Lão công là zombie vương

Chương 15 : ♦ Chương 15

CHƯƠNG 15: LÔI NẶC OÁN HẬN Edit: Lan Anh Lạc Dật hé miệng cười một tiếng, hỏa diễm trên tay liền biến mất trong nháy mắt, khiến hắn có chút sững sờ, muốn vận dụng lại lần nữa nhưng xong rồi, bởi vì dòng khí trong thân thể đã bị yếu đi, xem ra là do hắn quá yếu, bất quá hắn vẫn cảm nhận được dòng khí trong cơ thể, theo bản năng cho nó vận chuyển thì cảm thấy cường đại hơn một chút, nếu như cho hắn thời gian luyện tập, có lẽ sẽ không có vấn đề gì. “Bên ngoài không biết như thế nào rồi?” Lạc Nhạn lắc đầu, nhìn qua Lôi Nặc như thế này, liền biết rõ hiện tại bên ngoài đang long trời lở đất, “Anh hai, mặc kệ như thế nào, em thấy chúng ta phải nắm vững cách điều khiển dị năng, chí ít khi gặp zombie chúng ta vẫn có thể chống đỡ được.” Lạc Dật mím môi, đồng ý với lời nói Lạc Nhạn, mà đối với biến hóa của bản thân hắn cũng cảm thấy rất hứng thú. Tất nhiên khi đạt được nhận thức chung, hai người cũng không lãng phí thời gian, sau khi ăn sáng liền trở về phòng mình để Luyện khí. Một khi có thể cảm nhận được khí trong thân thể mình, sẽ khiến việc tu luyện dễ dàng hơn rất nhiều, đặc biệt là Lạc Dật, hắn thử cho dòng khí lưu động trên người, chỉ mới đi có một vòng, mà hắn đã có cảm giác khí của hắn mạnh hơn rất nhiều, lúc đầu chỉ như một cái bật lửa nhỏ, bây giờ ngọn lửa đã lớn gấp đôi. Nếu như cứ theo cái tốc độ này, chưa tới nửa tháng là hắn đã có thể nắm vững cách sử dụng Hỏa hệ. Lạc Nhạn so với Lạc Dật còn kém hơn một chút, bất quá cô không vội, cô tập trung vào việc rèn luyện thể trạng. Tuy dị năng rất quan trọng, nhưng nếu như năng lực của bản thân không đủ, cho dù dị năng có mạnh hơn thì thân thể cũng không chịu nổi, cho nên cô muốn cả hai, như Lạc Dật đã từng luyện qua võ thuật, một mình anh đấu với 7-8 tên to con cũng chưa chắc đã thua. Cho nên anh hai chú trọng vào việc tu luyện dị năng hơn. Không thể không nói đến Lôi Nặc, mới đầu anh không nguyện ý tách khỏi Lạc Nhạn, cứ khăng khăng quấn lấy, nhưng cuối cùng cũng bị Lạc Nhạn dỗ dành đuổi ra cửa, kêu anh đi đối phó với mấy con zombie kia rồi lấy tinh hạch về. Tinh hạch là đồ tốt, thời điểm đầu là dùng để hấp thu, sau này thành tiền tệ thông dụng, hiện tại đám người còn chưa biết đến tinh hạch, cho nên bọn họ phải thừa dịp hảo hảo mà thu thập tinh hạch. Có Lôi Nặc ở đây, dù sao anh ta cũng là zombie, lại là một zombie có IQ cao, cho nên có đối đầu với mấy con zombie khác, Lạc Nhạn cũng không lo lắng chút nào. Chớ nói chi zombie sẽ không công kích lẫn nhau, anh ta đi ra là chuẩn nhất, cho nên Lạc Nhạn trực tiếp dỗ anh ra ngoài. Lôi Nặc mặt không biểu tình, nhưng quanh thân lởn vởn tia oán hận, kéo lấy thân thể có chút cứng ngắc đi ra cửa lớn, nhưng khi vừa ra tới cửa lại nhịn không được quay đầu, nhìn Lạc Nhạn phất phất tay với mình, trên người oán hận sâu hơn. Cái người nồng đậm oán hận kia khiến Lạc Nhạn mắc cười, trong lòng cũng có chút lo lắng. Bất quá lo lắng này chỉ duy trì được hai ngày, nhìn anh quần áo sạch sẽ đi ra, đi về khắp người toàn máu đen, nhưng nửa điểm vết thương đều không có, vốn là trái tim đang treo cao cũng hạ xuống, hơn nữa cô phát hiện Lôi Nặc dù có thông minh, nhưng cũng chỉ đồng dạng với hài tử 5 tuổi. Riêng điểm ấy, vốn Lạc Nhạn có chút bài xích, liền đem anh trở thành người một nhà mà đối đãi. Hơn nữa vì có quan hệ tới Lôi Nặc, vốn là khu biệt thự chỉ có vài con zombie, trong nháy mắt biến thành số 0, thậm chí vì phân chia địa bàn mà mấy con zombie còn lại không dám tiến vào. Chỉ là sự bình tĩnh như vậy lại không được mấy ngày. Sáng sớm một ngày, điện thoại của Lạc Dật vang lên, vốn Lạc Dật đang ăn bữa sáng, anh nhìn thoáng qua thì lập tức nghe điện thoại, “Các cậu thế nào rồi?”