Là lỗi của định mệnh " new"
Chương 13 : Hỗn loạn thời không (hồi một)
Cô mơ hồ cảm thấy một thứ âm thanh sắc lẹm đầy ớn lạnh lướt qua bên tai, tiếp đến có cái gì đó rất sáng, rất mỏng manh chạm nhẹ vào cổ mình.
Trợn mắt kinh hãi nhìn khối kim loại vô tri vô giác kè kè bên cổ, bản thân cô không khỏi sợ hãi đến bấn loạn nhưng chính cô là người hiểu rõ nhất, nếu hành động sơ suất thì không biết thanh kiếm kia sẽ cứa vào đâu trên người cô.
Ngay lúc cô thu hết can đảm ngẩng mặt lên thì mọi thứ xung quanh như nhưng đọng lại... gió ngừng thổi, chim ngừng hót, mây trên trời dừng du đãng và cả chiếc lá cũng ngừng rơi, đọng lại tại một điểm giữa không trung, không ngoại trừ Gia Hân, cô cũng dần đánh mất đi ý thức...
***
Hàng lông mày nhíu lại, cô mệt mỏi mở mắt, từ từ ngồi dậy, tay đưa lên xoa xoa cái đầu đau như búa bổ của mình. Bất giác Gia Hân thở dài một tiếng.
Văng vẳng trong không gian, thứ âm thanh nghe êm dịu như tiếng nước chảy nhưng lại lạnh nhạt vô hồn cất lên:
-Ngươi chấp nhận việc thực hiện sứ mệnh này sao?
Cô giật mình, ngẩng mặt lên nhìn xung quanh thì phát hiện ra, nơi cô đang ngồi không phải bãi cỏ nữa mà là giữa một khoảng không vô định, đầy mây mù.
Sợ hãi, mong rằng đây chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng chóng tan, Gia Hân bật dậy, cố bỏ trốn bằng chút sức lực còn lại nhưng chạy mãi, chạy mãi nhưng dường như không thể nào thoát khỏi nơi tà mị lạnh lẽo này.
Nước mắt cứ chực trào nhưng cô cố kìm nén lại, sụt sịt một hồi, chợt nhớ ra lúc nãy hình như có người nói chuyện với mình cô liền vội vàng lên tiếng:
-Đây là đâu? - Cô cố nói lớn cốt vì sợ người ta không nghe thấy.
Phải mất một lúc, câu trả lời mới vang lên nghe như âm vang dội lại:
-Là khoảng hỗn loạn thời không.
"Hỗn loạn thời không?" - Cô nhíu mày, lo lắng nhìn xung quanh, nuốt nước bọt, rồi lấy dũng khí tiếp tục hỏi - Tại sao tôi lại ở đây? Xin hãy cứu tôi! - Cô cầu xin, giọng nói mang theo cảm giác vô vọng.
Chỉ còn là im lặng, rất yên ắng... Cô bất lực ngồi sụp xuống, cúi thấp đầu...
Gia Hân nhớ nhà, đột nhiên rất nhớ, tưởng như đã lâu, rất lâu không gặp ba mẹ. Nhớ giọng nói êm êm của mẹ, nhớ bàn tay bà dịu dàng xoa đầu cô. Nhớ tiếng cười của ba, nhớ khuôn mặt ông hiền từ nhìn cô. Cho dù họ không phải cha mẹ ruột của cô nhưng là lại là những người yêu thương cô nhất, là người thân duy nhất mà cô có trên cuộc đời này. Gia Hân thực sự rất muốn gặp người sinh thành ra cô, không phải để khóc lóc, mà để hỏi: "Con đã làm gì nên tội?". Dòng xúc cảm đè nặng trái tim, cô tuyệt vọng bật khóc, khóc thật to. Còn nhớ ngày mà mẹ nói cho cô bí mật đau khổ kia, bà ôm chặt cô, cho rằng cô sẽ không thể nào chấp nhận nổi, nhưng, Gia Hân chỉ cười, cười thật cay đắng. nước mắt đều bị cô giấu đi, nuốt ngược lại vào lòng. Nhưng nay, ở nơi này, tại sao cô không thể kìm nén như vậy? Tại sao giọng cô cứ khàn dần đi, tiếng nấc nghẹn chen tiếng khóc đau đớn. Chẳng ai an ủi cô, chẳng ai xoa đầu hay cười với cô. Cũng tốt, cô không cần giả vờ mạnh mẽ, giả vờ sắt đá, giả vờ ổn. Gia Hân chẳng biết làm gì ngoài khóc, xúc cảm không thể ngăn lại. Cô lau nước mắt nhưng nó không ngừng chảy ra. Những mảnh kí ức mơ hồ ngày còn bé tưởng như đã lùi rất xa đều hiện rõ trước mắt, rõ mồn một như đang xảy ra. Cô run run, vô thức vươn cánh tay, nhưng vừa chạm vào, khung cảnh xung quanh đẹp đẽ đó lập tức tan biến. Cô ôm mặt, nấc nghẹn:
-Ba... ba... mẹ... mẹ... Con nhớ... hai người, con... cảm ơn... hai người rất nhiều, con.. yêu... ba mẹ rất nhiều mà.... - Gia Hân đau khổ, nước mắt thấm đẫm khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi bàn tay run run lạnh ngắt từ bao giờ.
Cô ngồi đó, chẳng màng tìm cách thoát khỏi nơi này, không giấu đi cảm xúc nữa.
Cô từng không khóc, nhưng không có nghĩa, trái tim không cảm thấy đau... không có nghĩa, trong lòng không cảm thấy đắng...
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
82 chương
65 chương
51 chương
20 chương
40 chương
55 chương






