Lá thu vàng
Chương 13 : Những sự thật đau lòng
Lại một ngày bình thường như mọi ngày. Phòng Marketing chưa khi nào thiếu đi sự náo nhiệt, ồn ào… Thu đứng chờ cái máy photo hoạt động lề mề và cứ chốc lát lại kẹt giấy mà thở dài
-Sao không nhân viên kỹ thuật nào chịu khó đem mấy cái thứ này đi bảo hành nhỉ? Cứ kẹt giấy kiểu này không biết tới chiều xong chưa…
Thu than phiền với cái Phương đang đứng sắp xếp tài liệu cạnh bên. Phương đá mắt về phía cái máy rồi lắc đầu
-Hôm qua em phải chạy sang phòng Tài vụ mượn tạm máy photo đó! Rõ chán….
Thu nhấn nút Stop
-Thôi vậy chị cũng qua đó mượn máy xài đỡ… chờ kiểu này mất thì giờ quá!
Nói rồi Lệ Thu đi ra ngoài. Phòng Tài vụ nằm ở tầng 2, Thu không còn lựa chọn nào khác ngoài thang máy. Lúc này thang đang đi xuống. Bàn điện tử dừng lại số 6 rồi mở ra…
-Ơ…
Thật không ngờ người duy nhất đứng bên trong lại là kẻ cô không muốn gặp mặt nhất! Thấy cô chần chừ mà thang máy sắp hết chế độ chờ, Phong nhanh tay nhấn nút < > để kéo dài thời gian mở cửa
-Tại sao không vào?
Một câu hỏi thiếu chủ từ và ngữ điệu hằng hộc. Thu cuối cùng đành đi vào một cách rất miễn cưỡng. Phong buông tay khỏi nút < > và đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay
-Đang giờ làm việc, cô đi đâu đây?
-Thưa sếp, máy photo bị hư, tôi đi mượn máy của phòng Tài vụ!
Lệ Thu trả lời đúng quy cách của một nhân viên cấp dưới cùng lúc đưa tay về số 2 trên bảng cảm ứng nhưng chỗ đó đã sáng đèn sẵn rồi
-Tôi cũng có việc ở tầng 2…
Phong thản nhiên giải thích. Hơi bất ngờ nhưng Thu không tỏ thái độ gì, tiếp tục mặt lạnh đứng hết sức nghiêm chỉnh theo dõi tiến độ của cái thang máy. Phong thì chẳng e dè công khai quan sát cô
-Này, không cần phải chào cờ thế đâu…
Lệ Thu tặng anh một cái liếc xéo không thèm đáp. Cái điệu bộ trang nghiêm dư thừa ấy làm Phong liên tưởng tới mấy nhóc tiểu học lần đầu giáp mặt thầy Hiệu trưởng. Thang máy đến tầng 4 thì đột ngột dừng lại. Lệ Thu vui mừng nép sang một bên cách xa Phong để nhường chỗ cho mấy cô nàng của phòng thiết kế. Tầng 4 nổi tiếng là nơi quy tụ tất cả đại mỹ nhân của công ty. Bọn họ đều là nhà thiết kế, người mẫu, chuyên viên tư vấn thời trang, chuyên viên makeup v.v… ai ai cũng biết chưng diện và ăn mặc theo thời. Riêng đối với vị sếp Tổng, tầng lầu này là một “cái động” quy tụ tất cả yêu ma quỷ quái. Mấy nàng người mẫu công ty thuê thì hay lôi thôi ve vãn xung quanh. Mấy ông nhà thiết kế thì hết 7 phần là pê đê với lại biến thái, nhìn thấy zai đẹp là mắt sáng rỡ khiến anh nổi da gà… Từ ngày tiếp nhận quản lý chi nhánh này, Phong đã rút ra một bài học xương máu: Luôn luôn cảnh giác Ban thiết kế trong phạm vi 10 mét!
-A! Sếp Tổng, thật trùng hợp…
Một cô tóc nhuộm vàng mang đôi giày cao cả tấc yểu điệu chào lãnh đạo. Từ lúc biết thang máy dừng lại ở tầng 4 Phong đã thở dài chán chường, anh cười tế nhị và đáp lại rất nho nhã
-Helen đi đâu đây?
Cô nàng cười tươi như hoa và chỉa ngón tay trỏ cong cong về phía bảng điều khiển
-Tụi em lên tầng 7!
Phong chủ động giúp vì anh đứng ngay cạnh bảng điều khiển. Số 7 liền sáng đèn. Đám ma nữ đi cùng người tên Helen bắt đầu nhao nhao.
-Hôm nay sếp Phong “ngầu” ghê nha! Ca-vát thiệt là hợp…
-Ban lãnh đạo chỉ có mỗi anh là am hiểu thời trang… nhìn mấy ông Giám đốc bộ phận, phòng Thiết kế tụi em chỉ còn cách cúi đầu, lè lưỡi… công ty mình là công ty Thời trang- Mỹ phẩm X&O lừng danh, thế mà mấy lão làm mất mặt quá!
-Còn phải nói, chỉ có sếp Tổng là khiến ban Thiết kế không bị hổ mặt!
-Hôm nào rãnh anh lên chỗ tụi em, đảm bảo sẽ được chính tay chuyên gia vẽ mẫu cho… Tư vấn miễn phí luôn!
Được bốc lên tận trời cao, Phong chỉ cười cuời gật đầu, thi thoảng đáp vài lờp lịch sự như “Cảm ơn!” hay “Phiền mấy cô rồi”. Lệ Thu đối với các cô nàng kia như không hề tồn tại, nép sâu ở góc bên kia thang máy, chỉ thờ ơ nghe họ khua môi múa mép…
Thu đứng nghe lời đường mật rồi trề môi, bắt đầu nhịp nhịp chân mất kiên nhẫn.
“Dinh”
Cuối cùng cũng tới tầng 2. Phong kín đáo biểu lộ sự vui mừng được giải thoát. Anh phóng ra ngoài giữa sự lưu luyến của đám con gái. Bọn họ lại tiếp tục màn “chia tay” hết sức rườm rà! Hình như chẳng ai quan tâm Lệ Thu đang cố gắng bảo họ tránh sang một bên để cô đi ra. Bị kẹt dính bên trong, Thu bực mình khều khều người đứng gần nhất
-Chị gì ơi… cho tôi đi ra…
Đám ma nữ này thiệt là quá đáng! Phong thấy nguy cấp nên đích thân giải cứu cho cô. Anh đưa tay kéo Lệ Thu ra khỏi đám đông, miệng vẫn cười
-Xin lỗi… chúng tôi có việc rồi, các người đẹp đi từ từ nhé!
Thu thấy mình như vừa được kéo ra từ cái máy ép nước mía!? (>_
Truyện khác cùng thể loại
230 chương
197 chương
87 chương
110 chương







