Cố Nghiên Thu kéo cửa ra, vươn tay vén những sợi tóc dài ra sau tai: "Sao em lại xuống đây?" Lâm Duyệt Vi kỳ quái mà nhìn cô, vấn đề này hẳn nên do nàng hỏi Cố Nghiên Thu mới phải. Lâm Duyệt Vi: "Em tắm xong phát hiện chị không ở trên lầu, thấy dưới lầu đèn sáng, cho nên...... Chị ở đây làm gì?" Nàng rũ mắt nhìn di động chiếu sáng giao diện chính trong lòng bàn tay Cố Nghiên Thu, vì tránh cho Cố Nghiên Thu sinh ra hiểu lầm chất vấn, nàng nhỏ giọng hỏi, "Chị đang gọi điện thoại sao?" Cố Nghiên Thu gật gật đầu. "Cùng ai vậy?" "Trình Quy Diên." Cố Nghiên Thu ăn ngay nói thật. Lâm Duyệt Vi nghe thấy tần suất cái tên này xuất hiện trong cuộc sống nàng hơi nhiều trong thời gian gần đây, sửng sốt một chút, nói: "Hai người đang nói chuyện gì?" Cố Nghiên Thu mặt không đổi sắc mà nói dối: "Cậu ấy hỏi chị mai có rảnh không." Lâm Duyệt Vi nói: "Vậy chị nói có hay không?" Cố Nghiên Thu lắc đầu: "Không, ngày mai chị phải ra ngoài tiếp khách." Lâm Duyệt Vi không biết chuyện này, chỉ biết gần đây cô rất bận, nhưng không ngờ cô lại bận tới vậy, thứ bảy còn phải ra ngoài xã giao, hỏi: "Khi nào?" Nàng nghĩ đến giữa chừng, nhớ lại nếu không phải cuối tuần có việc, cô cũng không đến mức không dành ra được thời gian tới thăm ban nàng. Cố Nghiên Thu nói: "Buổi chiều." Lâm Duyệt Vi khe khẽ thở dài, thở dài vì thả lỏng trong lòng. Nàng yên tâm đến quá rõ ràng, nên Cố Nghiên Thu cũng có chút liên tưởng đến những gì nàng vừa nói trong xe ban nãy. Lâm Duyệt Vi thấy ánh mắt cô có chút xấu hổ, cũng không còn tâm tư quản Trình Quy Diên rốt cuộc gọi điện thoại cho Cố Nghiên Thu có việc gì, hay vì sao Cố Nghiên Thu lại có dáng vẻ hoang mang rối loạn như bây giờ. Ngoại trừ thẹn thùng vì quan hệ của hai người với người ngoài, cô chưa bao giờ hoảng loạn, không phải sao? Lâm Duyệt Vi vươn một bàn tay về phía cô, mặt mày nặng nề nở nụ cười, lịch thiệp mà nói: "Lên lầu?" Cố Nghiên Thu bắt lấy tay nàng, bước vào trong nhà, cảm giác di động trong tay rung lên, hẳn là Trình Quy Diên nhắn tin dò hỏi cô. Cố Nghiên Thu trong cái khó ló cái khôn, nói: "Không phải Thiệu Nhã Tư tìm em bát quái sao? Em có trả lời em ấy không?" Lâm Duyệt Vi nói: "Không, em quên mất." Cố Nghiên Thu nói: "Vậy em có muốn trả lời không?." Lâm Duyệt Vi bĩu môi nói: "Có, nhưng em mà trả lời, cậu ấy khẳng định lại blah blah một hồi nữa, vậy mấy giờ em mới được ngủ?" Cố Nghiên Thu vẻ mặt lộ ra sự bất đồng rất nhỏ, nói: "Vậy không được đâu, hơi thất lễ." Bây giờ tâm tình Lâm Duyệt Vi tốt đến muốn cất cánh, Cố Nghiên Thu nói gì nàng đều nghe theo, bắt lấy đầu ngón tay cô hôn một cái, cười đáp: "Được rồi, lát em sẽ trả lời." Cố Nghiên Thu mím môi, cũng