Ông Lâm báo địa chỉ của một tiểu khu, cách công ty Lâm gia không xa.
Lâm Duyệt Vi cúp điện thoại, báo địa chỉ với Cố Nghiên Thu.
Cố Nghiên Thu không hỏi gì, chạy xe tới nơi chỉ định.
Hai tay Lâm Duyệt Vi nắm chặt vào nhau, đôi mắt rũ xuống, Cố Nghiên Thu lo lắng mà nhìn thoáng qua, dùng một bàn tay vuốt ve trên mu bàn tay nàng.
Lâm Duyệt Vi thở ra một hơi, ngước mắt nhìn vào đôi mắt cô, nói: "Em không sao."
Cố Nghiên Thu nói: "Chị sẽ luôn ở bên em."
Lâm Duyệt Vi gật gật đầu, sau đó nhắm hai mắt lại, dưỡng thần trong chốc lát.
Suy nghĩ của nàng cực kỳ bình tĩnh, từ rất lâu rồi, đại khái khi Nhiễm Thanh Thanh vừa trở nên quái lạ, nàng đã có suy đoán này. Không khác đại đa số gia đình ở Trung Quốc, ông Lâm lúc nào cũng tất bật bộn bề công việc, thỉnh thoảng còn ra ngoài diễn thuyết, thường xuyên đi công tác, Nhiễm Thanh Thanh chỉ việc an tâm ở nhà giúp chồng nuôi con, ngẫu nhiên sẽ cùng hội chị em bạn dì ra ngoài đi dạo phố uống trà chiều, khi Lâm Duyệt Vi còn nhỏ cũng thường bị Nhiễm Thanh Thanh dẫn ra ngoài, gặp không ít cô dì chú bác.
Quan hệ giao tế của Nhiễm Thanh Thanh ở bên ngoài kỳ thật rất ít, đếm đi đếm lại chỉ có vài người, trên cơ bản Lâm Duyệt Vi đều biết hết. Mà con cái với bậc cha mẹ thường có yêu thương không đồng đều, bởi vì từ nhỏ đến lớn Nhiễm Thanh Thanh ở bên Lâm Duyệt Vi tương đối nhiều, nên trong nội tâm Lâm Duyệt Vi thân cận với Nhiễm Thanh Thanh hơn một chút. Đối mặt với những điểm khác lạ của bà, Lâm Duyệt Vi cũng giống những đứa trẻ khác, sẽ hoài nghi tình cảm giữa cha mẹ, người đầu tiên nàng nghi ngờ chính là ông Lâm, mà không phải mẹ nàng Nhiễm Thanh Thanh.
Sau lại tới chuyện của Thẩm Hoài Du, từ những điều tra của Cố Nghiên Thu, Lâm Duyệt Vi lại bắt đầu chuyển dời sự hoài nghi sang chỗ Nhiễm Thanh Thanh, bởi vì bà mỗi lúc một khác lạ hơn, nếu nguyên nhân xuất phát từ chỗ mẹ nàng, Lâm Duyệt Vi tự tin có thể khuyên bà dừng cương trước bờ vực, bởi vì hai mẹ con quá hiểu nhau, nàng cũng dễ dàng tha thứ hơn.
Từng manh mối cộng với ý chủ quan cứ tăng dần theo sự hoài nghi trong tiềm thức, những chuyện khác lạ xảy ra trong nhà cũng mỗi lúc một rõ ràng hơn, bây giờ ngẫu nhiên gặp được ông Lâm cùng cô gái trẻ tuổi trong khách sạn, khó tránh khỏi việc Lâm Duyệt Vi suy nghĩ nhiều, tưởng tượng cũng nhiều.
Nếu là thật sự, nàng phải làm sao đây?
Cố Nghiên Thu biết Lâm Duyệt Vi không ngủ, vì lông mi nàng rung động đến lợi hại, mắt Cố Nghiên Thu quét nhìn ven đường, rồi đánh đèn quẹo phải.
Lâm Duyệt Vi phát hiện xe dừng lại mới mở mắt, hỏi: "Tới rồi à?"
Bên ngoài vẫn còn ánh đèn đường vàng vọt, nghiễm nhiên xe đã dừng lại bên lề đường.
Cố Nghiên Thu hôn nhẹ lên trán nàng, ấn mở cửa xe, nói: "Không, chị ra ngoài mua chút đồ."
