phải, nhưng vẫn thuận theo lời cô ấy hỏi, “Em muốn giúp cái gì?”
Lê Tử mặt ửng đỏ, mắt nhìn Lạc Dật đang đứng ngay cửa ra vào, cắn môi dưới nói, “Chờ chị về lại nói.” Có thế nào thì cô cũng là con gái, nói chuyện trực tiếp như vậy cũng không hay, nếu như Lạc Dật không thích con gái trực tiếp mà chỉ thích uyển chuyển thì phải làm sao đây?
Lạc Nhạn ồ một tiếng, nhưng khi nhìn Lê Tử thẹn thùng thì lại cảm thấy quái dị.
Sau khi đi được một đoạn thì Lạc Dật hỏi Lạc Nhạn, “Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?” Bọn họ hiện tại đang đi phía sau mấy người Lữ Dương.
Khu này là khu biệt thự, vốn không có bao nhiêu zombie, hơn nữa lần trước bọn họ đi siêu thị đã thanh lý một lần, bây giờ thì một con cũng không có.
Cũng vì như vậy, bọn người Lữ Dương vốn đang nơm nớp lo sợ lúc này lại nhẹ nhàng thở ra, cho rằng zombie ở bốn phía đã bị giết hết nên lập tức đắc ý.
Đám người Vân Vũ tuy e ngại nhưng khi đi được nửa đường, cũng bắt đầu thả lỏng.
Dù sao bị bắt được rất có thể sẽ bị nhiễm virus, cho nên bọn hắn vừa quan sát xung quanh vừa tiến lên.
Con đường ở đây bọn hắn biết đại khái, cho nên đầu tiên là đi qua ngõ nhỏ thông tới chỗ siêu thị mà bọn Lạc Dật trước đó đã tới.
Sau khi biết rõ ý đồ của bọn hắn, Lạc Nhạn cười nhẹ, trong lòng có chủ ý, đem kế hoạch mà mình nghĩ ra nói cho Lạc Dật.
Mắt Lạc Dật sáng lên, rõ ràng là chuyện cực kỳ tàn nhẫn, nhưng hắn chỉ cảm thấy sảng khoái.
Mấy người Lữ Dương mặt mang theo cảnh giác tiến vào ngõ nhỏ, một bên nhìn phía sau, sợ sẽ có zombie vây quanh, một bên thì mở đường.
Con hẻm này rất yên tĩnh, một âm thanh cũng không có, nhưng lại cảm giác có gì đó quái dị, đi được vài bước thì thấy trên mặt đất là một mảng đen xám, đó là tro của những thi thể bị đốt cháy, mấy người Lữ Dương sắc mặt trầm xuống, tâm tình càng thêm áp lực.
Vân Vũ sắc mặt cũng rất khó coi, hắn là người chỉ biết sống phóng túng, thân thể đã sớm bị móc sạch, không cần nói đến giết zombie, đối phó với một tên du côn cũng có chút khó khăn, chớ nói chi zombie còn kinh khủng hơn du côn rất nhiều, cho nên thân thể lại bắt đầu run lẩy bẩy.
Lữ Dương nhìn hắn có chút ghét bỏ, đoàn người của hắn toàn là nhân vật như vậy, trong lúc nhất thời hắn có chút hối hận, cho người như vậy đi theo, ngoại trừ kéo chân người khác ra cũng không có tác dụng gì.
Mà ngay lúc Lữ Dương đang suy nghĩ thì trong mấy người Vân Vũ, có một người thét lên chói tai, cái âm thanh bén nhọn kia xẹt qua chân trời, khiến người khác thần kinh căng thẳng lên, mọi người lập tức cảnh giác nhìn bốn phía.
“Ngươi điên rồi hả, sao lại hét lên?” Lữ Dương thật sự là giận muốn điên, không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ có đồng đội ngu như heo, chẳng lẽ hắn ta ngại không có zombie tấn công nên muốn dẫn mấy con tới?
“Tôi đá trúng bộ xương.” Người kia mặt đầy nước mắt, thân thể run rẩy chỉ bộ xương trên mặt đất, nhịn không được rùng mình một cái, hắn sống đến bây giờ, người chết còn chưa từng thấy chứ nói chi là xương người, hơn nữa còn trong bầu không khí khủng bố như vậy.
Lữ Dương khó thở, hận không thể giết chết hắn ta, nhưng lúc này hắn biết rõ không phải là lúc để động thủ, nếu không mùi máu tanh sẽ dẫn đám zombie đến đây, bọn hắn sẽ không chống đỡ nổi, vung tay lên, “Nhanh đi ra khỏi đây, mấy con zombie kia nghe được âm thanh nhất định sẽ chạy qua.”
Hiện tại quá mức yên tĩnh, âm thanh lúc nãy lại quá lớn, không thể nào chúng không nghe thấy.
