Lão công là zombie vương

Chương 123 : Lão công là zombie vương

CHƯƠNG 123: RỜI ĐI Edit: Lan Anh Tuy cô đã sờ của Lôi Nặc, nhưng tới bây giờ cô cũng chưa được diện kiến qua a. Coi như cô muốn coi nhẹ, nhưng khí thế của Lâm Mông quá mạnh mẽ, ánh mắt của cô không dám nhìn lung tung, chỉ có thể khiến bản thân tập trung nhìn từ cổ trở lên. Lúc Lạc Nhạn chăm chú nhìn hắn, Lâm Mông cũng nhìn Lạc Nhạn, thấy ánh mắt kia của cô, không biết tại sao lại cảm thấy không vui, nhíu mày nói, “Cô muốn đi đâu?” Mẹ nó? Hắn có thể nói chuyện? Lạc Nhạn đặt dấu chấm hỏi đầy đầu, nhưng khi chạm tới ánh mắt của hắn thì chỉ có thể trả lời, “Rời khỏi đây.” “Cô là ai?” “Người qua đường.” Lâm Mông ồ một tiếng, sau đó cau mày nói, “Vậy ta là ai?” Đúng vây, hắn là ai, tại sao hắn lại ở đây? Sắc mặt Lâm Mông biến hóa không ngừng, hắn đứng tại chỗ nhìn mọi thứ xung quanh, đầu truyền đến từng cơn đau đớn, khiến thân thể hắn đứng không vững. Nhìn thấy hắn như vậy, Lạc Nhạn nhíu mày nhưng cũng hiểu rõ. Một đứa trẻ, bị bắt nhốt trong mười năm, còn giữ được ký ức thì đó mới kinh khủng, nhưng dù suy nghĩ lung tung Lạc Nhạn vẫn nhớ đến việc lấy ra mấy bộ quần áo nam trong không gian, ném qua cho Lâm Mông, để hắn mặc quần áo vào. Lâm Mông ngược lại nhu thuận không nói gì, sau khi Lạc Nhạn chỉ dẫn, hắn liền mặc vào, nhưng sau khi mặc vào lại tiếp tục sững sờ nhìn Lạc Nhạn, hiển nhiên vẫn còn xoắn xuýt vấn đề vừa rồi. Lạc Nhạn nhớ đến tư liệu mình đã nhìn thấy, lúc này mới nói với hắn, “Ngươi tên là Lâm Mông.” “Ta là Lâm Mông? Ta gọi là Lâm Mông?” Lâm Mông mờ mịt nhìn Lạc Nhạn, thanh niên hai mươi tuổi bề ngoài tuấn tú, nhưng khuôn mặt lại có biểu hiện của đứa trẻ bảy tám tuổi, đương nhiên nên xem nhẹ một màn giết zombie vừa nãy. Lúc này ngoài cửa truyền đến một âm thanh rất nhỏ. “Lạc Nhạn, chị ở đâu?” Giọng của Lê Tử truyền đến không xa, Lạc Nhạn nhìn ra ngoài, xem ra cô đã lãng phí rất nhiều thời gian ở đây, “Ta ở chỗ này, em đừng vào đây, để ta ra ngoài.” Lạc Nhạn nói xong liền lui về phía sau, nhưng mỗi lần cô bước về sau một bước, Lâm Mông lại đuổi theo một bước, bộ dạng còn gấp gáp hơn Lạc Nhạn. Lạc Nhạn muốn chửi thề a, nhưng bây giờ thời gian cũng không còn sớm, cô thực sự không thể tiếp tục lãng phí thời gian ở đây. Nghĩ như vậy cô liền đẩy cửa phòng thí nghiệm đi ra ngoài. Sau khi nhìn thấy Lạc Nhạn bình an vô sự, Lê Tử nhẹ nhàng thở ra, mặc dù Từ Lỵ đã nói Lạc Nhạn không có việc gì, nhưng cô không tận mắt nhìn thấy thì vẫn không yên lòng. Mà sau khi nhìn thấy Lạc Nhạn thì tầm mắt của cô cũng dừng lại người đi phía sau - Lâm Mông, nhìn hắn mặc một bộ đồ thể thao, mặt lại mang theo vẻ lạnh nhạt, Lê Tử lại hoa si. Đôi mắt Lâm Mông rất thuần khiết, mũi cao, tóc ngắn mềm mại, cánh môi mỏng dày vừa đủ, da thịt trắng nõn, thân cao trên mét tám, cả người đều là bộ dáng của soái ca. “Chị, hắn là ai?” “Lâm Mông.” Lạc Nhạn nói xong thì thấy Từ Lỵ đi từ xa đến đây. Từ Lỵ vừa nãy đã thấy một màn Lạc Nhạn thu thập đồ vật, mang theo ngưng trọng nhìn Lạc Nhạn, qua một lúc lâu cô mới cắn môi nói, “Nguyên lai em có dị năng không gian.” Nhưng cũng không đúng, hình như Lạc Nhạn có dị năng hệ thủy, chẳng lẽ là song hệ? Từ Lỵ nghi hoặc nhưng cô cũng không nói gì, Lạc Nhạn càng mạnh, bọn họ càng thêm an toàn, cho nên sau khi Từ Lỵ biết được Lạc Nhạn có song hệ, cô liền