"Mua gì vậy?"
Cố Nghiên Thu đã đẩy cửa xuống xe, cô vòng ra phía trước xe, kéo khăn quàng cổ che đi gió đêm lạnh lẽo, chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt, đi chậm vào...... cửa hàng thức ăn nhanh ven đường.
Khi cửa xe được mở ra lần nữa, cơn gió lạnh theo Cố Nghiên Thu ùa vào trong khoang xe, Lâm Duyệt Vi thấy mu bàn tay nóng lên, Cố Nghiên Thu nói: "Sữa bò, ấm dạ dày, buổi tối em vừa uống rượu đi, một thân toàn mùi rượu."
Lâm Duyệt Vi ngửi ngửi người mình, nói: "Có sao?"
Cố Nghiên Thu nghiêm trang mà nói: "Có, cho nên uống vào có thể giải rượu."
Lâm Duyệt Vi nhìn cô vài giây, rồi cười rộ lên, vẻ mặt như đã nhìn thấu chân tướng.
Cố Nghiên Thu không nghiêm túc được nữa, cũng cười nói: "Em không thể giả vờ hùa theo chị được à?"
Lúc này Lâm Duyệt Vi mới thuận theo ý cô, giả ngu giả ngơ nói: "Đúng vậy, vừa rồi em uống không ít rượu, cả người toàn men rượu, nên phải uống sữa bò giải rượu."
Cố Nghiên Thu khởi động xe, không nhiều lời với nàng.
Lâm Duyệt Vi ôm sữa bò chậm rãi uống, tay chân lạnh lẽo dần dần ấm áp lên, dũng khí đối mặt với chân tướng cũng tăng lên không tí. Sợ gì chứ? Kết quả thế nào nàng đã đoán trước hết rồi.
Di động Lâm Duyệt Vi vang lên, Cố Nghiên Thu như có linh cảm mà nhìn sang chỗ nàng.
Lâm Duyệt Vi mở màn hình, nói: "Ba của em, khi nào em tới thì nhắn tin với ông, ông sẽ ra đón em."
Cố Nghiên Thu hỏi: "Ông ấy có biết chị đi với em không?"
Lâm Duyệt Vi: "Ah."
Cố Nghiên Thu ngầm hiểu: "Nếu không chị ở trong xe chờ em?"
"Không cần." Lâm Duyệt Vi cúi đầu đánh chữ, "Bây giờ em nói với ông ấy, nói chị đưa em tới." Qua vài giây, nàng liền nói, "Được rồi, ba em đã đồng ý."
***
Số lần Cố Nghiên Thu gặp ông Lâm chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, khí chất ông không giống đại đa số thương nhân, mà giống một giáo sư đại học hào hoa phong nhã, có lẽ cũng vì ông thường xuyên đảm nhiệm trọng trách người đại diện phát ngôn, và xuất ngoại diễn thuyết, ông đã thay bộ âu phục, bằng một chiếc áo len tím đậm trẻ trung thời thượng, quần dài màu đen, ông vốn dĩ đã soái, lại bảo dưỡng rất tốt, nên thoạt nhìn cùng lắm chỉ ngoài ba mươi, đứng trước mặt Lâm Duyệt Vi thì không giống ba nàng, mà giống anh của nàng hơn.
Cố Nghiên Thu: "Chú Lâm."
Ông Lâm gật gật đầu.
Ông Lâm dẫn hai người vào tiểu khu, xoát gác cổng vào thang máy thẳng một đường, mới tới trước một cánh cửa phòng.
Trong khoảnh khắc này Lâm Duyệt Vi đặc biệt sợ phía sau cánh cửa này sẽ có một người phụ nữ xa lạ xuất hiện, sau đó ông Lâm sẽ giới thiệu với nàng người này là ai vân vân, nàng khẳng định sẽ quay đầu bỏ đi.
Ông Lâm dùng ngón tay ấn lên cửa, khoá cửa theo tiếng mà mở ra.
Ông Lâm bước vào trước, đứng giữa huyền quan đổi giày, rồi cầm hai đôi dép lê mới ra, nói: "Hai đứa vào đi."
Lâm Duyệt Vi đánh giá xung quanh, chỗ này diện tích đại khái cỡ hai trăm mét vuông, ba phòng ngủ, một bếp, một phòng khách, cửa phòng đều được đóng chặt, nhưng những chi tiết bên ngoài cho thấy chỗ này hẳn chỉ có một người sống.