cười. Lâm Duyệt Vi đi vài bước, đột nhiên dừng bước, khóe môi tươi cười không chịu khống chế mà cong cong, nàng nghiêng đầu nhìn Cố Nghiên Thu, nói: "Không phải chị đang cố ý kéo dài thời gian đi?" Cố Nghiên Thu vân đạm phong khinh: "Nào có?" ...... Cô chính là đang kéo dài thời gian. Lâm Duyệt Vi không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô vài giây, hai tay kéo eo cô lại hôn, nụ hôn không nông không sâu, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, da thịt ôn lương cọ lên cánh mũi Cố Nghiên Thu, tràn ngập ôn nhu. Hôn xong, Lâm Duyệt Vi vẫn duy trì tư thế ôm cô, trán chống trên trán cô, nói: "Nếu chị vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý, thì chúng ta có thể chờ thêm một thời gian." Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng cúi đầu. Lâm Duyệt Vi bỗng dâng lên nhiệt huyết, một tay tính ôm Cố Nghiên Thu bế lên...... Không lên, không phải sức lực nàng không đủ, cũng không phải Cố Nghiên Thu quá nặng, mà do Cố Nghiên Thu phản ứng quá nhanh, khi nàng khom lưng Cố Nghiên Thu đã rút lui tránh thoát khỏi cái ôm của nàng. Lâm Duyệt Vi: "......" Có thể giống tình tiết trong tiểu thuyết bình thường được không vậy?! Có nhân vật nữ chính nào lại né tránh khi bạn gái ôm cô ấy chứ hả?! Cố Nghiên Thu nói: "Em làm sao vậy?" Lâm Duyệt Vi mệt tâm nói: "Không có gì." Hai người một trước một sau mà lên lầu, Lâm Duyệt Vi vào sau, xoay người đóng cửa, dù trong nhà không có ai khác ngoài hai người, nàng vẫn không yên tâm mà khóa trái cửa. Cố Nghiên Thu ngồi ở trên giường ấn di động. Trình Quy Diên đã gởi tới liên tiếp một đống dấu chấm hỏi. 【 Đại Phong Tranh: Cậu gợi lên lòng hiếu kỳ của mình, thật sự không dự định nói một chút sao? 】 【 Đại Phong Tranh: Có phải cậu có gì muốn hỏi mình không, mình tuyệt đối biết gì nói hết, không nửa lời dấu diếm 】 Cố Nghiên Thu đau đầu mà nhìn tin nhắn, trả lời cho có lệ: 【 Mình muốn ngủ, ngày mai lại nói 】 Trình Quy Diên không phải loại lì lợm la liếm muốn nghe bát quái, người ta muốn bát quái thì sẽ tự tìm tới cửa, nên vừa thấy tin nhắn của Cố Nghiên Thu thì tiếp tục ngủ. Nhưng còn bên phía Thiệu Nhã Tư, thì Lâm Duyệt Vi bị đối phương liên tiếp nhắn tin đến sứt đầu mẻ trán, cuối cùng dứt khoát tắt đối thoại, trực tiếp chuyển chế độ im lặng. Lâm Duyệt Vi quay nhìn Cố Nghiên Thu đầy oán giận, nói: "Chị xem đi, em nói một câu nàng có thể nói mười câu, đều tại chị." Cố Nghiên Thu có tính tình tốt nói: "Ừm ừm ừm, đều do chị." Lâm Duyệt Vi lại nói: "Không trách chị, vấn đề do cậu ấy." Cố Nghiên Thu cười cười: "Vậy em tiếp tục nhắn đi." Cô cúi đầu chọn thanh tìm kiếm trên trình duyệt, gõ từng chữ một: Nữ với nữ làm