Lão công là zombie vương
Chương 26 : ♦ Chương 26
CHƯƠNG 26: XUẤT PHÁT
Edit: Lan Anh
Zombie đứng ngoài cánh cửa rất lâu nhưng sau đó cũng chậm rãi rời đi, ở đằng xa có tiếng xe càng khiến chúng rời đi nhanh hơn.
Cho nên lúc trời sập tối, ở cửa ra vào căn bản không còn zombie.
Lạc Nhạn từ trong phòng đi ra, thấy tầm mắt mọi người rơi trên người cô, cô cũng không thèm để ý, lấy bánh mì trong tay đưa cho Hoàng Lượng, “Ăn chút gì đi.”
Hoàng Lượng có chút sững sờ nhìn bánh mì trong tay, nếu như lúc trước đừng nói là bánh mì, cho dù có là vàng bạc châu báu cũng không thể khiến hắn động dung, nhưng bây giờ là tận thế, nghĩ đến mấy ngày nay đều chịu đói, gương mặt kiên nghị lộ ra chút cảm động, hít một hơi thật sâu cũng không làm hành động dư thừa, cái gì cũng không nói trực tiếp gặm.
“Còn của chúng tôi đâu?”
Đứng bên người Hoàng Lượng là Vân Vũ, cả người hắn đều có nét âm nhu, nhìn bánh mì trong tay Hoàng Lượng nhịn không được mà nuốt nước bọt.
“Không có.” Lạc Nhạn xòe tay, như có như không nhìn về phía Lam Tiếu Tiếu, “Vốn là có, bất quá đã bị một đám người không mời mà tới ăn hết rồi.”
Lời này vừa ra khiến mấy người Vân Vũ trừng mắt, mấy ngày nay nếu không phải có Hoàng Lượng đi kiếm đồ ăn cũng đã sớm chết đói, tuy là như vậy nhưng ngày hôm qua cũng đã ăn hết, bọn họ đói bụng từ sáng hôm qua đến nay, hiện tại dạ dày đang sôi trào, nghe Lạc Nhạn nói lập tức tức giận.
Ngoại trừ Lạc Nhạn, còn có mấy người Lam Tiếu Tiếu, bọn Vân Vũ đều ghi hận.
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều dừng ánh mắt trên người Hoàng Lượng, Vân Vũ thấy hắn còn nửa ổ bánh mì, mắt lóe sáng, vội nhào tới, chỉ là còn chưa kịp nhào đến thì Hoàng Lượng đã bỏ bánh mì vào trong miệng, chỉ trong nháy mắt miếng bánh mì kia đã bị nuốt vào.
Nhìn Hoàng Lượng nhai nhai hai ba cái, sắc mặt Vân Vũ đại biến.
So với Vân Vũ, Lâm Húc lúc này cũng không khá hơn chút nào, sắc mặt hắn dữ tợn, vết thương trên đùi khiến hắn không thể hô hấp, hơn nữa bụng lại đói, mọi thứ dồn lại làm cho hắn bị hoa mắt.
Mắt nhìn về phía Lạc Nhạn, thấy cô cười tủm tỉm nhìn hắn, tâm tình càng không tốt, “Coi như ngươi lợi hại.”
“Ta không phải người xấu, thật sự là ta không có đồ ăn.” Lạc Nhạn mang theo bất đắc dĩ nói giống như thật, chỉ là trong lòng cô đang vui mừng, cái tên Lâm Húc này ngay từ đầu đã thấy ngứa mắt, hiện tại lại giải tỏa được không ít.
Lâm Húc cười lạnh, tay để trên bụng, không ngừng cố gắng hô hấp, đè nén cảm giác khó chịu kia, hắn như con rắn độc mà nhìn Lạc Nhạn.
Một bên Lam Tiếu Tiếu híp híp mắt, tay vô ý thức mà bỏ ra sau lưng, tâm tình hơi phập phồng, cô biết bọn họ không đi cùng nhau, chỉ cần cô có đồ ăn lại kích động chúng, còn không sợ bắt được con tiện nhân kia sao, chỉ cần cô ta chết, Băng Vũ sẽ là của mình.
Trong lòng suy nghĩ, ánh mắt Lam Tiếu Tiếu thêm vài phần âm độc.
Mà mấy nam nhân đi cùng Lam Tiếu Tiếu cũng không thèm để ý, mấy người bọn hắn chưa có chịu qua cơn đói, thực sự không hiểu tại sao mấy người này chỉ vì một ổ bánh mì mà lại làm to chuyện, trên mặt bọn hắn đều mang theo sự khinh miệt.
Cơm nước no nê, lại tìm được địa phương an toàn, cho nên bọn hắn tâm tình thật tốt, đi xung quanh tìm một chỗ để đánh một giấc.
Lạc Nhạn nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, đi thẳng đến bên cạnh Hoàng Lượng.
“Hiện tại đã hết đồ ăn, nếu như không muốn chết đói thì ngày mai chúng ta phải đi ra ngoài.”
Hoàng Lượng được no bụng, hắn hoạt động thân thể một chút, ánh mắt có chút ngoan độc, không phải là hắn không muốn giết zombie, mà là bị đám người Lâm Húc kéo chân nên chỉ có thể từ bỏ, bây giờ nghe Lạc Nhạn nói khiến hắn nhiệt huyết sôi trào, “Được.”