cảm thấy may mắn, may mắn lúc trước mình không bỏ lại Lạc Nhạn ở thành zombie. “Chúng ta đi thôi, Lôi Nặc không cầm cự được lâu như vậy, hơn nữa bọn Ôn Băng Vũ có lẽ cũng sắp chạy tới đây rồi.” Lạc Nhạn nói xong hai người họ cũng đồng ý, vội vàng đi ra ngoài. Mà Lâm Mông đứng tại chỗ nhìn chằm chằm Lạc Nhạn, giống như có gì đó lóe lên, nhưng rất nhanh đã bị hắn giấu đi. Cô phát hiện ra đôi mắt của hắn hơi đỏ lên, lập tức khiến Lạc Nhạn nhớ tới lúc nãy bản thân bất thình lình té xỉu, cô muốn hỏi nhưng trong lúc nhất thời lại không biết hỏi thế nào, dứt khoát rời đi. Có lẽ sự tình kiếp trước có thứ gì đó đã bị cô quên đi, cả chuyện nam nhân kia đột ngột xuất hiện, cũng như chuyện căn cứ Băng Vũ bị diệt. Cô thấy rõ Lam Tiếu Tiếu cùng với Ôn Băng Vũ, hai người họ đánh nhau với nam nhân kia. Tất cả tất cả đều khiến Lạc Nhạn khó hiểu. Nhưng nơi này không tiện để suy nghĩ sâu, cho nên cô mới lựa chọn rời đi. Mà Lâm Mông mới đầu có chút do dự, cũng đi theo sau lưng. Sau khi ra khỏi gian phòng, rất nhanh đã đi ra ngoài. Bọn Lạc Dật đã giải quyết cây đại thụ, nhổ nó tận gốc, cũng thu được tinh hạch của cây đại thụ. Mấy người họ đang vui vẻ đứng bên cạnh Tinh Tinh, khuôn mặt đều là ý cười. Đứng trong tối lại có thể dễ dàng nhìn thấy. Sau khi Lạc Nhạn đi ra ngoài, Lạc Dật vội vàng tiến lên, thấy cô không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Mông sau lưng cô, lập tức lộ ra vẻ không hiểu. Hắn muốn hỏi, nhưng thấy Lạc Nhạn mệt rã rời, lập tức không nói ra miệng, đưa tay sờ đầu cô. “Chúng ta đi thôi.” Lạc Nhạn gật đầu, “Em với Từ Lỵ đi tìm Lôi Nặc trước, mọi người cứ đi trước, tụi em sẽ đuổi kịp.” Cũng không biết bây giờ Lôi Nặc như thế nào. Lạc Dật điểm điểm cái trán của cô, “Cẩn thận một chút.” “Yên tâm, em sẽ không có việc gì.” Lạc Nhạn nói xong mới nhìn về phía Từ Lỵ, “Vậy đành phải làm phiền chị rồi.” “Phiền phức cái gì chứ?” Từ Lỵ cười khẽ, sau đó đi đến bên cạnh Lạc Nhạn, bước lên xe, cô sẽ là người lái xe. Lạc Dật cũng lên xe, mọi người đã sẵn sàng xuất phát. Ngay lúc Lạc Nhạn sắp đi, Lâm Mông liền ngăn cô lại, “Cô muốn đi đâu?” “Về nhà.” “Vậy còn ta?” Khuôn mặt Lâm Mông tràn đầy nghi hoặc, môi khẽ mím, sau khi hắn tỉnh lại, người đầu tiên hắn nhìn thấy chính là Lạc Nhạn cùng với con zombie kia, hắn cảm giác được khí tức nhu hòa trên người Lạc Nhạn, nên nhịn không được mà muốn tới gần. Hắn cảm thấy hắn với cô có biết nhau, cho nên bây giờ thấy cô muốn đi, mới tiến lên chặn cô lại. Bộ dáng kia khiến Lạc Nhạn đổ mồ hôi, hắn là định đi cùng cô sao? Nếu như là bộ dáng tiểu mỹ nam lúc nãy, có lẽ cô sẽ nguyện ý mang hắn theo, nhưng bộ dáng này, vẫn là thôi đi. Bất quá người này lại không nghĩ như vậy, nhìn thấy sự do dự trên mặt Lạc Nhạn, hắn bước lên mấy bước, tay đặt lên xe, “Cô không cần tôi nữa sao?” Cô nói cô muốn hắn lúc nào? Nhưng nhìn sự bi thương trên mặt hắn lúc này, lại thêm những chuyện đã xảy ra đối với hắn trong suốt mười năm qua, cô không biết sao mình lại mềm lòng, kỳ thật hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ a, có lẽ cô có thể tìm được ký ức mà mình đã lãng quên trên người nam nhân này. Cô có cảm giác mơ hồ rằng máu trên người cô, cùng với kiếp trước có quan hệ, cho nên sau khi cô do dự một chút liền cười lên. “Mang theo ngươi thì có thể, nhưng ngươi nhất định phải phục tùng ta a.”