Đám người nhao nhao gật đầu, đối với người kia cũng có oán trách, nhưng lời oán trách còn chưa ra khỏi miệng thì thấy zombie đang chạy tới khiến cho câm nín.
Lối ra của con hẻm lúc này đứng không ít zombie, chúng mở miệng gào thét sau đó nhanh chóng chạy tới chỗ này, không sai, là chạy.
Mấy người Lữ Dương nhất thời không thể tin được, tại sao bọn hắn chỉ mới ở trong nhà có mấy ngày, mà đám zombie này đã tiến hóa đến mức chạy được rồi?
Không nghĩ nhiều, bắt đầu co chân lên chạy, không dám nhìn ra đằng sau.
Bọn hắn muốn chạy nhưng ở một cái hẻm khác chẳng biết lúc nào cũng có một bầy zombie chạy đến.
Hai hướng cộng lại cũng mấy trăm con, đem mười người bọn hắn vây lại bên trong.
Lữ Dương run rẩy, tay hơi động một chút, một ngọn lửa trong lòng bàn tay cháy lên, hắn biết mình là Dị năng giả, thậm chí là Dị năng hệ hỏa nên hắn mới trở thành người đứng đầu, hắn vốn âm thầm đắc ý, nhưng bây giờ nhiều zombie như vậy, nửa điểm kiêu ngạo cũng không còn.
Mà mấy người Vân Vũ, ngoại trừ thét lên cũng không thể làm gì khác.
Đứng ở trên lầu nhìn tình huống phía dưới, Lạc Nhạn khóe miệng nhếch lên, mắt nhìn chằm chằm đám người Lữ Dương đang giãy dụa bên dưới, ngực vốn kìm nén lửa giận lúc này lại thoải mái không ít.
Kỳ thật cũng nên cám ơn cái người kia đã thét lên, vốn hai người bọn họ chỉ dẫn đám zombie đến đường lớn rồi rời đi, bởi vì bọn họ chạy một lúc cũng sẽ kiệt sức, chứ chưa nói đến đám zombie này không biết mệt là gì.
Cho nên sau khi người kia hét lên, bọn họ cũng trốn qua một bên nhìn bầy zombie tiến đến gần đám người Lữ Dương, lúc này mới đi lên lầu nhìn xuống dưới.
“Anh hai, anh có biết tại sao em lại muốn làm như vậy không?” Lạc Nhạn cười yếu ớt, hình ảnh máu tanh kia, dưới ánh mắt của cô là hình ảnh đẹp nhất, tiếng thét chói tai kia là giai điệu tuyệt vời nhất, khiến cô không nhịn được mà chìm đắm trong đó.
“Hiện tại Dị năng giả sẽ không bị nhiễm virus, cho nên khi đối mặt với zombie cho dù là bị đau cũng sẽ không ngất xỉu, sẽ bị zombie ăn thịt từ từ trong lúc còn tỉnh táo.”
Nói đến câu cuối, Lạc Nhạn như lâm vào tình trạng điên cuồng, hung hăng nhìn bọn Lữ Dương.
Lạc Dật ở một bên thân thể không rét mà run, nghĩ đến Lạc Nhạn lúc trước lương thiện hiền lành, bây giờ lại biến thành như vậy, nếu như không phải gặp phải biến cố cũng không thay đổi như vậy, trong lòng hắn càng thêm khổ sở, nắm chặt tay Lạc Nhạn.
“Anh hai, anh có cảm thấy em tàn nhẫn không?” Hiện tại cô rất xấu, cô muốn cho anh hai thấy được mặt tốt của mình, nhưng những chuyện này trước sau gì cũng xảy ra, cho nên chẳng bằng hiện tại cho anh ấy biết rõ, biết em gái của mình đã trở thành dạng người gì.
“Không, là bọn chúng đáng chết.” Lạc Dật nói xong, nhịn không được ôm Lạc Nhạn vào lòng, nhìn cô bởi vì đau lòng mà thân thể run nhẹ, tâm tình của hắn càng thêm nặng nề, mặc dù lần này trong đó có mấy người Vân Vũ, nhưng hắn cũng không cảm thấy áy náy, bởi vì bọn chúng khóa chốt cửa khiến cho mấy người Từ Lôi không thể vào rồi chết trong miệng zombie.
Khi biết rõ chuyện này hắn đã muốn giết bọn chúng, chỉ là không có cơ hội, lần này tiện tay hắn có thể diệt một đám.
Lạc Nhạn mím môi, nhìn Lạc Dật an ủi mình, tâm tình tốt hơn rất nhiều, “Anh hai, có anh thật tốt.” Nếu như kiếp trước Lạc Dật cũng ở bên cạnh cô, có lẽ cuộc đời của cô cũng không quá thất bại.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
70 chương
5 chương
47 chương







