Lão công là zombie vương

Chương 36 : ♦ Chương 36

CHƯƠNG 36: LÀM PHẢN Edit: Lan Anh “Tôi đi xem một chút.” Lạc Dật nói xong cầm cây côn bên cạnh đi về phía toilet. Có lẽ thần sắc Lạc Dật quá nghiêm túc, làm cho mọi người ở đây đều căng thẳng lên, chăm chú nhìn Lạc Dật, đặc biệt là Vân Vũ, hắn nghĩ tới việc hai người cùng nhau đi tới đây, đều là hắn vịn Lâm Húc, nếu như Lâm Húc thật sự biến thành zombie, có khi nào mình cũng bị nhiễm virus không? Nghĩ đến bản thân sẽ biến thành zombie, cái bộ dáng kinh khủng đó khiến Vân Vũ nhịn không được bắt đầu run rẩy, đầu chôn giữa hai chân, không dám nhìn lên. Bốn phía yên tĩnh đến mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, Lạc Dật một tay đặt trên tay nắm cửa, vặn một cái, bên trong vậy mà lại khóa trái, tâm nhảy lên, “Lâm Húc, ngươi thế nào rồi?” Nói xong đợi một hồi cũng không nghe thấy tiếng đáp lại, Lạc Dật càng nghi ngờ, lui ra đằng sau một bước muốn đá tung cửa, nhưng khi vừa giơ chân lên thì cửa lại được mở ra. “Trước đây ta không biết ngươi quan tâm ta như vậy?” Lâm Húc đứng ngay cửa nhìn động tác của Lạc Dật, mặt trào phúng. Hắn sắc mặt ngoại trừ trắng xanh một chút, cũng không thấy chỗ nào không đúng, ngay cả vết máu trên người cũng được rửa sạch sẽ. Nhìn thấy hắn như vậy, Lạc Dật nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn hỏi, “Ngươi ở trong đó lâu như vậy làm cái gì?” Bọn họ đã trở về từ đêm hôm kia, tính ra Lâm Húc đã ở trong toilet hơn một ngày. “Ta ở trong đó thì liên quan gì đến ngươi?” Lâm Húc cười lạnh, thấy Lạc Dật hoài nghi mình, đi tới bên cạnh hắn, đưa tay ra vỗ vỗ ngực Lạc Dật, “Ngươi quản tốt chuyện của mình đi, ta, còn chưa tới lượt ngươi – một con kiến hôi quản.” Nói xong liền đi đến chỗ bọn Vân Vũ. Vết thương trên người hắn đã khép lại, nhìn thần sắc không giống như người đói bụng đã lâu, ngược lại nhìn còn tốt hơn hôm kia. Lạc Dật mím môi, dù nhìn ở góc độ nào cũng thấy Lâm Húc không phải là zombie, xem ra là do hắn suy nghĩ nhiều, thở ra một hơi rồi đi ra ngoài. Sau khi nhìn hai người quay lại, người cao hứng nhất là Vân Vũ, không ngừng đi xung quanh Lâm Húc. Còn Lữ Dương ở bên kia có chút không kiên nhẫn, mắt thấy trời đã sắp sáng rồi, bọn hắn phải xuất phát ngay, nếu không thời gian không đủ không nói, sợ rằng mọi người quá đói bụng sẽ không đủ sức. Hết lần này đến lần khác Lam Tiếu Tiếu đều không sử dụng được, để cho cô ta đi hỏi vậy mà cũng lãng phí nhiều thời gian như vậy, còn không có đáp án như hắn mong muốn khiến hắn có chút khó chịu, “Rốt cuộc mấy người có đi hay không?” Là nữ nhân hắn còn cho mấy phần mặt mũi, đám đàn ông này còn khẩu khí lớn như vậy, Kim Ngọc hắn không tiếp, mắt nhìn về chỗ khác coi như không thấy. “Chúng tôi muốn đi.” Âm thanh có chút yếu ớt, thậm chí lộ ra mấy phần e sợ. Vân Vũ có chút sững sờ, quay đầu nhìn mấy anh em phía sau lưng, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, mấy người này toàn là lũ ích kỉ chỉ biết mình mình, hắn tất nhiên biết rõ, vậy mà hôm nay bọn hắn lại muốn đi chịu chết, khiến Vân Vũ cảm thấy quỷ dị. Mấy người lúc trước được ăn sung mặc sướng bây giờ khuôn mặt đều là do dự, nhìn Vân Vũ một cái, lúc này mới tăng thêm dũng cảm nói, “Ở chỗ này trước sau gì cũng chết đói, bên ngoài có lẽ không khủng bố như chúng ta tưởng tượng, hơn nữa bọn Lạc Dật còn dắt theo hai nữ nhân, vậy mà còn lấy được đồ ăn, chúng ta đều là nam nhân không lẽ có thể xảy ra chuyện.” Vân Vũ nghe xong cũng rục rịch, không sai, nhiều người thì càng mạnh, nếu không thì... Vân Vũ nhìn mấy người xung quanh, nhiều