sao...... Lâm Duyệt Vi đang ở bên cạnh, nên Cố Nghiên Thu không dám xem kỹ, ngón tay không ngừng lướt nhanh qua giao diện một lần, hiểu lý thuyết chủ yếu, thì lập tức tắt đi, mắt hơi hơi mị mị. ...... Tựa hồ không phải rất khó. Lâm Duyệt Vi cùng Thiệu Nhã Tư nói chuyện đến buồn ngủ sụp cả mí, nhưng Cố Nghiên Thu trước sau vẫn chưa hề có ý định ngủ, thậm chí còn lấy sách ra đọc, nàng chỉ có thể cùng Thiệu Nhã Tư tiếp tục nói chuyện. 12 giờ rưỡi, Lâm Duyệt Vi nhịn không được, dùng một ngón tay cọ lên mu bàn tay đang cầm sách của Cố Nghiên Thu, không biết bởi vì thẹn thùng hay do khẩn trương, gương mặt có chút đỏ hồng: "Ngủ chưa?" Cố Nghiên Thu đóng sách, nhàn nhạt mà gật đầu, nói: "Ngủ." Lâm Duyệt Vi tức khắc hưng phấn lên, nói: "Em đi rửa tay." Cố Nghiên Thu tâm niệm vừa chuyển, nói: "Chị cũng đi rửa tay." Lâm Duyệt Vi: "Hả?" Nàng nghĩ, cả hai cùng sạch sẽ cũng tốt, vì thế bèn rời giường xuống đất cùng Cố Nghiên Thu đi rửa tay, dùng dung dịch xà phòng, một người rửa nước một người chà xà phòng, tay Cố Nghiên Thu bỗng nhiên bị Lâm Duyệt Vi tóm lấy, mở năm ngón tay ra, cổ tay đối cổ tay, lòng bàn tay đối lòng bàn tay dán vào nhau. Cố Nghiên Thu nghi hoặc mà nhướng mày: "Huh?" Lâm Duyệt Vi nghiêm trang mà giải thích: "Em xem xem ngón tay ai dài hơn." Ngón tay cả hai đều vừa thon vừa dài, còn rất trắng, khớp xương rõ ràng, trông rất có lực. Lâm Duyệt Vi so ngón tay hai người, cũng cỡ nhau, không chênh lệch quá lớn. Cố Nghiên Thu ý vị thâm trường mà nhìn nàng. Tầm mắt Lâm Duyệt Vi chạm vào ánh mắt cô, vội dời mắt đi trước, tháo khăn lông xuống, giúp cả hai lau khô bọt nước giữa các kẽ ngón tay. "Xong rồi." Lâm Duyệt Vi nắm tay kéo Cố Nghiên Thu về phòng, nhịn lâu như vậy, vừa đi vài bước đã kích động như van xả nước bị hỏng, nàng nửa ôm eo Cố Nghiên Thu nửa đẩy ấn cô ngã xuống giường. Lên giường, là từ đại biểu cho một hành vi, kinh điển nhất cũng thực dụng nhất không gì sánh nổi. Bằng không sao không gọi là lên xe, lên sô pha, vì ý nghĩa hoàn toàn không giống nhau. Lâm Duyệt Vi cảm giác như bản thân đã mất khống chế, nụ hôn cũng không còn ôn nhu, khi cánh môi nàng chạm tới hàm răng Cố Nghiên Thu, vừa muốn xin lỗi lại vừa sợ mất đi xúc cảm ấm áp này dù chỉ một giây. Mắt Cố Nghiên Thu mở to, Lâm Duyệt Vi nhìn thấy mắt Cố Nghiên Thu mở to. Mắt...... Mở to??? Lâm Duyệt Vi từ trong mê loạn tỉnh táo lại, nói: "Chị làm sao vậy?" Cố Nghiên Thu ra hiệu bảo nàng tự leo xuống xem, Lâm Duyệt Vi nhìn theo tầm mắt cô, cả vòng eo Cố Nghiên Thu đều nằm lệch ra bên ngoài giường, tựa như một chiếc ghế, dùng hai đùi duy trì cân bằng cơ thể. Như vậy rất mệt, chẳng trách cô không có tâm tình nhắm mắt hôn môi.