Lâm Duyệt Vi: "Em thật sự rất yêu rất yêu chị, đừng quấy nữa, được không?" Cố Nghiên Thu vừa nghe xong câu này, cảm giác tủi thân khó có thể miêu tả thành lời bỗng dâng lên tự đáy lòng, cô không rõ mình vì chuyện gì mà tủi thân, nhưng Lâm Duyệt Vi đã xuống nước thế này, nếu còn tiếp tục giận nàng, thì chỉ có hại không có lợi. Hốc mắt Cố Nghiên Thu cay cay, trước khi Lâm Duyệt Vi phát hiện cô vội ôm lấy nàng, nuốt nước mắt còn chưa kịp chạy tới hốc mắt về. Lâm Duyệt Vi cảm giác thân thể trong lòng hóa mềm mại, động tình mà nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, nghiêm túc nói: "Em biết sai rồi, không nên dữ với chị." Cố Nghiên Thu biết bản thân không nên nói lời nào, còn nói nữa cô chắc chắn sẽ nghẹn ngào, cô không muốn Lâm Duyệt Vi thấy dáng vẻ yếu đuối đó của mình. Như vậy chẳng giống cô chút nào. Hai người lẳng lặng mà ôm nhau thật lâu. Tận đến khi di động bên cạnh lại vang lên lần nữa, Lâm Duyệt Vi giật mình một cái, vẫn như trước đó gắt gao nắm lấy một bàn tay của Cố Nghiên Thu, quay sang xem di động của mình, thấy hiển thị điện báo thì nhẹ nhàng thở ra, là mẹ nàng, không phải Thiệu Nhã Tư hay Khuất Tuyết Tùng. Nàng nhìn thoáng qua Cố Nghiên Thu, Cố Nghiên Thu hắng giọng nói: "Em bắt máy đi, chị cũng muốn ăn cơm." Lâm Duyệt Vi nhận điện thoại, quả nhiên là.... Nhiễm Thanh Thanh hỏi: "Hai đứa đi đâu rồi? Lầu trên lầu dưới đều không thấy người?" Lâm Duyệt Vi nói: "Phòng tập thể thao cách vách." Nhiễm Thanh Thanh nói: "Tới phòng tập thể thao làm gì? Yêu tinh đánh nhau à?" Lâm Duyệt Vi nói: "Không phải sắp ăn cơm sao, tới đây tiêu hóa, giữa trưa có thể ăn nhiều hơn." Nhiễm Thanh Thanh nói: "Mau về ăn cơm, đồ ăn đều nguội rồi." "Dạ." Lâm Duyệt Vi cúp điện thoại, kéo Cố Nghiên Thu đứng dậy, nói, "Mẹ kêu hai chúng ta về ăn cơm." "Ừm." Cố Nghiên Thu gật đầu, "Chị nghe thấy được." "Vậy?" "Ừm." Lâm Duyệt Vi cùng Cố Nghiên Thu tay trong tay trở về, ánh nắng ngoài phòng tươi sáng, Lâm Duyệt Vi vừa cùng Cố Nghiên Thu hòa hảo, có thể nói như bỏ được cục đá đang đè nặng trong lòng, khoan khoái vô cùng, nàng quay đầu lại nhìn Cố Nghiên Thu, lộ ra nụ cười sáng lạn. Ban đầu Cố Nghiên Thu hơi sửng sốt, rồi cũng hơi cong mắt mỉm cười. Lâm Duyệt Vi tới gần hôn cô, dư quang thoáng nhìn thấy những sợi tóc vươn màu nắng của Cố Nghiên Thu, một tay ôm lấy eo Cố Nghiên Thu, kéo cô vào lòng, nụ hôn này càng thêm triền miên bất tận...... "Phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nhìn a." Nhiễm Thanh Thanh tùy tiện đứng cách hai người vài bước, xem xét thấy cũng đủ lâu mới lên tiếng nhắc nhở hai người. Lâm Duyệt Vi da mặt dày, dù sao cũng là mẹ ruột nàng, còn Cố Nghiên Thu thì không phải, cả gương mặt đỏ bừng, Lâm