tấm khiên thịt như vậy, hắn không tin mình chạy không thoát, “Vậy ta cũng đi.” “Được, chúng ta lên đường.” Lữ Dương quát to một tiếng, thấy không có ai phản đối, lúc này mới xuất phát. Vừa nói xong thì mọi người đứng thành một đội, cộng thêm mấy người Vân Vũ bên này, tổng cộng là 11 nam nhân với 2 nữ nhân, đội hình tương đối đông đảo. Chỉ là đối với bọn hắn thì nữ nhân đi theo chỉ tổ phiền phức, chi bằng cho họ ở lại canh cửa, thương lượng một lát liền lưu lại Lam Tiếu Tiếu và Tiếu Diễm, còn có Lâm Húc, đây cũng là phòng ngừa khi bọn hắn quay về thì cửa bị khóa. Không thể không nói, do bọn hắn đã từng có hành động như vậy nên nhịn không được mà sợ hãi, cách làm này thật sự khiến Hoàng Lượng với Lạc Dật cười nhạo. Sau khi có chung nhận thức, lúc này bọn hắn mới chuẩn bị lên đường. Thời điểm đến đây mấy người Lữ Dương cũng cầm trong tay không ít vũ khí, lúc này mọi người cầm vũ khí của mình lên, đi ra cửa. Dù sao muốn sống thì bắt buộc phải vượt qua một vài thứ. Ngay khi bọn hắn rời đi không lâu, Lạc Nhạn đang nghỉ ngơi trong phòng cũng mang theo Lê Tử đi ra, cô cười yếu ớt nhìn Lạc Dật. “Anh hai, bọn hắn đâu?” Lạc Dật mím môi, trong mắt lại có ý cười, nghĩ đến kế hoạch của Lạc Nhạn, trong lòng hơi động một chút, lúc trước thì hắn có hơi do dự, nhưng sau khi trải qua ngày hôm kia, thấy một cảnh như vậy, hắn hoàn toàn tán thành cách làm của Lạc Nhạn. “Bọn hắn đi tìm thức ăn.” “Vậy chúng ta cũng đi đi.” Lạc Dật gật đầu, xem như đáp ứng. Một bên Hoàng Lượng dấu chấm hỏi đầy đầu, trong lòng im lặng, hai anh em nhà này lại chơi trò gì đây, hôm kia ở trong siêu thị muốn bọn họ ở đó thì bọn họ không muốn, khăng khăng muốn quay về biệt thự, bây giờ mới trở về lại phải ra ngoài? Trong lòng đầy dấu chấm hỏi nhưng đó chỉ là nghĩ, hắn không dám hỏi ra miệng. “Hoàng Lượng, cậu ở lại giữ cửa giúp tôi, chúng tôi đi một lát sẽ về.” Lạc Dật nhìn về phía Hoàng Lượng, trong mắt tràn đầy tín nhiệm, khiến hắn hơi ngừng lại một chút, vội vàng gật đầu. Thấy hắn đáp ứng, lúc này Lạc Dật mới quay về phía Kim Ngọc, đang muốn mở miệng thì Kim Ngọc chạy tới cạnh cửa, đưa tay mở cửa nhà ra, khiến Lạc Dật nhíu mày, “Kim Ngọc, hai người trước tiên ở lại đây đi.” Kim Ngọc haha hai tiếng, trên mặt mang theo nụ cười tà, “Vậy ngươi hỏi Lê Tử một chút.” Lê Tử khóe miệng co rút, tại sao mỗi lần làm người xấu ông ta đều đẩy cho mình? Cô còn muốn biểu hiện tốt trước mặt Lạc Dật a, để anh ấy thấy mình tốt bao nhiêu, sau đó sẽ thích mình. Hơn nữa cô cũng cảm giác được Lạc Nhạn không muốn họ đi theo, cho nên do dự một chút mở miệng nói, “Đã như vậy, chúng tôi sẽ ở lại đây.” Lời này thành công khiến Kim Ngọc cứng đờ, khuôn mặt tươi cười tan vỡ trong nháy mắt, mang theo vẻ mặt không dám tin mà nhìn Lê Tử, đây là Lê Tử sao? Thế nào mới một đêm không gặp vậy mà lại dám làm phản? “Nếu như Lê Tử đã nói như vậy, Kim Ngọc ngươi liền ở lại đây đi.” Lạc Dật có chút buồn cười nhìn Kim Ngọc, đặc biệt là biểu lộ của hắn lúc này rất buồn cười. Lê Tử đã nói như thế, hắn còn có thể đi theo sao? Kim Ngọc há to miệng, mang theo tức giận mà trừng Lê Tử một cái, sau đó làm một cái tư thế mời, “Mọi người đi thong thả.” Lạc Nhạn cười một tiếng, nghĩ đến Kim Ngọc sau này xưng bá ở căn cứ Băng Vũ, bộ dạng như thế này thật khiến người ta kinh ngạc, nếu như lúc trước không có hai người bọn họ, thì Ôn Băng Vũ cũng không có căn cứ mạnh như vậy, mà cô cũng sẽ không bị lăng nhục đến chết trong lúc tìm người che chở. Tâm lóe lên, Lạc Nhạn dùng ánh mắt khen ngời nhìn Lê Tử, “Vậy ở đây liền giao cho ba người.”