Nàng nhẹ nhàng thở ra.
Ý nghĩ gần như chắc chắn bỗng biến thành ngờ vực.
Ông Lâm kêu cả hai ngồi xuống sô pha, đi rót nước, Cố Nghiên Thu đứng lên tiếp nhận, Lâm Duyệt Vi nhận lấy rồi trực tiếp đặt lên bàn trà, đi thẳng vào vấn đề nói: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy, ba."
Ông Lâm bỗng sa sầm mặt mày.
Lâm Duyệt Vi nóng nảy: "Ba nói đi."
Trong đầu nàng nháy mắt hiện lên nhiều loại khả năng cẩu huyết.
Ông Lâm nhắm mắt, dương như muốn đập nồi dìm thuyền, nói: "Chúng ta vào phòng rồi nói."
Lâm Duyệt Vi nhìn về phía Cố Nghiên Thu, Cố Nghiên Thu gật gật đầu với nàng.
Vào cửa, đóng cửa phòng lại, ông Lâm bỗng nói một câu khiến Lâm Duyệt Vi ngây ngốc.
"Ba mẹ đang làm thủ tục ly hôn. Bây giờ đang vào giai đoạn phân chia tài sản, chờ xong hết mọi thủ tục, chúng ta sẽ chính thức ly hôn."
Lâm Duyệt Vi trong đầu "Oành" một tiếng, phảng phất có thứ gì đó đột nhiên nổ tung.
Lâm Duyệt Vi ngơ ngác hỏi: "Cái gì?"
Ông Lâm lộ vẻ khó chịu: "Ba rất có lỗi với mẹ con."
"Ba ngoại tình à?" Lâm Duyệt Vi nghe rõ giọng của chính mình, cũng thấy rõ ba nàng đã gian nan gật gật đầu.
"Vì sao?" Lâm Duyệt Vi cảm giác như ngực có một cỗ uất khí chận lại, đoán tới đoán lui, rốt cuộc có ngày suy đoán trở thành sự thật, nhưng giờ phút này nàng phát hiện bản thân thật khó tiếp thu. Nhiều năm như vậy, nàng vẫn luôn cho rằng gia đình mình mẫu mực biết bao, ba mẹ ân ái, hoàn toàn khác xa các bậc cha mẹ khác.
"Do ba...... Nhất thời hồ đồ." Ông Lâm cúi đầu.
"Nhất thời hồ đồ?" Lâm Duyệt Vi lạnh lùng cười một tiếng, đôi mắt nhìn lên trần nhà, hoàn toàn mất đi lòng tôn kính với người ba nuôi nấng nàng từng ấy năm, giễu cợt nói, "Ba làm sao mà nhất thời hồ đồ?"
"Con......" Ông Lâm nâng mắt lên, dù ông có sai đi chăng nữa, cũng không cho phép con gái dùng giọng điệu này nói chuyện với ông.
Khí thế của ông bị câu nói tiếp theo của Lâm Duyệt Vi dễ dàng đánh tan, không thể đối đáp.
Lâm Duyệt Vi: "Ba luôn miệng nói yêu mẹ con mà?"
Ông Lâm: "Bây giờ ba vẫn luôn yêu bà ấy, người khác sao có thể so được với nàng."
Lâm Duyệt Vi lập tức truy vấn: "Vậy sao ba còn ra ngoài có tiểu tam tiểu tứ?"
Sắc mặt ông Lâm trở nên thật sự khó coi: "Ba đã nói, do ba nhất thời hồ đồ phạm sai lầm."
"Vậy vì sao ba lại hồ đồ, có thể nói với con không?" Lâm Duyệt Vi đổi giọng mềm mỏng, muốn nghe thử lời giải thích của ông.
Ông Lâm lại không muốn giải thích, cau mày nói: "Không vì lý do gì cả, chỉ do xúc động làm chuyện sai lầm." Có chút nước mắt xuất hiện giữa lông mày ông, rồi rất mau quay về dáng vẻ ôn tồn lễ độ, ôn hòa nói, "Duyệt Vi, ba muốn con giúp ba một chuyện."
Truyện khác cùng thể loại
64 chương
41 chương
12 chương
106 chương
33 chương
10 chương