Duyệt Vi vẫn ôm Cố Nghiên Thu trong lòng che chở, dỗi nói: "Mẹ àhhhh--" Nhiễm Thanh Thanh dùng giọng điệu kéo dài như nàng đáp trả: "Con gái ơiiiiii--" Lâm Duyệt Vi: "Mẹ......" Nhiễm Thanh Thanh: "Mau vào ăn cơm." Bà nhìn hai người từ trên xuống dưới một lần, mới phát hiện trên người cả hai dính đầy bụi và mệt mỏi, nhíu mày nói, "Dơ muốn chết, hai đứa làm gì vậy?" "Thì tùy tiện rèn luyện một chút." Lâm Duyệt Vi cảm nhận về trận đánh vừa rồi, cảm thấy vô cùng có giá trị. Hôm nay là ngày trong tuần, ông Lâm ở công ty ăn cơm trưa không về, bữa trưa chỉ có ba người, Nhiễm Thanh Thanh, Lâm Duyệt Vi, Cố Nghiên Thu. Nhiễm Thanh Thanh tới quầy rượu cầm một bình rượu vang trắng tới, Cố Nghiên Thu uyển chuyển cự tuyệt nói: "Dì, buổi chiều con còn phải đi làm, không thể uống rượu." Nhiễm Thanh Thanh: "Uống một chút có làm sao." Cố Nghiên Thu: "Con còn phải lái xe......" Lâm Duyệt Vi đúng lúc mà cười tiếp lời: "Buổi chiều em đưa chị đi, dù sao em cũng nhàn rỗi không có việc gì." Nhiễm Thanh Thanh liếc nhìn nàng một cái, nói: "Vậy con đừng uống?" Lâm Duyệt Vi: "......" Nhiễm Thanh Thanh nói: "Bằng không mẹ kêu tài xế trong nhà đưa con đi." Cả hai đều nói tới mức này, Cố Nghiên Thu còn cự tuyệt thì chính là thất lễ, vì thế đành rót một ly đế cao, ba người đều giơ ly lên, trước chúc mừng Lâm Duyệt Vi đóng máy, sau lại chúc mừng hai người tu thành chính quả. Lâm Duyệt Vi cười đến vui vẻ, Cố Nghiên Thu thì lại có chút lực bất tòng tâm. Nhiễm Thanh Thanh thì không thể không nhíu mày, ánh mắt đánh giá hai người, nhưng vẫn không nói gì. Trên bàn bày một con cua lớn, Lâm Duyệt Vi chủ động làm người lột cua, một con cua bẻ thành hai nửa, một nửa cho Nhiễm Thanh Thanh, một nửa kia...... Nàng hỏi Cố Nghiên Thu: "Có ngại ăn cùng nhau không?" Cố Nghiên Thu lắc đầu. Lâm Duyệt Vi bèn chia cho hai người mỗi người một nửa, rồi nàng lấy gạch cua ra, bỏ vào trong chén của Cố Nghiên Thu: "Ăn nóng cho ngon." Nhiễm Thanh Thanh nhướng mày, vẫn không nói gì, xét thấy đứa con gái thiếu thông minh này của bà rốt cuộc cũng có đối tượng, bà tạm thời xếp ở vị trí thứ hai cũng chẳng sao. Có thể do lâu rồi Cố Nghiên Thu chưa ăn cua, cảm giác khá mới lạ, cũng muốn chú ý hình tượng, Lâm Duyệt Vi lấy thịt trong càng cho cô, cô còn chưa động tới một nửa Lâm Duyệt Vi bẻ cho cô. Lâm Duyệt Vi tính lột cho cô càng thứ hai, Cố Nghiên Thu vội vàng nói: "Em ăn đi, chị ăn không hết." Lâm Duyệt Vi bèn gắp qua cho mẹ nàng. Nhiễm Thanh Thanh chặc một tiếng, thở dài than: "Tức phụ nhi không cần mới cho lão nương ăn." Cố Nghiên Thu cúi gập đầu, vành tai lại đỏ lên. Lâm Duyệt Vi thấp giọng nói: "Mẹ đừng giỡn mà." Nhiễm Thanh Thanh ha ha cười rộ. Lâm Duyệt Vi vào phòng rửa mặt rửa sạch