Hắn đã ý thức được đồ ăn có tầm quan trọng như thế nào, tất nhiên không giống đám người kia, ngốc đến mức không ý thức được hiện tại là tình huống nào.
Lạc Nhạn hài lòng, híp mắt nhìn Hoàng Lượng, so sánh với mấy kẻ kia, Hoàng Lượng tốt hơn rất nhiều, ít ra còn tính là nam nhân.
Nói xong Lạc Nhạn liền quay về phòng.
Lạc Dật đang hấp thu tinh hạch trong phòng, khi nhìn đến Lạc Nhạn đang đi vào phòng, mắt hơi lóe sáng, sau đó liền nhắm mắt lại tiếp tục hấp thu, tốc độ hấp thu của Lạc Dật rất nhanh, từ cấp 0 bây giờ đã tăng lên cấp 1.
Cũng có thể nói là hắn đã có được năng lực công kích căn bản.
Lạc Nhạn có chút kinh hỉ, nhưng sau đó lại cảm thấy mình còn quá yếu, bởi vì đoạn thời gian này giết zombie liên tục, công phu tay chân thì tiến bộ, nhưng dị năng lại không có tiến triển gì.
Trong lòng có chút bất đắc dĩ, vội vàng lấy tinh hạch ra hấp thu, cô nhất định phải mạnh hơn, vì bây giờ cô chỉ có thể tạo ra dòng nước, không còn tác dụng nào khác.
Muốn mạnh hơn là chuyện tốt, nhưng tinh hạch lại không nhiều lắm, xem ra ngày mai ra ngoài phải thu thập nhiều một chút.
Vì cô biết đám người Lam Tiếu Tiếu cũng không chống cự được bao lâu.
Khi Lạc Nhạn bắt đầu hấp thu tinh hạch thì Tử Ngọc ở trên tay cô bắt đầu đập cánh bay xung quanh, nó bắt đầu bay thì khói đen cũng bay ra từ người Lạc Nhạn, dị năng thủy hệ của Lạc Nhạn cũng theo đó mà tăng vọt, Tử Ngọc tản ra ánh sáng nhàn nhạt, nhu thuận nằm trên cổ tay.
Sắc trời còn chưa sáng, bọn họ cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, lại hỏi mấy người kia một tiếng nhưng không có ai nguyện ý đi cùng, Lạc Nhạn không thèm để ý, cầm đoản đao trong tay, trong ánh mắt quái dị của mọi người mà ba người rời khỏi khu biệt thự.
Mấy người Vân Vũ mang theo do dự, bọn hắn cũng đói bụng, nhưng bên ngoài nhiều zombie như vậy, nếu không tìm thấy đồ ăn mà bị ăn ngược lại, suy nghĩ một chút, bọn hắn càng không muốn rời đi, tin tưởng nếu như bọn Lạc Nhạn tìm được đồ ăn sẽ không để bọn hắn bị chết đói.
Càng nghĩ càng thêm kiên định, vẫn là nên ở nơi này thả lỏng một chút, đợi đến lúc bọn Lạc Nhạn tìm được đồ ăn, bọn hắn sẽ không đói bụng, giống như Từ Lôi mà thôi.
Lâm Húc vốn muốn đi theo nhưng chân hắn bị thương khiến hắn đứng không vững, hắn xanh cả mặt, cảm giác như chân mình chết lặng, thân thể phát sốt làm cho hắn muốn ngất đi, đừng nói đi ra ngoài kiếm đồ ăn, chỉ việc đi ra ngoài cũng khó khăn.
Lo lắng bị mọi người nhìn ra mình không ổn, Lâm Húc mím môi nói một tiếng, sau đó đi vào toalet khóa trái cửa, lúc này vén quần lên nhìn vết thương trên chân mình.
Nơi đó bị zombie cắn một cái, bắp đùi hoàn hảo lại mất đi một miếng thịt, hơn nữa xung quanh vết thương đã bắt đầu thối rữa, máu rỉ ra mang theo chút màu đen, nhìn vết thương rất dữ tợn, nhưng Lâm Húc không chú ý đến cái khác, tay run rẩy đặt lên trên, muốn cào lớp thịt thối ra, nhưng chân đã hoàn toàn biến thành màu đen, hắn hô hấp khó khăn dựa vào ghế, thân thể hơi run rẩy.
Qua một hồi lâu, do bị choáng nên ngủ thiếp đi.
Mà Lạc Nhạn bên kia, thân thể nhanh chóng chạy theo đường nhỏ ra ngoài.
Lần này bọn họ quyết định không lái xe, lái xe xác thực an toàn nhưng âm thanh rất lớn, dễ dàng dẫn tới zombie, đến thời điểm cùng nhau di chuyển, đừng nói là thu thập đồ ăn, sợ là có lấy được đồ ăn nhưng không thể quay về.
Hơn nữa như vậy cũng rất nguy hiểm.
Lạc Dật đứng phía trước, Hoàng Lượng đi cuối, Lạc Nhạn thì đi chính giữa.
Xung quanh bốn phía vốn không có zombie, nhưng do hôm qua bọn họ lái xe vào, ngược lại lại kéo theo không ít, bây giờ bọn chúng chỉ đi lởn vởn quanh đây, không có đi xa chỗ này.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
70 chương
5 chương
47 chương