tay, quay về bàn ăn tiếp, lúc trở về đi ngang qua người Cố Nghiên Thu, nàng tiện tay giúp cô vén những sợi tóc rũ xuống ra sau tai. Cố Nghiên Thu theo thói quen nói: "Cảm ơn." Lâm Duyệt Vi: "Không có gì, có muốn em giúp chị lấy kẹp tóc không?" Cố Nghiên Thu lắc đầu. Lâm Duyệt Vi an vị ngồi xuống bên cạnh cô, ngước nhìn mẹ nàng, Nhiễm Thanh Thanh đang dùng một tay bụm mặt như bị ê răng vì quá ngọt. Lâm Duyệt Vi dùng ánh mắt ra hiệu với bà, ý nói Cố Nghiên Thu có da mặt rất mỏng, kêu bà đừng chọc cô nữa, Nhiễm Thanh Thanh hiểu ý, buông đũa ra hiệu "ok" bằng tay, tỏ vẻ bà đã hiểu. Gió êm sóng lặng ăn cơm trưa xong, Lâm Duyệt Vi mời Cố Nghiên Thu lên lầu ngủ trưa nghỉ ngơi một chút, Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng mà lắc đầu cự tuyệt nói: "Buổi sáng chị xin nghỉ, chậm trễ không ít việc, buổi chiều nên đến sớm một chút." Lâm Duyệt Vi bĩu môi, kêu tài xế đưa Cố Nghiên Thu tới công ty, Cố Nghiên Thu lên xe, Lâm Duyệt Vi cũng ngồi theo lên. Cố Nghiên Thu nghi hoặc: "Em......" Lâm Duyệt Vi khóe môi cong cong, nói: "Em đưa chị tới công ty." Cố Nghiên Thu khẽ cười, nói: "Cũng được." Lâm Duyệt Vi thấy nụ cười của cô mang đầy vẻ mỏi mệt, sắc mặt cũng không được tốt, nói: "Có phải chị mệt mỏi lắm không?" "Có sao?" "Có." Lâm Duyệt Vi quan tâm mà nói. Cố Nghiên Thu nhéo nhéo ấn đường, nói: "Có thể do vừa uống rượu xong, nên có hơi say." Lâm Duyệt Vi nhíu mi: "Chị chỉ uống có một ít thôi mà." Tửu lượng chị kém như vậy à? Vậy mà còn suốt ngày chạy ra ngoài xã giao, Cố Nghiên Thu nhẹ nhàng nhíu mày, nói: "Chắc do buồn ngủ? Tối hôm qua chị ngủ không được ngon." Lâm Duyệt Vi hỏi: "Vì sao ngủ không ngon?" Cố Nghiên Thu nhấp môi liếc nhìn nàng. Lâm Duyệt Vi lập tức giác ngộ, vì sao lại ngủ không ngon, còn không phải vì hai người cãi nhau sao? Tốt nhất không nên lôi lại chuyện cũ. Lâm Duyệt Vi săn sóc mà giúp cô mát xa cổ, kéo cô nằm xuống gối lên đùi mình, nói: "Vậy chị ngủ một lát đi." Tài xế còn ở phía trước, Cố Nghiên Thu ngượng ngùng, giãy giụa muốn ngồi dậy, Lâm Duyệt Vi tay mắt lanh lẹ mà đè bả vai cô lại, nói: "Đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn ngủ." Cố Nghiên Thu bị nàng ấn xuống không dậy nổi, tài xế thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, một ánh mắt cũng không dám nhìn vào kính chiếu hậu, Cố Nghiên Thu đành phải nhắm mắt nằm trong tư thế như vậy suốt cả đoạn đường. Sở dĩ không phải nói cô ngủ cả đoạn đường, bởi vì Cố Nghiên Thu căn bản không ngủ được. Sự thật chứng minh, dù có miễn cưỡng hòa hảo cũng vô dụng, khúc mắc trong lòng cô vẫn còn đó, cô vẫn còn giận Lâm Duyệt Vi, không phải cô nói một câu không giận thì có thể xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.